Edit: Ryal
Vệ Kinh Đàn nhận được tin tức và quay lại phủ họ Dương vào giữa buổi chiều. Mặt trời vẫn đang tỏa sáng rực rỡ.
Ánh nắng chói chang len qua khung cửa sổ và dần êm dịu hơn sau mỗi lớp mành, chiếu sáng căn phòng tĩnh mịch. Những tấm mành đỏ đan dày vào nhau rủ xuống thảm trải sàn, thấp thoáng che đi chiếc giường xa hoa lộng lẫy.
Đằng sau những khe hở nhỏ bé, một bóng người mảnh khảnh đang vùi mình trong lớp chăn dày mềm mại. Cậu thiếu niên trần truồng, mái tóc đen xổ ra tựa dòng thác, trùm lên nơi đầu vai mịn mượt.
Gương mặt cậu tựa vào chiếc gối mềm, bị những lọn tóc che khuất đi phân nửa, chỉ để lộ ra chiếc mũi nhỏ nhắn thon thon cùng đường cong duyên dáng.
Đen, trắng, đỏ, ba màu sắc khác hẳn nhau khiến người ta thấy mình như hoa mắt, như bị cậu hớp hồn.
Dung Ngọc ngủ rất say, từng nhịp thở trầm, đều đặn. Dạo gần đây cậu vốn đã mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, giờ lại sinh lòng hoảng hốt vì giỏ rắn kia, đánh Cù Hồng Triết một trận cũng tốn bao nhiêu công sức, thế nên cậu thiếp đi ngay sau khi thầy thuốc tới khám bệnh.
Vệ Kinh Đàn ngồi bên giường một lúc lâu, ánh mắt sắc bén như dao quét qua cơ thể cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng lại vòng về nửa thân trên, dừng lại nơi bả vai và cần cổ.
Tuy mái tóc đen đã che đi phần nào, nhưng hắn vẫn loáng thoáng thấy được những chấm đỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
Đó là những nốt phát ban nổi lên sau khi làn da quá mẫn cảm phải tiếp xúc trực tiếp với rắn. Thuốc được bôi lên da cậu gần như đã thấm hết, thế nhưng mùi dược liệu vẫn quanh quẩn đâu đây.
Vệ Kinh Đàn mím chặt môi, sát khí lạnh lẽo và tàn bạo cuộn lên trong mắt hắn. Khi trước hắn nghe theo lời Dung Ngọc nên mới tạm thời tha cho Cù Hồng Triết, chỉ tặng gã một hình phạt nho nhỏ, nào ngờ gã chẳng những không sợ mà còn to gan gấp bội phần.
Lần đầu tiên trong đời hắn biết hối hận. Lẽ ra ngày hôm ấy hắn không nên để lại cái mạng quèn cho gã.
Vệ Kinh Đàn tạm thời dằn sát khí trong lòng xuống, bước lên một bước, vén tóc Dung Ngọc ra để nhìn rõ cơ thể cậu. Những dấu hôn và vết cắn hắn để lại từ vài ngày trước vẫn chưa mờ hẳn, hôm nay lại có thêm những nốt đỏ mới, chúng không chỉ nổi lên trên gáy và vai mà còn trải khắp cánh tay cậu.
Vì da Dung Ngọc vốn trắng nên những dấu vết kia nổi bật vô cùng.
Vệ Kinh Đàn khẽ cau mày, đôi phần xót xa hiện lên trong mắt hắn.
Hắn khẽ khàng vén tóc cậu thiếu niên sang một bên. Trời quá nóng, những nơi bị bao phủ bởi suối tóc dài đều toát một lớp mồ hôi mỏng, khi được giải thoát mới thấy mát mẻ hơn phần nào.
Mi tâm Dung Ngọc thoáng giãn ra.
Vệ Kinh Đàn cúi xuống hôn lên gáy cậu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến hắn lưu luyến chẳng nỡ xa rời.
