Đang ngồi nơi đó có ba người, là Hiệp Long Hiền Vân và Pháp Không, có điều lần này Long mới có dịp nhìn rỏ gương mặt của Pháp không, hắn mặt bồ đồ bà ba nâu, gương mặt khá điển trai chỉ có điều màu da đen xạm với mớ tóc trên đầu bết vô nhau như hình mấy con rích đang ngo ngoe, cặp mắt sâu thẩm đang ác chứng tỏ là người có lòng dạ hung hiểm. Pháp Không cười nói, tỏ ra rất vui khi gặp lại sư đệ
- Sư đệ Hiệp Long đúng là vô cùng tài giỏi, có liền một lúc có tới hai cô vợ, mà cô nào cũng đẹp như tiên nữ trong tranh
Hiệp Long vốn là người lòng dạ ngay thẳng, từ nhỏ đã bái sư, cùng lớn lên với Pháp Không và tiểu sư muội Vũ Thu Vi, nên anh đâu biết được âm mưa thâm sâu cũng như sự tàn ác luôn ẩn dấu trong lòng vị đại sư huynh, nên cười vui vẽ đáp lời
- Dạ đâu có sư huynh, tại cơ duyên xảo hợp đệ mới gặp được Hiền Vân, hơn nữa cũng nhờ Thu Vi có tấm lòng bao dung, mới cho đệ cưới thêm vợ thứ 2, chứ lúc đầu thiệt tình đệ cũng bối rối dữ lắm
- Chuyện này là sao, có thể kể cho sư huynh học hỏi không, chớ năm nay sư huynh gần bốn mươi tuổi rồi, mà còn ở không như vầy thiệt là buồn hết sức
- Tại sư huynh chuyên tâm tu đạo và vân du khắp nơi, chứ sư huynh mà chịu, thì có khi
giờ đã con đàn cháu đống rồi
Ba người đang ngồi nói, thì từ bên ngoài có một người nữ đi vô, vừa nhìn thấy Pháp Không, cô ta giật mình kêu lên
- Ủa đại sư huynh, huynh mới về hả
Người vừa lên tiếng là Vũ Thu Vi, sáng nay cô ta xuống núi mua ít đồ ăn về, còn Hiệp Long và Hiền Vân ở lại nhà dọn dẹp, mớ đất đá trong hang động mà họ vừa khoét xong, để cả ba đủ chổ cùng tu luyện. Vừa về tới nhà, thấy vị đại sư huynh đang ngồi đàm đạo cùng chồng mình, cô mừng lắm, bởi từ sau lần nói chuyện ở chân núi cho tới sau này, sư huynh chỉ xuất hiện ở đám cưới vợ chồng họ có một lần rồi đi biệt tăm luôn gần cả chục năm, cho tới giờ mới thấy lại sư huynh của mình. So với năm đó, sư huynh có vẻ tiều tụy và già đi rất nhiều. Cô lên tiếng
- Thôi anh với sư huynh ngồi nói chuyện đi, em với chị Vân xuống nấu cơm rồi chút nữa mấy huynh muội mình trò chuyện hen.
Nói xong, cả hai người vợ của Hiệp Long đi xuống dưới bếp, còn lại hai sư huynh đệ họ ngồi tiếp tục đàm đạo. Pháp Không vẫn quay lại câu hỏi lúc nãy
- Rồi, bây giờ truyền cho sư huynh bí quyết làm sao cưới được hai cô vợ đi
- Sư huynh cứ chọc đẹ hoài nha, thật ra đệ có bí quyết gì đâu. Chuyện là vầy, vốn Hiền Vân cũng là một pháp sư quê ở miền ngoài, từ nhỏ mồ côi cha mẹ và được một người thầy nhận nuôi và dạy đạo thuật. Sau đó, hai thầy trò vân du vô đây thì dựng nhà ở lại, hằng ngày trị bệnh cho bá tánh quanh vùng, vài năm sau người thầy vì tuổi cao đã qua đời, Hiền Vân vẫn tiếp tục ở lại ngôi nhà đó trị bệnh cho bá tánh, nhờ vậy mà đệ và Hiền Vân cũng gặp nhau vài lần.
