Edit: Ryal
Mặc Thư ngồi dưới bếp ngủ một giấc, bỗng có bóng người cao to bước đến. Nó giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên lườm Vệ Ngũ: "Sao ngươi đi đi lại lại mà không phát ra tiếng động nào thế? Sợ chết đi được!".
Vệ Ngũ nói: "Công tử gọi nước nóng".
"Gọi nước nóng?". Mặc Thư vỗ đầu. "Trời oi bức thế này, chắc công tử khó chịu nên muốn tắm. Ta sẽ chuẩn bị ngay".
Nó xách ra hai thùng nước nóng, lại bị Vệ Ngũ ngăn cản. "Để ta".
"Không cần đâu, ta xách được".
Mặc Thư từ chối ngay, nhưng Vệ Ngũ cứ đứng lù lù trước mặt nó mà không thèm nhúc nhích, trông y cao lớn như một bức tường. Nó cau mày hỏi: "Ngươi ngăn ta lại làm gì? Đừng bảo ngươi định hầu công tử tắm nhé?".
"Mơ đẹp đấy! Ta nói rồi, hầu hạ công tử là việc của ta, không tới lượt ngươi đâu!". Mặc Thư tỏ ra bực tức như thể đã nhìn thấu bộ mặt thật của Vệ Ngũ, nó đe dọa: "Ta không ngờ ngươi trông cũng tử tế hiền lành mà thực chất lòng lang dạ sói, cẩn thận ta mách công tử để công tử bán quách ngươi đi!".
Vệ Ngũ: "...". Y xin thề, Thế tử sẽ giết chết y ngay khi y dám nảy sinh suy nghĩ ấy.
Nhớ đến lời dặn của Thế tử, ánh mắt Vệ Ngũ sầm lại. Y giành lấy hai thùng nước trong tay Mặc Thư rồi đi thẳng về viện chính.
Mặc Thư hoàn toàn không thấy được động tác của Vệ Ngũ, chỉ trong chớp mắt mà hai tay nó trống không, lòng bàn tay còn nhưng nhức vì bị tác động bởi một lực quá mạnh.
Nó sửng sốt đôi giây rồi vội vàng đuổi theo Vệ Ngũ.
Khi nó chạy vào viện chính, Vệ Ngũ đã đưa nước vào bên trong rồi đứng canh trước cánh cửa phòng đóng chặt.
Mặc Thư nhào tới gõ cửa, kêu to: "Ca nhi, ca nhi ơi, cậu muốn tắm phải không ạ? Để em vào hầu cậu nhé, cậu không tự tắm một mình được đâu, cẩn thận kẻo ngã bây giờ!".
Chẳng bao lâu sau, giọng nói biếng nhác khàn khàn của Dung Ngọc vang lên đáp lại nó: "Không cần".
Không cần? Sao mà công tử tự tắm cho được? Mặc Thư lo lắng khôn nguôi, nó toan gõ cửa thêm một lần nữa, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên hòa cùng tiếng nước.
Nó hoảng hồn, trong phòng công tử có người ư? Là ai?
Còn ai vào đây được nữa! Mặc Thư hiểu ra ngay lập tức, nó nhìn Vệ Ngũ đang đứng canh trước cửa bằng ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống y, nghiến răng chất vấn: "Giỏi lắm, cái tên ăn cây táo rào cây sung, Sở Đàn cho ngươi bao nhiêu tiền? Đến cả chủ nhân mà ngươi cũng dám phản bội!".
Gương mặt Vệ Ngũ lạnh tanh, y vẫn cứ đứng đó không chút suy suyển, mặc kệ cho nó mắng chửi đủ điều.
Mặc Thư mắng mãi rồi cũng mỏi miệng. Nó tự trách bản thân vô dụng, nếu không phải tại mình ngủ gật thì làm sao tên gian ác có thể chui vào nhà? Nó nghiến răng ngồi phịch xuống đất, thề phải bắt cho bằng được cái tên yêu râu xanh vô liêm sỉ cứ mặt dày tìm tới đây ba lần bảy lượt.
Đương nhiên nó cũng không quên kẻ ăn cây táo rào cây sung trước mặt. Mặc Thư dùng ánh mắt mà tự nó thấy là dữ tợn nhất để lườm Vệ Ngũ, nếu ánh mắt có thể dùng làm vũ khí giết người thì hẳn bây giờ trên người Vệ Ngũ đã có trăm ngàn lỗ thủng.
Thế nhưng sự thật phũ phàng là chỉ có mình Mặc Thư ngồi lườm đến khi cổ nó nhức buốt. Nó vừa xoa cổ vừa lầm bầm oán giận, cao lớn thế kia thì có ích gì cơ chứ, cũng chỉ là loại giẻ cùi tốt mã mà thôi! Xấu lắm!