Hắn quá nhớ Dung Ngọc. Cái cảm giác đê mê khi da thịt chạm nhau đánh thức cả nỗi nhớ và tình yêu trong tim hắn, chỉ sau thoáng chốc đã hóa thành dục vọng ập đến như sóng trào.
Ánh mắt Vệ Kinh Đàn tối lại, hơi thở nặng nề hơn. Đôi môi mỏng của hắn chu du trên làn da nhẵn nhụi, rải từng nụ hôn dọc theo xương cột sống mảnh mai, nấn ná một hồi ở vùng xương bướm xinh đẹp yếu ớt.
Chiếc chăn nhung mỏng đắp ngang qua người Dung Ngọc, Vệ Kinh Đàn xốc nó lên, một tay hắn vuốt ve lưng cậu, những ngón tay đầy vết chai khẽ miết hõm eo tinh xảo.
Dường như Dung Ngọc cũng cảm nhận được chút gì giữa cơn mơ, cậu thoáng cau mày, miệng lẩm bẩm.
Vệ Kinh Đàn cụp mắt nhìn, cặp môi đỏ đầy đặn hơi cong, hệt như hai cánh hoa mềm đang mời gọi người ta đến hái. Vì thế hắn lại hôn lên môi cậu, ban đầu chỉ là một cái chạm rất khẽ, sau hắn lại thè lưỡi liếm, chầm chậm cạy mở hàm răng xinh.
Bàn tay của Vệ Kinh Đàn cũng suồng sã hẳn, nó dần trượt xuống khỏi tấm lưng, men theo những đường cong uyển chuyển, ôm lấy một bên mông tròn trắng nõn rồi bóp bóp.
Nhiệt độ cơ thể của Dung Ngọc hơi thấp, lúc sờ lên thấy man mát và mịn mượt như đang sờ gấm vóc, lúc ấn xuống lại núng nính đầy đặn, hệt như đậu hũ mới ra lò.
Cổ họng Vệ Kinh Đàn khô khốc, dù có nuốt nước bọt bao nhiêu lần cũng không dằn nổi cảm giác nóng cháy. Hắn gặm môi Dung Ngọc, mãi đến khi cậu không thở nổi và dường như sắp tỉnh dậy mới lưu luyến rời đi, dùng ngón tay khẽ miết giọt long lanh bên khóe miệng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, một túp lều cao cao đã đội lên nơi đũng quần, như thể nếu bị kìm hãm thêm một giây một phút nào nữa thì nó sẽ nổ tung ngay lập tức.
Mỗi lần nhìn Dung Ngọc là một lần Vệ Kinh Đàn không kìm được mà nghĩ tới những thứ "dâm dục bẩn thỉu", và hắn chưa bao giờ để bản thân mình phải chịu thiệt thòi. Hắn nhổm người lên, hai chân tách ra quỳ bên eo Dung Ngọc, cụp mắt nhìn cậu thiếu niên đang say giấc. Một suy nghĩ xấu xa bỗng dưng xuất hiện.
Hắn muốn đánh thức cậu dậy, nhưng cũng không muốn cậu tỉnh lại ngay lúc này cho lắm.
Bàn tay thô ráp ấn nhẹ những khớp xương nhô lên nơi tấm lưng thon thả. Là ảo giác ư? Dường như tiểu thiếu gia đã gầy hơn đôi chút.
Vệ Kinh Đàn hôn lên lưng cậu, không quá dịu dàng, những dấu hôn đua nhau nở rộ như mai đỏ giữa nền tuyết trắng. Cuối cùng hắn dừng lại, liếm nhẹ hõm eo.
Mùi hương trên người Dung Ngọc là mùi thuốc Đông y quyện cùng hương hoa thơm ngát. Mặc Thư có thói quen rải thật nhiều cánh hoa vào thùng tắm của cậu, hôm nay Dung Ngọc lại tắm lâu hơn lúc thường vì chuyện kinh tởm ban sáng, thế nên cơ thể cậu cũng đẫm mùi hoa.
Một mùi hương thanh nhã biết bao, Vệ Kinh Đàn ngửi đi ngửi lại, si mê cắn lên bắp đùi núng nính.
