Kêu xong ba Huy lập tức quay ngược vô vào nhà nhìn Hải Phương vẫn còn cầm chày đứng đó, anh lắc đầu
ngao ngán thở dài mà không nói lời nào, cho tới khi người em họ là Hạnh Thúy lên tiếng hỏi
- Ủa bộ có chuyện gì hả anh Ba?
Thầy Huy hơi cao giọng trả lời
- Không chỉ có chuyện, mà còn là chuyện lớn nữa, chú Phương chồng em đã gây tai họa rồi.
Hải Phương để chày lên bàn thờ, anh nghe ba Huy nói mình gây ra họa thì thú thiệt cũng lơ ngơ không biết đó là họa gì, không lẽ chỉ gõ chuông mấy cái mà anh ba Huy lại tỏ thái độ nghiệm trọng đến vậy. Dù biết người anh họ của vợ là thầy pháp, nhưng vốn dĩ Hải Phương hoàn toàn không tin vào những chuyện thần thánh hay tà ma gì cả, nên ngay từ đầu anh đã không mấy thiện cảm với cái người được gọi là anh vợ này ròi.
Mà bây giờ còn thấy thái độ khó coi như vầy, thì thật lòng Hải Phương rất giận chỉ muốn lao tới đấm cho ba Huy một cú cho đỡ tức, nhưng y cũng ráng kềm nén cảm xúc lại mà hỏi
- Thế anh ba bảo em gây tai họa là như nào, chỉ mỗi việc gõ chuông thôi mà có chết chóc ai đâu mà kinh như thế, nếu anh đã không thích thì chúng em về Bình Dương ngay bây giờ, chứ việc gì phải xoắn như thế.
Ba Huy, nghiêm giọng
- Chú đứng lại đó, nếu muốn sống thì phải ở lại đây vài ngày, còn nếu không thì chú chết chắc.
Nghe tới đây, Hải Phương cảm thấy như đang bị thách thức, anh ta sôi máu lên nắm chặt hai bàn tay lại dự định nếu ba Huy còn nói sốc thêm lời nào nữa, sẽ cho ông anh vợ một bài học cho biết thế nào là lễ độ. Nhưng ý định đó chỉ vừa nhen nhóm chưa kịp thực hiện, thì bất chợt Hải Phương cảm thấy sây sẫm mặt mày, chóng mặt dữ dội, rồi có cảm giác lân lân thấy không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, trong giây phút ngắn ngủi đó chỉ kịp thoáng suy nghĩ “quái lạ, mình đâu có chơi đá hay hút cỏ gì đâu, mà lại có cảm giác bị choáng thế này”.
Và rồi cái cảm giác ấy lại tăng lên mỗi lúc một nhiều, cho đến khi anh ta không còn nhận biết mọi thứ xung quanh được nữa thì ngã quỵ xuống nền gạch. Hạnh Thúy thấy vậy, vội vã chạy lại đỡ chồng mình ngồi xuống chiếc ghế bố, và hỏi ba Huy
- Anh ba ơi! Chồng em bị sao vậy?
Ba huy thở dài, rồi nói
- Cô thấy rồi đó, mọi thứ do chú ấy tự chuốc họa vào thân thôi, chứ hỏng có ai ra tay làm hại chú ấy để làm gì
Thấy chồng mình như kẻ ngốc, ngồi với đôi mắt vô thần, Hạnh Thúy xót ruột lên tiếng
- Anh ba ơi, giờ phải làm sao đây, chồng em phạm cái gì vậy anh
- Anh nối nghiệp của ông bà nội ra hành đạo cứu người giúp đời, tất cả đàn pháp cũng như linh phù, cốt tượng trong điện thờ này đều là do ông bà Cố truyền lại cho nội, rồi bây giờ là đến đời anh, những sắc lệnh đều được thầy tổ cấp phép nên rất linh thiêng. Chồng em không tin đã đành, mà lại còn có suy nghĩ mạo phạm đến các chư vị, mạo phạm tới đàn pháp rồi còn dùng chày để gõ cái chuông đồng kia nữa, bên trong cái chuông đó là nơi trấn giữ hơn hai trăm vong hồn mang đầy oán khí. Khi gõ chuông ba cái đồng nghĩa được lệnh mở cửa cho các vong hồn ấy thoát ra, vì vậy anh mới nói đây là đại họa.
Nghe tới đây thì tay chân Hạnh Thúy rụng rời, cô run rẩy lên tiếng
- Trời ơi! Chuyện nghiêm trọng tới như vậy hay sao, mà sao anh ba lại biết anh ấy đã mạo phạm đàn pháp với các vị ở đây. Rồi còn cái chuông nguy hiểm sao không cất đi nơi khác an toàn hơn, hay cặn dặn kỹ là không được gõ chuông, giờ gây họa như vậy thì biết làm sao đây?