Cùng lúc đó, tiếng mắng chửi của Mặc Thư cũng vọng vào bên trong.
Tên yêu râu xanh mà nó mắng chửi vẫn thản nhiên xoa vuốt khắp cơ thể Dung Ngọc, thậm chí còn tỏ vẻ ấm ức tủi thân: "Công tử, nó sỉ nhục ta kìa".
Dung Ngọc biếng nhác đáp: "Nó có nói sai đâu? Ngươi lén lút vào phòng ta, còn làm chuyện không đứng đắn với ta nữa".
"Nhưng ta thấy công tử cũng thích lắm mà". Vệ Kinh Đàn liếm vành tai đỏ ửng vì hơi nước nóng, trêu cậu bằng giọng trầm thấp. "Miệng trên của em cứ hôn ta mãi, mà cái miệng dưới xinh xinh cũng mút ta rõ là chặt".
Dứt lời, những ngón tay có một lớp chai mỏng lại luồn vào trong đóa hoa mềm ướt, để nước nóng xâm nhập miệng hang, rửa sạch vách thịt mềm đã bị giày vò sưng tấy.
"A, ưm". Dung Ngọc cau mày, bật ra một tiếng rên khe khẽ. Giọng cậu vừa mềm mại vừa hơi khàn khàn, có lẽ là do đã quá mệt mỏi, đến cả đôi mắt cũng khép hờ vì mất sức.
Vệ Kinh Đàn âu yếm hôn lên gáy cậu, bàn tay cũng di chuyển nhẹ nhàng hơn: "Chắc bị sưng rồi. Em cố chịu một lúc, ta phải lấy thứ bên trong ra mới được".
Dung Ngọc bèn nhắm mắt.
Ngón tay chuyển động không ngừng, dịch đục chảy khỏi đóa hoa, lặng lẽ tan đi trong nước như một làn sương mỏng.
Dung Ngọc biếng nhác tựa đầu vào ngực Vệ Kinh Đàn. Cơ ngực của gã thanh niên đàn hồi mà rắn chắc, cậu thư thái tới nỗi nét mặt hoàn toàn thả lỏng, mí mắt ửng hồng, chẳng biết là do hơi nóng từ bồn nước hay bởi những giọt lệ giữa cuộc tình bỏng cháy.
Trông cậu khá đáng thương, hệt như một chú mèo chưa được ngủ đủ giấc.
Vậy nhưng thực ra trong giờ phút này cậu lại đang rất phấn khởi, hoàn toàn không hề buồn ngủ chút nào, chỉ là cái ôm ấm áp của gã thanh niên giúp cậu bình tĩnh hơn.
Vệ Kinh Đàn cũng biết cậu không buồn ngủ, thế nên thi thoảng hắn vẫn cất tiếng trò chuyện.
"Em còn nhớ hai gã sai vặt từng hầu hạ trong viện này rồi bị em đuổi đi không?". Hắn vừa bóp eo cho Dung Ngọc vừa hỏi.
Dung Ngọc bị ấn hai cái sau thắt lưng, có cảm giác vòng eo vốn đã gầy nay lại sắp vỡ vụn.
Cậu là người thông minh, vừa nghe Vệ Kinh Đàn hỏi đã ngay lập tức phân tích xong xuôi những thông tin mà hắn mang lại: "Chúng chính là thủ phạm trộm cây trâm của Mặc Thư".
"Không sai. Mỗi năm em chỉ tới đây một lần, đám người hầu của phủ họ Dương đều biết em có lối sống xa hoa, cảm thấy được hầu hạ em là hời lắm. Hai tên kia đã tốn không ít bạc để được đưa tới viện của em, vậy mà cuối cùng chỉ mới một ngày trôi qua mà em đã đuổi chúng đi mất. Cũng vì thế nên chúng thầm ghi hận trong lòng và bị kẻ khác lợi dụng".
"Hời lắm sao?". Dung Ngọc lấy làm lạ, cậu cười cười.
Lạ chứ, hồi còn ở phủ họ Dung thì đám nô tài sợ cậu như sợ rắn rết, không ngờ rắn rết tới phủ họ Dương lại hóa thành bánh trái thơm ngon.
"Dĩ nhiên là hời rồi". Vệ Kinh Đàn lại hôn Dung Ngọc một cái, gương mặt trắng nõn mềm mịn, thoang thoảng mùi thuốc, xinh đẹp vô cùng.