Hắn há miệng thật to nhưng không nỡ cắn mạnh, cuối cùng đổi sang vừa gặm vừa mút, mùi thơm ngập đầy trong khoang miệng, mãi đến khi vùng da được âu yếm đã đỏ ửng mới chịu rời đi.
"Chát!".
Vệ Kinh Đàn ngắm nghía dấu vết mình để lại, hài lòng cong môi, bỗng thấy có gì không đúng. Hắn ngước lên, đối diện với ánh nhìn lạnh lẽo của Dung Ngọc.
"Ngươi là biến thái hay sao?". Dung Ngọc đã chứng kiến hết những hành vi của hắn từ nãy đến giờ, cố giữ bình tĩnh để thốt ra câu hỏi.
Cuối cùng em ấy vẫn tỉnh – Vệ Kinh Đàn tiếc nuối nhìn mông cậu, hắn muốn tiến xa thêm chút nữa.
"Ta về thăm em". Trước ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Vệ Kinh Đàn trả lời mà mặt không hề đổi sắc.
"Về thăm ta, hay về giở trò sàm sỡ ta?". Giọng Dung Ngọc lạnh lẽo, cậu đưa tay kéo chăn che kín cơ thể mình.
Vệ Kinh Đàn mặt dày đáp: "Ta cầm lòng không đặng".
Cầm lòng không đặng, cầm lòng không đặng... Dung Ngọc đã nghe những câu này nhiều tới mức tai cậu như sắp bắt đầu đóng kén.
Thậm chí cậu còn muốn cầm gối đập vào mặt Vệ Kinh Đàn, hỏi xem có phải trên thứ mọc trên cổ hắn là dương v*t hay không. Một người có năng lực tự chủ kém thế này thì sao mà làm Hoàng đế cho được?
Cuối cùng cậu không hỏi, và cũng chẳng còn gì để nói nữa. Dung Ngọc uể oải cụp mắt, gương mặt không chút biểu cảm: "Thăm xong rồi thì cút đi".
Vệ Kinh Đàn khựng lại: "Không".
Tên khốn kiếp này lại thế nữa.
Dung Ngọc cau mày nhìn hắn: "Ngươi có bệnh à?".
Vệ Kinh Đàn ôm lấy cậu: "Ừ, bệnh nhớ em".
Dung Ngọc giãy giụa mà không thoát nổi, lửa giận chợt bốc lên. Cậu giơ tay tát Vệ Kinh Đàn: "Cút!".
Vệ Kinh Đàn liếm khóe môi, quay sườn mặt bên kia về phía Dung Ngọc: "Tát một lần có đủ không? Nếu em chưa hết giận thì cứ đánh ta tiếp".
"...". Cậu nhìn chằm chằm hắn. "Đồ mặt dày!".
Vệ Kinh Đàn mỉm cười, hôn má và tai cậu: "Không dày thì sao chịu được mấy cú tát của em".
"Tránh ra! Phiền chết đi được!".
Dung Ngọc nhíu mày thật chặt, dùng cả hai tay ấn lên mặt hắn, đẩy mạnh ra ngoài. Lòng bàn tay cậu ươn ướt, nhìn kĩ lại mới thấy tên biến thái kia đang thè lưỡi liếm.
Cậu lại nghiến răng rụt tay về: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?".
"Ta bảo rồi mà, ta về thăm em". Vệ Kinh Đàn nói. "Cù Hồng Triết bắt nạt em".
"Gã bắt nạt ta?". Dung Ngọc cười khẩy. "Ai bắt nạt ai còn chưa biết được!".
Cậu lại nhướng mày chất vấn: "Sao ngươi biết?".
Vệ Kinh Đàn còn chưa kịp trả lời, Dung Ngọc đã nhớ tới thanh niên lạ mặt bỗng dưng xuất hiện. Cậu bĩu môi hỏi: "Kẻ đó là do ngươi sắp xếp đúng không?".
