Chương 390 : Không Đề
Lại qua thêm một lát nữa Owen cuối cùng cũng đã thu thập xong cảm xúc của bản thân bình tĩnh trở lại nhìn Harry mà nói một câu : " Harry nếu như hiện tại con đã biết được cái tình trạng thân thể đặc biệt của bản thân. Vậy thì nếu cha suy đoán không lầm thì cái chuyện thứ ba con muốn hỏi cha, sẽ là thật ra tại sao con lại bị như vậy có đúng hay không ? "
" Đúng như vậy thưa cha ! Lần này con trở về đây có ba chuyện muốn làm, cái chuyện là thăm hỏi sức khỏe của cha và mọi người trong Thị trấn để xem tất cả mọi người có khỏe hay không, chuyện thứ hai là muốn nhờ cha dùng nhân mạch của bản thân để mà xác nhận xem vị trí Thung lũng Huyền Băng nằm ở đâu, còn chuyện thứ ba là muốn biết xem thật ra tại sao Khí Hải của con lại bị cô đặc. Vấn đề này con đã có hỏi qua Roser nhiều lần, nhưng mỗi lần cô ấy đều không có trả lời con mà bảo con hãy về hỏi cha, bây giờ con đã trở về đây cha có thể giải đáp vấn đề này giúp con được không ? " Harry nhìn vào Owen trầm giọng mà nói một tiếng .
Khác hẳn vẻ thoải mái tự nhiên lúc trước, vào lúc này trong giọng nói của hắn có mang theo mấy phần trịnh trọng mà ngay cả người bình thường cũng có khả năng cảm nhận được một cách rõ ràng, qua đó có thể thấy được Harry đang nghiêm túc ra sao .
Owen thấy vậy sắc mặt có chút trầm xuống ông không bất ngờ trước thái độ của Harry cho lắm, cái thật sự khiến ông ngạc nhiên là cách cư xử của Roser, ở sau khi Harry biết chuyện nàng ta vậy mà không có đem chuyện năm xưa kể lại cho hắn mà lại bỏ hắn đến tìm ông .
Cái cách làm này thật sự không giống với cá tính của Roser cho lắm, cho nên là ông nhất thời hơi kinh ngạc .
" Chẳng lẽ là Roser đổi tính rồi sao ? "
Ở trong lòng của Owen thầm nghĩ một tiếng hai mắt vô thức đảo qua chỗ của Roser, nhìn chằm chằm nàng ta .
" Ông chủ Owen ông nhìn ta như vậy làm gì ? " Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ mà Owen dùng để nhìn mình trong hai hốc mắt vốn trống rỗng của Roser đột nhiên lại lóe lên hai cái tia lửa màu xanh ma quái, nàng ta cất tiếng mà nói : " Sở dĩ ta không có nói cho Harry biết về những thông tin có liên quan đến chuyện thân thể của hắn, chính là bởi vì những lời dặn của chủ nhân ta cũng là vợ của ông, phu nhân Masa đó, chắc là ông vẫn còn nhớ chuyện năm xưa trước khi rời khỏi đây phu nhân đã có dặn dò qua ta, nếu như một ngày nào đó khi mà Harry đã đủ lớn rồi, thì bà ấy hi vọng ông sẽ là người đích thân đem những chuyện có liên quan đến Khí Hải của hắn nói cho hắn biết, chứ không phải là ai khác . Hiện tại ta chỉ làm đúng theo như vậy thôi ! "
" Ừm ! Ta hiểu rồi ! " Owen nghe thấy lời giải thích của Roser thì gật đầu một cái đúng như những gì Roser đã nói, năm xưa trước khi mà vợ của ông là Masa ra đi rời khỏi căn nhà này đúng là đã có nói qua với hai người bọn họ, sau này nếu như mà Harry đủ lớn rồi thì hi vọng ông sẽ là người đem chuyện liên quan đến Khí Hải của hắn ra nói cho hắn biết, việc này Owen luôn nhớ ở trong đầu không có quên đi chỉ là ngày hôm nay Harry thật sự đã khiến cho ông gặp phải quá nhiều việc chấn kinh, cho nên ông mới nhất thời không thể nhớ ra được, cũng may là có Roser ở tại bên cạnh nhắc nhở !
" Phù ! "
Owen âm thầm thở nhẹ ra một hơi rồi nhìn Harry cất tiếng nói : " Harry nếu như mà con đã muốn biết chuyện liên quan đến Khí Hải của con vậy thì bây giờ cha sẽ đem tất cả ra nói cho con biết, con phải chú ý nghe cho rõ đó ! "
" Vâng ! Con hiểu rồi ! Cha cứ nói đi, con nhất định sẽ không bỏ sót chữ nào đâu ạ ! " Harry nghe vậy thì ngồi thẳng lưng lên phi thường nghiêm nói một tiếng với cha của mình .
