Edit: Ryal
Ánh chiều tà chỉ còn le lói, những đám mây đỏ thẫm như ngọn lửa đã cháy đến tận cùng, bóng tối bắt đầu phủ kín nhân gian.
Mặc Thư ngủ gà ngủ gật trong bếp, Vệ Ngũ canh gác trong sân viện. Sân viện lặng như tờ, thi thoảng lại có một hai tiếng động mơ hồ vọng ra từ phòng chính.
Một chú chim nhỏ màu vàng rực đậu trên cành cây ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nghe ngóng, chợt một bàn tay bỗng vươn ra, khiến nó giật mình kêu chiêm chiếp mấy tiếng rồi vỗ cánh bay đi mất.
Bàn tay kia vẫn thò ra ngoài cửa sổ, những ngón tay trắng nõn nà cong lên, chới với giữa không trung, dường như muốn nắm lấy thứ gì. Những mạch máu màu xanh nhạt hằn rõ trên mu bàn tay, đầu ngón tay trắng bệch, có lẽ chủ nhân của nó không còn chịu đựng được nữa.
"Ha, a... Đừng, đừng mút nữa, đâm vào đi...". Bàn tay còn lại của Dung Ngọc túm tóc Vệ Kinh Đàn.
Vệ Kinh Đàn đang liếm ngực cậu, chốc chốc lại dùng gai lưỡi xù xì cọ mạnh đầu nhũ, chốc chốc lại ngậm nó vào, mút nhẹ. Dung Ngọc không kìm được mà run rẩy, dường như có một dòng điện đang truyền khoái cảm tê dại lên đến đỉnh đầu, khiến trước mắt cậu là một mảng trắng xóa.
Cậu bấu vào gáy Vệ Kinh Đàn, muốn bảo hắn lùi ra, nhưng cơ thể lại thành thật hơn bao giờ hết. Lồng ngực vô thức ưỡn lên, bàn tay cũng vô thức ấn xuống, dường như chúng cảm thấy gã thanh niên kia liếm mút chưa đủ mạnh và đang đòi thêm thật nhiều khoái cảm.
Vệ Kinh Đàn ngậm đầu nhũ đã sưng to, khẽ cười: "Sao miệng công tử nói đừng mút nữa mà tay em thì vẫn ấn đầu ta vào ngực?".
Hơi nóng từ miệng gã thanh niên phả vào lồng ngực mẫn cảm, Dung Ngọc lại càng thấy bứt rứt, cậu cau mày mắng: "Nói nhảm ít thôi, đâm vào mau đi!".
"Đâm vào? Đâm vào đâu? Đây vẫn chưa phải đâm vào à?". Vệ Kinh Đàn khẽ cử động, khiến những ngón tay đang vùi trong đóa hóa ướt mềm tạo nên âm thanh dính dớp.
Mật ngọt tiếp tục trào dâng, vách thịt càng thêm ngứa ngáy, khao khát được lấp đầy. Đóa hoa dâm đãng đã quen ăn bén mùi một thứ thô to, hiển nhiên nó chưa thỏa mãn chỉ với vài ngón tay của gã thanh niên trước mắt.
Dung Ngọc túm tóc Vệ Kinh Đàn, mồ hôi rịn ra trên cần cổ trắng nõn: "Ngươi mà còn nói nhảm nữa, a... Thì ta sẽ đánh ngươi...".
Dù là trong thời khắc này, tiểu thiếu gia kiêu ngạo vẫn cứ thản nhiên ra lệnh như thể van cầu được yêu là một lẽ hiển nhiên hùng hồn biết mấy.
Ý cười hiện lên trong mắt Vệ Kinh Đàn. Hắn không phải một con chó ngoan nghe lời, Dung Ngọc càng thèm muốn thì hắn lại càng thích trêu cậu.
"Hửm? Công tử nói gì thế kia, chẳng phải ta đang thỏa mãn em đây à?". Những ngón tay của hắn tiếp tục nhấn vào đóa hoa, khớp xương cọ xát khắp vách thịt mềm mẫn cảm.