Vệ Kinh Đàn cũng không định giấu giếm: "Ừ. Hắn là Vệ Ngũ, đã ở bên ta từ nhỏ, sau này hắn sẽ theo em".
Thực ra hắn đang lén tiết lộ một phần bí mật của mình cho Dung Ngọc để cậu yên tâm, nhưng cũng không dám nói hết. Hắn là tên phản đảng, là kẻ nghịch tặc, những chuyện hắn đang làm rất nguy hiểm, chỉ một lần sẩy chân cũng đủ để hắn rơi đầu.
Chính hắn cũng không dám chắc mình sẽ thành công. Thất bại đồng nghĩa với cái chết. Hắn không thể để Dung Ngọc dính líu đến chuyện này một khi tất cả vẫn còn đang tiếp diễn.
"Khỏi cần". Đôi mắt Dung Ngọc lạnh như băng. "Ngươi đi thì đi cho trót, đừng quay về tìm ta, cũng đừng sai kẻ nào tới nữa".
Dường như cậu muốn triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa bản thân và Vệ Kinh Đàn.
Vệ Kinh Đàn không vui, khóe môi trĩu xuống: "Ta không làm được".
Cái tên Dung Nguyệt kia có vẻ rất kì lạ, thái độ của y với Dung Ngọc lại tràn đầy địch ý. Hắn không thể để Dung Ngọc đối diện với y trong tình trạng tay không tấc sắt.
Nhưng hiển nhiên Dung Ngọc chẳng quan tâm hắn nghĩ gì – cậu giận bởi Vệ Kinh Đàn cứ thích đến là đến, thích đi là đi.
Tại sao Vệ Kinh Đàn có thể tự do thoải mái tới vậy, trong khi cậu chỉ được phép ngồi yên một chỗ như thể đang đợi hắn quay lại sủng hạnh mình? Sao chỉ có mỗi cậu thấp thỏm lo lắng? Chẳng thà hắn đừng quay lại.
"Ngươi coi nơi này là gì, coi ta là gì?!". Hai mắt Dung Ngọc đỏ ửng, cậu túm cổ áo Vệ Kinh Đàn, hung hãn chất vấn. "Ta nói cho ngươi biết, ta không phải thứ vô dụng cần ngươi bảo vệ, ta ở đây, ai muốn lấy mạng ta thì cứ tới đây mà chứng tỏ bản lĩnh, cùng lắm là chết!".
Chữ "chết" ấy đâm thẳng vào dây thần kinh của Vệ Kinh Đàn. Hắn cau mày, thở ra một tiếng dày và nặng: "Không được nhắc tới chữ kia!".
Dung Ngọc không nghe: "Nhắc tới thì làm sao? Ta chưa bao giờ sợ...".
Rốt cuộc cậu vẫn không thể nói hết câu, bởi đôi môi đã bị Vệ Kinh Đàn lấp kín.
"Lưu manh!". Cậu nghẹn giọng, giận tới nỗi dùng răng cắn hắn. Vệ Kinh Đàn cũng bắt đầu nổi tính chó mà cắn lại.
Không ai chịu thua ai, cứ như đang giao đấu, mùi máu tươi ngập trong khoang miệng, người này níu áo, người kia ôm eo, càng quấn lấy nhau càng không nỡ tách rời.
Cuối cùng, chẳng rõ ai nhượng bộ trước. Răng bị lưỡi thay thế, cắn đổi thành hôn, trong từng nhịp thở dốc nặng nề bắt đầu xen lẫn chút gì ướt át khó tả, thi thoảng lại xuất hiện đôi ba tiếng rên khe khẽ khiến người ta đỏ mặt.
Một tay Vệ Kinh Đàn trượt lên vùng xương bướm, tay kia ôm mông Dung Ngọc nâng lên để cậu an vị trên đùi mình, khiến nụ hôn càng thêm sâu đậm.
Dung Ngọc cúi đầu, hai tay quàng qua cổ hắn, cũng thè lưỡi quấn lấy kẻ kia chứ không chịu bị lấn lướt.