Trong ba chuyện mà Harry muốn làm chuyện thứ ba này có thể không quan trọng bằng chuyện thứ hai là tìm ra vị trí của Thung lũng Huyền Băng, nhưng tuyệt đối là chuyện mà hắn canh cách trong lòng muốn biết được nhất !
Cũng khó trách được Harry lại như vậ phải biết rằng chứng bệnh Khí Hải cô đặc hắn mắc phải không chỉ là một chứng bệnh hiếm gặp mà còn là một tuyệt chứng nữa, không ai có thể chữa khỏi được nó hoàn toàn, giả dụ nếu như Harry không có thiên phú tu luyện Ma pháp đủ để trở thành một Pháp Sư thì sau khi mắc phải chứng bệnh này, tương lai của hắn cho dù không có tới mức bị đoạn tuyệt hoàn toàn, không có đường ra, nhưng chắc chắn cũng nửa bước khó đi !
Chính vì vậy mà Harry rất là muốn biết thật ra là tại sao hắn lại mắc phải cái căn bệnh quái ác này, nó là do trời sinh hay là do bị người nào đó làm hại . Nếu như cái đó là do trời sinh thì Harry không có gì để mà nói chỉ có thể tự trách tại sao mình lại xui xẻo như vậy, vừa sinh ra đã mắc phải tuyệt chứng mấy chục triệu người mới có một này .
Nhưng nếu thân thể của hắn là do bị người cố ý làm hại mới mắc phải chứng Khí Hải cô đặc thế này, hắn nhất định phải biết được cái người làm hại hắn là ai, để tương lai có thể đến tìm đối phương cho người đó một cái kinh hỉ bất ngờ !
Tuy rằng không biết đến lúc đó người đó có " hỉ " hay là không, nhưng Harry có thể bảo đảm hắn nhất định sẽ cảm thấy vô cùng " kinh " kinh trong kinh hãi !
Harry thầm nghĩ ở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình thường ngồi im tại chỗ, im lặng mà chờ cha mình lên tiếng .
Lúc này chỉ nghe Owen lên tiếng trầm giọng nói : " Harry à trước khi đem tất cả mọi chuyện kể lại cho con biết, cha có một chuyện phải nói trước với con để cho con có thể chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, con hiểu không ? "
Harry không nói một tiếng nào cả chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ bản thân đã hiểu .
Owen thấy vậy thì trầm giọng nói : " Chuyện cha muốn nói với con là sở dĩ cơ thể của con xảy ra vấn đề, Khí Hải bị cô đặc lại dẫn tới không thể tích tụ Đấu Khí như là người bình thường được, cũng không phải trời sinh ra đã bị mà là do có người đã làm hại con từ lúc còn trong bụng mẹ, mới khiến cho con mắc phải chứng bệnh này ! "
Cái vấn đề Khí Hải bị cô đặc không thể tu luyện Đấu Khí được của Harry gặp phải thì ra không phải trời sinh ra đã bị, mà là do bị người làm hại mới bị mắc phải, mà cái người này không chỉ làm hại hắn lại còn làm hại từ lúc hắn còn nằm trong bụng mẹ chưa có sinh ra đời, thật ra người đó là ai mà lại độc ác và nhẫn tâm đến mức mà một đứa trẻ cũng muốn hại ?
Sau khi nghe được lời nói của cha mình, bề ngoài Harry vẫn duy trì cái vẻ trấn định bình tĩnh giống như mặt hồ không có một chút sóng gió nào, chỉ có điều là đương nhiên sâu ở bên trong nội tâm của hắn không hề bình tĩnh như vậy, trái lại còn đang nổi lên sóng to gió lớn không cách nào tính toán được, hắn vừa chấn động đồng thời lại vừa căm hận vô cùng mà nghĩ .
Hai bàn tay để trên đùi của hắn vô thức nắm chặt lại nổi lên từng sợi gân xanh !
Nhưng cho dù có chấn động và căm hận như thế nào thì Harry cũng không thể nào vô duyên vô cớ biết được kẻ đã làm hại mình là ai, muốn biết được thân phận và lai lịch của người đó hắn nhất định phải bình tĩnh nghe cha mình nói tiếp, chỉ có ông ấy là có thể cho Harry biết được người hại hắn là ai mà thôi !
" Phì phò phì phò .... "
Nghĩ đến đây Harry liên tục tự hít vào thở ra thật sâu mấy hơi để mà trấn an bản thân, khiến cho chính mình bình tĩnh lại .