Dung Ngọc không kìm được mà rên lên, Vệ Kinh Đàn lại cắn đầu ngực đã sưng to như quả anh đào, ra chiều tủi thân ấm ức: "Sao công tử còn dọa đánh ta, ta đau lòng lắm đấy".
Dung Ngọc: "...".
Cậu cố làm lơ cơn khoái cảm mà mở mắt, lườm Vệ Kinh Đàn bằng đôi ngươi sóng sánh diễm lệ, hung hãn nghiến răng: "Dùng cái dương v*t chó má của ngươi đâm vào, không thì ta cắt!".
Vệ Kinh Đàn ngửa đầu nương theo mái tóc đang bị cậu níu chặt, nở nụ cười thỏa mãn: "Ồ, đâm vào bé bướm dâm đãng này phải không? Hay đâm vào cái lỗ phía sau cũng dâm không kém?".
Sát khí hiện lên trong mắt Dung Ngọc. Ngay trước khi cậu nổi trận lôi đình, Vệ Kinh Đàn thúc eo, có vẻ rất biết thời thế.
Đóa hoa đẫm trong mật ngọt, cây gậy thô to dễ dàng chạm tới vị trí sâu nhất, giã mạnh vào tâm hoa, lấp đầy vách trong đang không ngừng co rụt vì đói khát.
Khoái cảm ập đến chỉ trong chớp mắt, dường như Dung Ngọc còn nghe thấy âm thanh tượng trưng cho giây phút gã thanh niên bổ toạc cơ thể mình – đó là tiếng dinh dính ướt át của mật ngọt bị ép văng ra.
Cậu há to miệng nhưng chẳng phát ra được gì ngoài tiếng thở dốc, hệt như có vật gì mắc giữa cổ họng. Mãi đến khi Vệ Kinh Đàn thúc nhẹ vào trong thêm một lần nữa, cậu mới như vừa sống dậy, một tiếng rên rỉ vỡ nát bật lên.
"Ư, a...".
Một tay Vệ Kinh Đàn túm lấy hai tay Dung Ngọc, cố định trên đỉnh đầu, tay kia lần xuống bóp vòng eo gầy mảnh. Hắn cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng hơi hé, thuận tiện xâm chiếm bên trong mà chẳng biết khách sáo là gì, dẫn cái lưỡi mềm mại kia ra khỏi nơi ẩn nấp.
"Công tử thấy thế này đã đủ sướng chưa?". Vệ Kinh Đàn vừa trêu vừa thúc mạnh, dương v*t to lớn đâm sâu đến tận cùng.
"A ư... Cũng coi như có tác dụng...". Cặp mắt hoa đào mới nãy còn hung dữ vô cùng, vậy mà giờ lại như bị bao phủ bởi một màn sương, khuôn mặt thất thần mang biểu cảm xen lẫn giữa đau đớn và khoái lạc.
"Nếu nó vẫn còn tác dụng thì xin công tử hãy rủ lòng thương xót, đừng cắt đi". Vệ Kinh Đàn mỉm cười hôn khóe môi cậu, lại cúi xuống liếm mút cần cổ mịn màng.
Dung Ngọc ngửa đầu, vùng xương quai xanh tinh xảo được phác nên bằng những đường cong khêu gợi: "A... Còn phải xem xem ngươi thể hiện ra sao nữa".
Tiểu thiếu gia lại lần nữa hất cằm trong tư thái đầy cao ngạo, cậu chớp chớp đôi mắt long lanh, gương mặt kiều diễm thấm đẫm dục tình.
Thế mà bộ dạng của cậu hiện giờ lại không mấy vẻ vang: chiếc áo trắng mỏng cuộn lên trên ngực, để lộ làn da nõn nà đầy vết đỏ, phía dưới không một mảnh vải che thân, đôi chân thon dài dang rộng để mặc cho gã thanh niên xâm phạm thỏa thích, mật ngọt dính nhơm nhớp cứ thế trào ra không ngừng.