Tiếng nước nhơm nhớp vang lên, một sợi chỉ bạc buông xuống bên môi họ, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mãi đến khi Dung Ngọc đã gần như ngạt thở, nụ hôn này mới kết thúc.
Vệ Kinh Đàn dùng ngón cái miết khóe môi Dung Ngọc. Môi dưới của tiểu thiếu gia có một vết trầy rướm máu, chính hắn cũng chẳng khá hơn, mùi gỉ sắt từ đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng.
Hai người im lặng nhìn nhau, một ngẩng, một cúi, trong mắt đôi bên đều chẳng còn sự lạnh lùng giận dữ, chỉ có dục vọng bừng lên như lửa đốt. Bầu không khí giương cung bạt kiếm lặng lẽ biến mất sau một nụ hôn đầy mùi máu tươi.
Chốc lát sau, một người lên tiếng: "Cái của ngươi đang chọc vào ta".
Dung Ngọc ngồi trong lòng Vệ Kinh Đàn, khắp người không một mảnh vải, thứ nóng rẫy kia án ngữ giữa hai đùi cậu, nụ hôn kia khiến nó càng lúc càng thêm cứng rắn.
Vệ Kinh Đàn không hề xấu hổ, thậm chí còn rất tự hào. Hắn ôm siết lấy eo cậu, hơi đẩy hông lên cọ xát.
Cảm giác tê dại từ thân dưới khiến cả người Dung Ngọc như mềm nhũn ra, mí mắt cậu run run, chủ nhân nó bắt đầu đưa tay cởi quần áo Vệ Kinh Đàn.
"Chậm thôi, ta có mỗi bộ này để mặc". Hắn đã ăn mặc chỉnh tề lúc tới đây, sao có thể quay về trong bộ dạng rách rưới.
Dung Ngọc nhanh chóng cởi hết lớp áo ngoài, hừ một tiếng: "Không có ta thì một bộ quần áo cũng không mua nổi".
Dĩ nhiên Vệ Kinh Đàn không thiếu gì quần áo, nhưng bộ quần áo này là do Dung Ngọc đặt may cho hắn lúc còn ở phủ họ Dung. Chất vải, màu sắc, hoa văn, tất cả đều do tiểu thiếu gia tự tay chọn lựa, thế nên hắn mới nâng niu vô cùng.
Vệ Kinh Đàn nghe Dung Ngọc quở mà cũng không phản bác, hắn nheo mắt cười: "Ừ, chỉ mình công tử tốt với ta".
Dung Ngọc vỗ lên cơ ngực hắn, nhéo mạnh một cái rồi đẩy hắn xuống giường. Bỗng có thứ gì rơi ra khỏi ngực áo Vệ Kinh Đàn, cậu cầm lên xem thử, hóa ra là một cây roi.
Sắc xanh lục và đen huyền quấn lấy nhau, trên đầu ngọn roi có một chấm đỏ, sờ vào thân roi thấy man mát, mịn màng, những chiếc vảy li ti phản chiếu lại ánh sáng lạnh lẽo – chúng khiến Dung Ngọc nhớ đến một sinh vật cậu vừa phải chạm mặt sáng nay.
"Công tử còn nhớ con rắn lục đuôi đỏ em đã giết được ở bãi săn không? Sau này ta bắt một con rắn màu đen nữa, lột da cả hai để làm thành một chiếc roi tặng em, thế mà mãi chưa có dịp mở lời".
Vệ Kinh Đàn hôn lòng bàn tay Dung Ngọc rồi đặt chiếc roi vào đó: "Roi ngựa quá thô ráp, không hợp với em, roi này nhẹ nên tay em sẽ không bị mỏi. Lần sau em cứ dùng chiếc roi này mà đánh chết những thứ rác rưởi như Cù Hồng Triết".
Dung Ngọc thử ước lượng, tuy nhẹ hơn roi ngựa rất nhiều nhưng cảm giác kết cấu lại hơn xa, chuôi roi được làm từ xương rắn mài nhẵn, cầm lên thấy man mát dễ chịu.