Nước trong thùng tắm nguội rất nhanh. Vệ Kinh Đàn bế Dung Ngọc lên rồi dùng khăn quấn cậu lại, đặt cậu xuống tấm chăn mềm, đầu tiên là lau khô cơ thể, tiếp đến là ôm cậu ngồi lên đùi mình rồi cẩn thận lau mái tóc ướt sũng.
Những ngón tay của gã thanh niên lướt qua từng lọn tóc đen dài, những giọt nước long lanh rơi xuống khớp xương rắn rỏi.
Vệ Kinh Đàn nói: "Tiếc là chúng đã chết, không thể cung cấp lời khai làm bằng chứng".
"Cũng chỉ là chuyện nằm trong dự đoán mà thôi, Dung Nguyệt chưa ngu ngốc tới nỗi để lại nhược điểm cho chúng ta lợi dụng". Dung Ngọc vẫn nhắm mắt. "Nếu không có chuyện bất ngờ gì thì hẳn tên Vương Nhị cũng chẳng thể sống hết đêm nay".
"Nếu công tử cho phép gã sống thì gã sẽ sống". Vệ Kinh Đàn nâng niu mái tóc cậu như thể nó là một vật quý giá vô ngần, thế nhưng những lời thốt ra từ trong miệng hắn lại vô cùng đáng sợ. "Ta có ngàn vạn cách thức để ép gã mở miệng làm chứng cho em".
"Không cần, chút chuyện cỏn con ấy cũng đâu thể khiến chúng tổn hại. Ta chỉ muốn giải quyết hết tất cả trong một lần duy nhất. Ngày ấy sẽ tới sớm thôi".
Dung Ngọc xoay eo, cau mày vì nhức mỏi, lại vươn tay ôm cổ gã thanh niên rồi dụi đầu vào ngực hắn: "Đừng lau nữa, ngồi mãi mỏi người".
Vệ Kinh Đàn bèn đỡ cậu nằm xuống, sau đó đứng dậy sửa soạn lại áo quần: "Ta phải đi đây".
Dung Ngọc nhắm mắt, phẩy tay, ra chiều không để ý.
Vệ Kinh Đàn cúi xuống hôn, lại dém chăn cho cậu: "Dạo gần đây bên ngoài không yên ổn, nếu không có chuyện thì tốt nhất em đừng nên ra ngoài".
Dung Ngọc nhìn hắn như nhìn một tên ngốc rồi giơ tay đẩy chăn ra, nóng chết đi được!
Vệ Kinh Đàn: "...". Hắn nhìn chằm chằm Dung Ngọc một lúc lâu, cuối cùng quyết định cởi chiếc áo lụa mỏng mà cậu vừa mới mặc vào rồi thay bằng một chiếc áo trong trắng muốt, vậy thì những kẻ khác sẽ không thấy được da thịt cậu.
Dung Ngọc giận tới nỗi nghiến răng, áo lụa mỏng là loại áo vô cùng thoáng mát, cái áo bây giờ thì nóng chết đi được. Cậu toát mồ hôi, bực tức giơ tay muốn tát Vệ Kinh Đàn.
"Ngươi bệnh phải không? Ngươi không nóng nhưng ta thì có!".
Vệ Kinh Đàn nắm lấy tay cậu, hôn vào lòng bàn tay như một tên biến thái. "Tối nay ta còn có việc, em đợi lần sau hẵng đánh ta".
Hắn dùng ngón cái xoa cánh môi đỏ thẫm, lại không nhịn được mà hôn Dung Ngọc, lần nữa dặn dò: "Nếu không cần thiết thì em đừng ra khỏi thành, cũng đừng tới những nơi đông đúc quá".
Dung Ngọc chê hắn phiền phức, trở mình, không nói gì thêm nữa.
Chẳng bao lâu sau căn phòng chìm vào tĩnh lặng, đến tiếng thở cũng không còn. Dung Ngọc xoay người lại, cửa sổ mở toang, ngọn nến chập chờn trước gió.
Cậu gọi: "Mặc Thư!".
Mặc Thư đã đợi sẵn từ lâu bèn chạy vào phòng ngay lập tức, khí thế hung hăng, muốn tìm yêu râu xanh tính sổ. Nhưng nó phát hiện trong phòng chẳng có ai khác ngoài Dung Ngọc.
Nó ngơ ngác nhìn bốn phía.
Dung Ngọc ho khẽ một tiếng: "Hắn đi rồi".
Mặc Thư tỉnh táo lại, tức tối giậm chân, bắt đầu lên án Vệ Ngũ: nào là phản bội Dung Ngọc, để Vệ Kinh Đàn vào trong, nào là cản nó lại bên ngoài.