So ra thì Vệ Kinh Đàn chỉnh tề hơn hẳn, chỉ có phần cổ áo ban nãy bị Dung Ngọc nắm lấy nên hơi xộc xệch, quần cởi ra một chút, đủ để dương v*t thô to đâm vào bên trong đóa hoa ướt mềm.
Người kiêu căng ngạo mạn thì nằm đó trong điệu bộ dâm đãng khó tả, kẻ đang chiếm giữ vị thế chủ đạo lại vờ như bản thân thấp hèn nhỏ bé.
Cảnh tượng ấy quả thực có hơi buồn cười.
Nhưng Dung Ngọc đang đắm chìm trong khoái cảm mà Vệ Kinh Đàn mang lại, cậu không hề nhận ra điều ấy – hoặc giả nếu có nhận ra thì cậu cũng chẳng quan tâm.
Vệ Kinh Đàn là chó của cậu, một con chó có trách nhiệm lấy lòng chủ nhân, ai lại quan tâm xem nó lấy lòng chủ nhân bằng phương thức nào?
Âm thanh nhớp nháp vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, hòa lẫn với tiếng thở dốc và rên rỉ không chút giấu giếm của Dung Ngọc.
Cậu không hề tỉnh táo, lí trí bị tình dục mài mòn chỉ còn lại một góc nhỏ, đại não bị khoái cảm xâm lấn hoàn toàn.
"Sướng chết đi được... Hức, ha, ha...". Dung Ngọc há miệng thở dốc, khóe môi đỏ thẫm cong lên, lưỡi hơi thè ra, trong đôi mắt mông lung không tìm nổi một tia sáng, tình ái điên loạn phủ kín con ngươi, cứ như một kẻ nghiện đang đắm chìm trong thuốc.
"Sướng đến thế sao?". Vệ Kinh Đàn bóp vòng eo mảnh mai đang run lên bần bật, bỗng dưng lên tiếng. "Nhưng công tử đã nói Mặc Thư là người gần gũi nhất với em, thế nên ta hơi khó chịu".
Hắn vừa nói thật chậm vừa nhìn thẳng vào mắt cậu.
Dung Ngọc cau mày, đôi mắt mãi sau mới tìm lại được tiêu cự, cậu tỏ vẻ bất mãn: "Sao ngươi lại dừng? Tiếp đi!".
Thậm chí cậu còn xoay người sang hai bên trái phải như đang thúc giục, có vẻ hoàn toàn không quan tâm đến những gì Vệ Kinh Đàn vừa thốt ra.
"Vì ta mất hứng rồi". Hắn đáp.
"Mất hứng? Sao lại mất hứng?". Dung Ngọc ngơ ngác hỏi, vẫn tiếp tục ưỡn eo, muốn tự đi tìm người bạn tốt vừa chơi cùng mình ban nãy.
Vệ Kinh Đàn lùi ra sau để cậu không thể chạm tới thứ cậu cần. Dưới ánh mắt giận dữ của Dung Ngọc, hắn đỡ eo cậu, giúp cậu ngồi lùi ra sau để thấy rõ vị trí nơi hai người gắn kết.
Đóa hoa lấp lánh được phủ đầy mật ngọt, đùi cậu dính nhơm nhớp, dương v*t tím đỏ của Vệ Kinh Đàn cũng theo đó mà ướt đẫm.
Hắn nghiêng người về phía trước, tì quy đầu to lớn vào đóa hoa mềm mại.
"Em thấy không, chúng ta ở gần nhau đến thế này". Vệ Kinh Đàn lại đẩy eo, quy đầu tách mở môi hoa, xâm nhập vách trong chặt khít.
Dung Ngọc hừ một tiếng. Hắn tiếp tục nói: "Cũng có thể gần nhau đến thế này, gần hơn nữa, gần hơn nữa".