"Ngươi cho ta thứ này mà không sợ ta sẽ dùng nó để đánh ngươi đầu tiên sao?". Dung Ngọc chậm rãi hỏi.
Vệ Kinh Đàn cong môi: "Đó là niềm vinh hạnh của ta".
Nét mặt Dung Ngọc thản nhiên như thể đã đoán trước được câu trả lời của hắn, cậu gập roi lại làm đôi, dùng nó nâng cằm Vệ Kinh Đàn. "Ngươi đúng là tên biến thái".
Hắn ngẩng đầu, ý cười hiện lên trong mắt: "Ta yêu em".
Lời tỏ tình đột ngột ấy khiến trái tim Dung Ngọc chệch đi vài nhịp. Cậu nghiến răng, một tay che miệng hắn, tay còn lại luồn vào trong quần hắn móc thứ kia ra.
dương v*t cao lớn nảy lên, đầu đỉnh ướt đẫm cọ dịch nhờn vào tay Dung Ngọc. Cậu nhếch môi, nhổm người dậy, định vị chuẩn xác rồi hạ mông xuống.
Vệ Kinh Đàn còn chưa kịp phản ứng đã thấy thằng em mình được đưa vào một con đường mềm mại và ấm áp – nhưng quá trình lại chẳng mấy trơn tru. Hắn ngước lên nhìn Dung Ngọc, cậu đang cau mày, nét mặt có vẻ đau đớn.
Hắn vô thức muốn rút ra, lại nghe Dung Ngọc khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích".
Đóa hoa chưa ướt hẳn, thứ của Vệ Kinh Đàn lại quá to, nói không đau thì là nói dối. Nhưng cái cảm giác căng đầy khi dương v*t bỏng rẫy lấp kín con đường kia từng chút một khiến cậu nửa thỏa mãn, nửa hãi sợ, cả người run run.
Giữa tâm hoa xuất hiện cảm giác tê dại khó tả, Dung Ngọc không nhịn được mà kẹp chặt hai chân, eo đong đưa, tận hưởng cơn đau nhức giữa những lần cọ xát đầy trúc trắc. Cậu không sợ đau, thậm chí cảm giác đau nhoi nhói còn khiến cậu phấn khích, sau cơn đau là khoái cảm được phóng đại gấp mấy lần, tạo nên chút ngứa ngáy lan tận vào trong xương khiến cậu mê mẩn.
"Hưm, a...".
Dung Ngọc nhắm mắt rên, cậu chống tay lên ngực Vệ Kinh Đàn tìm điểm tựa, eo vẫn lắc. Đóa hoa càng lúc càng tiết thêm nhiều mật ngọt, con đường dần trơn tru, đôi mày cậu cũng chẳng còn nhíu chặt như trước.
Vệ Kinh Đàn nhìn nét mặt cậu thay đổi là hiểu cậu đã thấy sướng, bèn mỉm cười trêu chọc: "Nếu biết công tử thích thế này thì lẽ ra ta nên thô bạo hơn một chút".
Trong giọng hắn có đôi phần tiếc nuối, như thể đã bỏ lỡ rất nhiều lợi lộc.
Dung Ngọc mở mắt, cao ngạo nhìn xuống: "Ngươi dám à?".
"Gì ta cũng dám". Vệ Kinh Đàn thúc mạnh, dương v*t đâm thẳng vào bên trong khiến Dung Ngọc phải thở dốc.
"Ha, a... Ngươi mới ra ngoài có mấy hôm mà đã to gan hơn hẳn nhỉ". Eo Dung Ngọc nhũn ra, cậu không ngồi dậy nổi, bèn tựa vào người hắn. "Sau này ngươi sẽ là chó hoang".
Vệ Kinh Đàn thì thầm bên tai cậu: "Khó lắm. Dù có đi xa đến mấy, dây xích buộc trên cổ ta vẫn sẽ nằm trong tay em".
"Ai mà thèm". Dung Ngọc đập lên vai hắn. "Nhanh lên".
Vệ Kinh Đàn chớp mắt, thì ra hôm nay công tử thích thô bạo thật.