"Ca nhi ơi, nhất định cậu phải phạt cái tên này mới được, tốt nhất là bán quách hắn đi cho rồi!".
Vậy thì công tử sẽ là của một mình nó. Rõ ràng một mình nó là đủ để hầu hạ công tử chu toàn, đâu cần thêm một kẻ tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung – Mặc Thư thầm nghĩ vậy.
Dung Ngọc nói: "Gọi Vệ Ngũ vào đây".
Vệ Ngũ bước vào viện chính, đối diện với ánh mắt đắc ý của Mặc Thư. Y cụp mắt quỳ xuống trước giường.
Tấm mành đỏ che khuất nửa người trên của Dung Ngọc, chiếc quần lót màu trắng ôm lấy đôi chân thon dài, lại thêm một lớp chăn mỏng, chỉ còn mắt cá chân mảnh mai nõn nà phô bày trước mắt.
Vệ Ngũ không dám ngẩng lên, chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Thế nhưng Dung Ngọc mãi không cất lời. Đến tận khi cổ Vệ Ngũ đã cứng ngắc, một giọng khàn khàn mềm mại mới vọng vào tai y.
"Vệ Ngũ, ta hỏi ngươi, ngươi là nô tài của ai?".
"Của công tử". Vệ Ngũ đáp.
"Ồ? Vậy hắn vào đây bằng cách nào?".
Về phần "hắn" là ai, tất cả mọi người ở đây đều biết.
Vệ Ngũ không phủ nhân mà cũng chẳng biện minh, chỉ nói: "Nô tài đã thất trách. Xin người xử phạt".
"Ta cho phép ngươi theo hầu nghĩa là ta muốn ngươi làm theo những gì ta sai khiến, chứ không phải để ngươi làm tai mắt bên cạnh ta". Ngữ điệu của Dung Ngọc biếng nhác nhưng lạnh lẽo.
Cậu có thể chấp nhận người mà Vệ Kinh Đàn phái tới, không có nghĩa cậu chấp nhận việc mình bị giám sát. Cậu biết Vệ Kinh Đàn có ham muốn chiếm đoạt và khống chế, nhưng ham muốn chiếm đoạt và khống chế của chính bản thân cậu cũng chẳng kém hắn là bao.
Cậu cũng biết kiêu hãnh, cũng có cái tôi riêng.
Cậu không phải kiểu người sống phụ thuộc và muốn được che chở từng giây từng phút.
"Nể tình ngươi cũng coi như có tác dụng, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Ngươi đã nhận mình là nô tài của ta thì hãy ngoan ngoãn nghe theo ta, đừng để ta thấy ngươi do dự".
Vệ Ngũ im lặng một chốc: "Vâng".
"Lui xuống". Dứt lời, Dung Ngọc lại nói thêm: "Mặc Thư là người hầu thiếp thân của ta, mọi thứ trong viện này đều là do nó quyết định, ngươi phải nghe lời nó, không được cãi lại nó".
Mặc Thư ưỡn ngực, có vẻ vô cùng đắc ý.
Vệ Ngũ: "Vâng".
Dung Ngọc không nói gì thêm nữa, Mặc Thư và Vệ Ngũ cùng lui ra ngoài.
"Nghe thấy chưa? Công tử nói ta mới là người quyết định, ngươi phải nghe ta!". Mặc Thư hừng hực khí thế, nhưng nó vẫn phải ngước lên mới nhìn vào mắt Vệ Ngũ được.
"Hôm nay công tử tốt bụng nên mới tha cho ngươi một lần, nếu lần sau còn tái diễn thì không có chuyện dễ dàng như thế nữa đâu!".
Vệ Ngũ nhìn Mặc Thư, đôi mắt đen như mực không chút xúc cảm. Mặc Thư hơi sợ – sao nó cứ có cảm giác kẻ này cũng kì quái hệt như tên Sở Đàn phạm thượng kia.
Nó nuốt nước bọt, cố thẳng lưng, thậm chí còn hơi kiễng gót, không muốn để khoảng cách chiều cao giữa hai người trở nên quá chênh lệch.
"Nhìn cái gì mà nhìn, hiểu chưa!".
Vệ Ngũ hờ hững cụp mắt: "Hiểu rồi".
"Hừ! Biết thế là tốt". Mặc Thư bỏ đi ngay, nó mỏi cổ lắm rồi.
Vệ Ngũ bước vào phòng, viết một lá thư, gọi chú chim nhỏ với bộ lông đen tới thay mình đưa tin.
Chẳng bao lâu sau chú chim mang về cho y một lời hồi đáp.
... "Nghe theo em ấy".