- Anh học đạo từ nhỏ, ra làm thầy cũng đã nhiều năm rồi nên khi chồng em bước vô đây, có nẩy ra trong đầu những suy nghĩ xấu anh được thầy tổ cho biết. Còn cái chuông kia bắt buột phải đặt trên bàn thờ, vậy để có phép tổ sư trấn lại, chứ còn để nơi khác thì e là không đủ sức trấn giữ đám vong hồn, oán linh bên trong, và anh đã có dán dòng chữ “Cấm Gõ Chuông” để cảnh báo rồi. Vậy mà chú ấy còn cố tình gõ vô, để xãy ra cớ sự như bây giờ.
Nói tới đó, ba Huy ngước lên nhìn thấy cô em họ mình đôi mắt rưng rưng, nên cũng nũi lòng
- Thôi thì bây giờ phải xem phần phước của chú ấy đến đâu nữa, nếu như bề trên mở lòng từ bi mà không trách phạt thì sẽ dễ giải quyết bằng không thật sự rất nguy. Ngoài điều đáng lo ở đây không phải chỉ riêng chuyện của chú Phương, mà là mối nguy hại cho bá tánh trong vùng này, đám yêu ma kia một khi đã trốn ra ngoài thì khó lòng bắt chúng về hết được bởi tụi này đã bị bắt một lần nên sẽ rất tinh ranh. Bây giờ nếu không sớm thu phục tụi nó, sẽ là mối nguy hại cho toàn bộ sinh linh trong khu vực này.
Thầy ba Huy vừa nói tới đây, thì có một cụ bà chừng hơn tám mươi tuổi từ phía sau nhà đi lên. Người đó không phải ai xa lạ, mà chính là hai Ngọc, người mà năm xưa rất nổi tiếng lòng nghĩa hiệp và về tài trừ tà ma, bây giờ tuy tuổi đã lớn nhưng bà vẫn còn rất khỏe mạnh, bước đi khoan thai vững chắc, không khác gì đạo cô ngày xưa. Tuy mái tóc đã ngã bạc gần hết đầu, mà nước da của bà vẫn còn rất hồng hào, đôi mắt vẫn sáng quắc đầy thần lực. Nhìn mấy đứa cháu mặt mày căng thẳng, bà từ tốn cất tiếng
- Ở đây đã xãy ra chuyện gì, mà mặt mày mấy con có vẻ nghiêm trọng quá vậy?
Ba Huy lập tức thuật lại đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra với Hải Phương cho bà nội nghe, xong bà lên tiếng
- Thiệt ra chuyện này nói khó thì cũng không phải là khó, mỗi người có một nghiệp số, con trách cháu rễ của nội thì cũng không đúng nhưng thôi ai làm thì tự giải, bây giờ trước tiên cứu thằng Phương rồi cho nó sám hối, sau đó các con cùng nhau đi thu vong về. Nội thì già rồi không đủ sức để đi nhiều, nhưng vẫn có thể ở nhà làm phép giúp các con.
Lúc này, Hạnh Thúy mới nói với bà nội mình
- Dạ thưa bà nội, thú thiệt chồng con không tin mấy cái chuyện tâm linh đâu, nhất là càng không tin có ma quỷ trên đời này, khó lòng mà kêu ảnh đi với anh ba thu vong lắm.
Bà hai Ngọc, cười thật hiền trả lời
- Chuyện này cũng không khó giải quyết, chỉ cần cho nó đi thiếp thử một lần và gặp các chư vị cỏi âm thì nó sẽ tin.
Nói xong bà bước lại gần chổ Hải Phương đang nằm, nhìn người cháu rể một lượt từ đầu tới chân rồi đọc câu văn khấn, chỉ chốc lát sau bằng mắt thường mọi người nhìn thấy rất rõ nét mặt của Hải Phương biến đổi sắc thái, còn miệng thì cứ ú ớ tựa như đang nói chuyện với ai đó mà không phát ra lời. Hạnh Thúy ngồi gần đó lo lắng, tính hỏi bà nội nhưng bà hai Ngọc đã ra dấu kêu cô im lặng quan sát tiếp
Trong giấc mơ, Hải Phương thấy hình ảnh âm u đáng sợ của cõi u minh, ban đầu mấy hình ảnh kia còn mờ mờ chỉ sau một lúc tất cả đều trở nên rõ ràng. Xa xa phía trước có chiếc cầu dài nối qua sông, anh ta thấy kỳ lạ không hiểu vì sao tự nhiên mình lại tới nơi này, nhưng vẫn cứ bước lên vì dường như có một cái gì đó đang kêu gọi đi qua. Lúc đi trên cầu, Hải Minh hốt hoảng khi nhìn xuống lòng sông mang một màu đỏ như máu, dưới dòng nước đó lại thấy có rất nhiều cánh tay đang đưa lên đưa xuống ngoe nguẩy, cùng với vô số đầu người cũng đang hụp lặng trong dòng nước đó.