Vệ Kinh Đàn đẩy vào từng chút một, mãi đến khi lút cán, bụng hai người dán sát nhau, dường như hắn muốn đưa cả hai hòn ngọc vào bên trong cho thỏa lòng.
Dung Ngọc rên lên một tiếng đầy sung sướng.
"Ta đang ở trong cơ thể em, Dung Ngọc". Vệ Kinh Đàn nhấn mạnh bằng giọng điệu nghiêm túc. "Ta mới là người gần gũi nhất với em, không ai gần gũi với em hơn ta cả".
Hắn nắm vai cậu, thì thầm bên tai như dạy trẻ con tập nói: "Em nói đi, Ly Hối là người gần gũi nhất nhất với ta, em cứ nói rồi ta sẽ tiếp tục".
Đôi mắt màu hổ phách của Dung Ngọc khẽ chớp chớp, ý cười thoáng hiện, cậu nhìn sườn mặt rất đỗi nghiêm túc của Vệ Kinh Đàn.
"Ly Hối". Dung Ngọc chậm rãi mở miệng.
Vệ Kinh Đàn nhìn cậu không chớp mắt.
"Ly Hối là người gần gũi nhất với ta".
Vệ Kinh Đàn nhíu mày, sửa lại: "Ly Hối là người gần gũi nhất nhất với ta".
Hắn cố chấp chèn thêm một chữ "nhất" vào trong câu nói để khiến mình đặc biệt hơn Mặc Thư.
Trong suốt mười chín năm ngắn ngủi của cuộc đời, có đến mười năm Vệ Kinh Đàn bị ép trở thành một người lớn khi phải quay cuồng giữa những âm mưu hiểm độc. Chỉ khi ở bên Dung Ngọc, hắn mới có biểu hiện như một đứa trẻ con ấu trĩ đến nực cười, hắn muốn mình là người đặc biệt nhất, quan trọng nhất, gần gũi nhất...
Dung Ngọc là báu vật của hắn, không ai được phép san sẻ vị trí trong lòng cậu.
Hắn nhìn Dung Ngọc, đôi mắt chờ mong, thậm chí ẩn dưới sự chờ mong còn là đôi phần cố chấp.
Dung Ngọc thầm nghĩ, Vệ Kinh Đàn chẳng khác nào một con chó vừa muốn độc chiếm chủ nhân vừa muốn được chủ nhân khen ngợi. Con chó này không ngoan cho lắm, thậm chí những chiếc răng nanh trong miệng hắn còn đang lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Vậy nên cậu nắm thật chặt sợi dây xích, ném một mẩu xương cho con chó hoang tâm địa xấu xa này.
... "Ly Hối là người gần gũi nhất nhất với ta".
Ánh sáng bừng lên trong đôi mắt đen nhánh của Vệ Kinh Đàn, nhịp thở của hắn cũng trở nên nặng nhọc. Hắn bế Dung Ngọc dậy, bước vào phòng trong, gấp gáp đè cậu xuống.
Dường như Dung Ngọc vừa rơi xuống giữa biển mây mềm mại, được khoái cảm ôm chặt vào lòng.
Dưới ánh trăng lung linh rọi vào từ cửa sổ, cậu giơ tay vuốt ve gương mặt đầm đìa mồ hôi của gã thanh niên. Chính Dung Ngọc cũng chẳng biết rốt cuộc câu nói kia là để dỗ chó hư nghe lời... hay thật tâm cậu cũng cho là như vậy.
Lời tác giả:
Vệ Kinh Đàn (*hung hăng*): Nếu Dung Ngọc dám nói ai khác là người gần gũi với em thì phải phạt em thật nặng!
Dung Ngọc: Ai là cún cưng ngoan ngoãn nào.
Vệ Kinh Đàn (*lập tức chạy tới*) (*ngã cái oạch*) (*đuôi ngoáy tít*): Ta ta ta!