Hiệp Long, nhìn sư huynh miễm cười trước khi kể tiếp
- Cho tới một lần, vợ chồng đệ đi trừ tà ở ngoài chọe huyện, trên đường về chợt thấy có yêu khí lộng, nên lần theo dấu vết thì phát hiện ra Hiền Vân đang bị đám yêu quỷ vây công, nên đã ra tay tương trợ. Từ sau lần đó, hai bên có giao tình càng thêm sâu. Tiếp tới, có một lần Hiền Vân đi hái thuốc ở tỉnh bên thì bị lọt vô tà trận của thầy tà bị phong ế tu vi, cũng may nhờ có mớ pháp bảo và linh phù đem theo hộ thân mới may mắn trốn thoát.
Nói tới đây Hiệp Long ấp úng một chút
- Bữa đó, tự nhiên đệ thấy trong bụng cồn cào không yên, mới tính que dịch thì biết Hiền Vân gặp nạn, nên lật đật tính ra phương hướng rồi ba chân bốn chẳng chạy miết theo hướng đó để giải vây cho cô ấy. Cũng may tới nơi vừa kịp lúc, đã tiêu diệt đám ma quỷ và cứu Hiền Vân, có điều lúc đó cô ấy bị thương khắp người, cả nội thương lẫn ngoại thương. Để trị thương cho Hiền Vân, cần phải nam nữ tiếp xúc thân thể thân mật, nên đệ cứ lưỡng lự chưa biết phải làm sao thì Thu Vi đa dứt khoát kêu đệ cứu người.
Kể tới đoạn này, Hiệp Long nhìn xuống hướng bếp, kiểm tra hai bà vợ mình có đột nhiên đi lên không rồi mới dám nói tiếp
- Sau lần đó, Thu Vi cho biết, Hiền Vân đã đem lòng thương đệ sau khi được tương cứu, nhưng vì đệ đã có vợ nên cô ấy mới ghim chặc trong lòn. Còn Thu Vi, tuy nhìn ra chuyện đó nhưng cô vô cùng yêu quý Hiền Vân, nên quyết định tác duyên cho chồng đệ và cô ấy. Mãi tới sau này Thu Vi mới thú thiệt, hồi xưa sở dĩ tác duyên cho đệ với Hiền Vân một phần vì quý mến Hiền Vân, phần còn lại muốn có thêm người chăm sóc và quản lý đệ cùng cô ấy. Bởi khi trừ tà trị bệnh cho bá tánh, không ít cô gái đã để ý đê, dù biết đã có vợ mà vẫn cứ xáp lại. Thấy vậy, Thu Vi liền kéo thêm đồng mình cho mình…
Pháp Không nghe vậy cũng cười lớn, rồi vỗ vai hiệp Long
- Ha ha ha… thì ra sư đệ tui có số đào hoa dữ vậy.
Không lâu sau, Hiền Vân và Vũ Thu Vi bưng cơm canh từ dưới nhà bếp lên, rồi kêu anh huynh đệ họ qua ăn. Vừa ăn cơm, bốn người vừa cười nói vui vẻ, Pháp Không lấy ra mấy hủ rượu,nói.
- Mây năm qua, sư huynh vân du khắp nơi cũng không có tài sản gì quý giá, chỉ có được mấy bình rượu này thôi, nay mấy huynh đệ mình uống một bữa cho đã .
- Dạ, tuy đệ tửu lượng yếu nhưng cả chục năm rồi mới gặp lại sư huynh,nên mình vui một bữa
Nói rồi, mấy người họ cùng nhau nân chén. Vừa uống vô ngụm đầu tiên, Hiệp Long cảm thấy cơ thể dường như có gì đó bất thường, nhưng anh nghĩ do rượu mạnh và tửu lượng mình yếu mới bị như vậy. Uống thêm vài ly nữa, Hiền Vân cảm thấy mình đã say, cô đứng dậy xin lỗi và đi vô phòng nằm nghỉ. Vừa bước tới giường, cả cơ thể Hiền Vân cảm thấy vô cùng khó chịu, hơi thở trở nên khó khắn hơn và mồ hôi túa ra dữ dội, Hiền Vân vừa tính lên tiếng kêu Hiệp Long, thì thấy mắt hoa lên và té ngang bất tỉnh nhân sự.