Hắn xoay người đè Dung Ngọc xuống, cầm chân cậu gác lên vai mình, eo thúc mạnh. dương v*t thô to nghiến qua vách thịt mềm, mật ngọt văng khắp nơi, tiếng da thịt chạm nhau vang vọng.
"Ha, ưm... Sướng...". Dung Ngọc mê mẩn, đôi mắt hoa đào ngập nước. "Nhanh nữa".
Tiết trời mùa hạ nóng như đổ lửa, một giọt mồ hôi từ thái dương Vệ Kinh Đàn trượt xuống tận cằm hắn, hắn thở dốc: "Sao hôm nay em dâm quá vậy?".
Dung Ngọc nhìn hắn: "Ngươi... ưm a... ngươi đi được sáu ngày rồi...".
Nghĩa là cậu nhịn sáu ngày. Lúc trước còn ở bên nhau, ngày nào hai người cũng quấn quýt ân ái, nay bỗng dưng trùng phùng sau sáu ngày nhẫn nhịn, bén lửa cũng là chuyện bình thường.
Ham muốn của Vệ Kinh Đàn còn mãnh liệt hơn Dung Ngọc, có khi hắn nín nhịn sắp hỏng người rồi cũng nên. Nhưng hắn phải trêu cậu trước: "Mới sáu ngày mà em đã thèm thuồng đến thế, sau này ta không về được nữa thì phải làm sao đây?".
Ai ngờ Dung Ngọc chỉ liếc nhìn hắn rồi cười khẩy: "Mỗi mình ngươi có dương v*t à?".
Nụ cười của Vệ Kinh Đàn cứng lại, sắc mặt sầm xuống: "Em có ý gì?".
"Ngươi thử đoán xem ta có ý gì?".
Vệ Kinh Đàn nghiến răng: "Em dám à?".
Dung Ngọc bật cười, uể oải đáp lại bằng đúng câu hắn vừa nói với mình ban nãy: "Gì ta cũng dám".
Lần này đến lượt Vệ Kinh Đàn nổi giận. "Dung Ngọc, ta nói rồi, nếu em dám tìm kẻ khác thì ta sẽ lột da rút xương tên đó ngay trước mặt em rồi xích em lại chơi cho thỏa".
"Hừ". Dung Ngọc không thèm sợ, cậu cao ngạo nâng cằm hắn. "Ta cũng nói cho ngươi biết: ta sẽ không đợi ngươi mãi mãi đâu. Hoặc ngươi mau chóng hoàn thành việc của ngươi rồi về đây cho sớm, hoặc ngươi chơi chết ta ngay bây giờ. Không thì... mất chỗ".
Vệ Kinh Đàn cảm giác như trên đầu mình đã có cỏ mọc xanh um, hắn giận đến mức nói không nên lời, thái dương nổi gân xanh, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp. Hắn hung hãn đẩy eo, dương v*t đã đâm thẳng vào tử cung mềm mại nhưng vẫn cố vào sâu thêm nữa, chỉ muốn đưa cả hai hòn ngọc theo cùng thì càng tốt.
"Chẳng bằng ta chơi chết em ngay bây giờ thì hơn". Giọng hắn khản đặc, đáy mắt đỏ vằn lên vì mất khống chế, nét mặt giận dữ tột cùng.
Cả người Dung Ngọc mềm như nước, cậu sướng tới nỗi ánh mắt mông lung, khẽ cắn ngón tay, nở nụ cười phóng túng.
Cuối cùng họ cũng hòa nhau một lần, cậu nghĩ, cũng phải để Vệ Kinh Đàn biết thấp thỏm lo âu mới được.
Ryals note: Từ chương này Vệ Kinh Đàn sẽ được tác giả gọi bằng tên cúng cơm, những nhân vật khác vẫn gọi tên Sở Đàn. Ai đọc đến đây rồi mà còn cmt hỏi Vệ Kinh Đàn là ai thì bị kí đầu đừng trách đó (╬▔皿▔)╯