Không chỉ có Hiền Vân, Hiệp Long và Vũ Thu Vi cũng cảm thấy cơ thể đang trở nên bất ổn, ban đầu họ tưởng do rượu mạnh, nhưng dù có say cũng không cảm thấy cơ thể khó chịu tới như vậy. Nhìn thấy hai người trước mặt có biểu hiện vô cùng khó chịu, Pháp Không cười khằng khặc, lên tiếng gợi lại chuyện xưa
- Ngày xưa, ta vốn là đại đệ tử, lẽ ra sư phụ phải truyền hết mọi pháp thuật cho ta mới đúng, nhưng không ngờ ông ta lại chọn nhị sư đệ là người kế thừa, lại còn gả đứa con gái duy nhất của mình cho sư đệ nữa. Thật không hiểu, ta so với Hiệp Long nhà ngươi có điểm nào không bằng, tại sao lại chọn ngươi chứ, thật là thiên vị
Nghe lời nói của Pháp không, có nhiều chổ bát kính với sư phụ quá cố của mình, Hiệp Long nghĩ, có lẽ anh ta say rồi nên lời nói mất kiểm xoát, liền lên tiếng.
- Sao sư huynh lại nói sư phụ như vậy chứ, thôi sư huynh đã say rồi mình nghỉ nha
- Ta không say, ta nói vậy thì đã sao, thằng già đó có mắt như mù, tại sao bao nhiêu thứ tốt chỉ cho một mình ngươi mà không phải là đại sư huynh này
Nghe tới đây, Hiệp Long thật sự tức giận vì thái độ của sư huynh mình, anh gắt lên
- Đủ rồi, sư huynh đã say không nên nói nữa, sẽ mạo phạm ân sư
Pháp không nghe xong thì cất tiếng cười đây phẫn nộ, xong mắt ông ta sòng lên nhìn về phía Vũ Thu Vi, với vẻ căm hờn tột độ.
- Còn mày, tại sao lại chọn thằng đó làm chồng mà không chọn tao, mày có biết vì điều đó mà tao đã bỏ đi biệt xứ bao năm nay không, chỉ vì con tiện nhân này mà tao thành ra như vầy.
Hiệp Long đứng lên, gương mặt nghiêm nghị nhìn thẳng Pháp Không. Cất giọng
- Sư huynh, đệ nói lần cuối, sư huynh đi nghỉ đi và đừng nói gì thêm nữa
Pháp Không nhìn qua với gương mặt khinh khỉnh, hắn cất giọng
- Nếu tao không ngừng lại, thì làm gì được tao
- Sư huynh, đệ tôn trọng người là đại sư huynh, hơn nữa môn phái chỉ có ba người nên cũng không muốn gây chia rẽ. Chuyện của đệ và Thu Vi, do cả hai cùng yêu thương đối phương và cam tâm tình nguyện tới với nhau, thấy vậy sư phụ đã đứng ra tác thành. Và từ xưa đến nay, chưa bao giờ nghĩ mình tài giỏi hay có bất cứ điểm nào hơn sư huynh, với đệ học đạo là để hành pháp giúp đời chứ không phải để hơn thua hay tranh dành với huynh hay bất kỳ ai khác. Còn những bí thuật sư phụ đơn truyền cho đệ, do người nói nó thích hợp với tố chất chứ không phải do đệ giỏi hơn huynh
Lần nữa Pháp Không cất tiếng cười đầy bi phẫn, hắn ta gắt giọng.
- Thúi lắm, cái gì mà tố chất, thằng già đó chỉ vì sợ tao học xong sẽ giỏi hơn nó, mới đem tâm pháp và công lực cả đời truyền cho mày, để một ngày mày đủ lông đủ cánh sẽ tiêu diệt tao chứ gì
Hiệp Long xiết chặc nắm tay, đang cố nén tức giận khi nghe lời Pháp Không đang miệt thị ân sư cũng là cha vợ mình. Pháp Không tay vỗ mạnh xuống mặt bàn, khiến cho cái bàn lủng một lỗ lớn, hắn cao giọng.
- Bây giờ, cho dù thằng già đó có đội mồ sống dậy, quỳ lạy để truyền pháp, tao cũng không thèm