Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ryal
Hôm sau, khi nhà họ Dương cùng dùng bữa sáng ở Thọ An Đường, câu chuyện tới phủ Công chúa dự tiệc thưởng hoa lại được khơi lên thêm một lần nữa.
Bà cụ thấy mặt Dung Ngọc lạnh tanh thì hiểu ngay cậu không thích đến những nơi quá đông người, bèn an ủi: "Nếu Ngọc nhi muốn ở nhà thì để Đại cữu con thay con từ chối cũng được".
Đại cữu mẫu đế thêm: "Phải đấy, dù có là Công chúa thì cũng đâu thể ép buộc con nhà người ta. Huống hồ chắc chắn tổ chức tiệc thưởng hoa không phải mục đích chính của nàng, con không đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng cả".
Mặc Thư vừa gắp thức ăn cho Dung Ngọc vừa cảm thán – hồi còn ở phủ họ Dung, Thái tử điện hạ gửi thiệp mời, lão gia bắt công tử tới bãi săn cho bằng được. Giờ ở phủ họ Dương, công tử còn chưa kịp nói gì mà các bậc trưởng bối đã nghĩ giúp lí do từ chối thiệp mời của Công chúa.
Đúng là không phải tự dưng mẹ nó lại thường ca ngợi nhà họ Dương, nếu công tử có thể ở lại đây mãi mãi, hẳn trạng thái tinh thần của cậu sẽ ổn định hơn nhiều.
Tiếc là không được. Dù có thế nào thì công tử vẫn mang họ Dung, sớm muộn gì cậu cũng phải về, bằng không người coi trọng mặt mũi như lão gia chắc chắn sẽ sợ xung quanh đàm tiếu rồi gửi thư thúc giục.
Trong lúc Mặc Thư nghĩ ngợi mông lung, Dung Ngọc đã đồng ý đi dự tiệc và còn hỏi Dương Hoài Thận xem chuyện buôn dược liệu được tiến hành đến bước nào rồi.
Dương Hoài Thận, người cũng như tên, hắn luôn thận trọng từ cách hành xử đến lời ăn tiếng nói, chưa từng tỏ ra kiêu căng ngạo mạn. Nghe Dung Ngọc hỏi mình, hắn khẽ nghiêng đầu, trả lời ngắn gọn: "Đã được bảy phần".
Nghĩa là đã cướp được bảy phần mười những mối dược liệu của nhà họ Cù.
Dạo gần đây ngày nào Cù lão gia cũng ngồi chửi người nhà họ Dương nham hiểm xảo quyệt, nhưng khi biết họ đã dùng cái giá gấp đôi để giành mua dược liệu thì lão lại cười mỉa.
Xét giá bán ra của dược liệu hiện nay thì chắc chắn họ sẽ không có lời.
Cù lão gia muốn đợi nhà họ Dương mất hết vốn liếng.
Nhưng nhà họ Dương vốn nhiều của cải, dù tất cả số vốn kia có mất sạch thì cũng chỉ là tổn thất không lớn, không thể đụng chạm đến gốc rễ căn cơ. Vì Dương Hoài Thận nhạy bén nên mới nhận ra điều gì đó từ câu nói của Dung Ngọc để quyết tâm tranh giành, những người khác của nhà họ Dương lại không thèm để ý, chỉ coi như hắn đang dỗ Dung Ngọc vui bằng cách giúp cậu quấy nhà họ Cù cho hả giận.
Nhưng Dung Ngọc không có ý định đùa giỡn.
Mưa đã tạnh được bốn ngày, trời càng lúc càng nóng, cơn lũ dần rút đi để lộ ra những ngôi làng từng bị nhấn chìm trong nước.
Giữa tàn tích là vô số xác người hoặc xác động vật chết đuối trương phình, một số được người nhà đưa đi chôn, còn lại đa phần đều phơi thây giữa chốn đồng không mông quạnh.
Ánh nắng chói chang mùa hạ chiếu xuống những thi thể đã thối rữa ở mức độ cao, vô số các loại vi khuẩn và vi rút không thể thấy được bằng mắt thường đang tản ra trong không khí, không ngừng biến dị. Chúng chỉ cần đợi thời cơ bùng phát.
Khi ấy dược liệu sẽ là vật phẩm quý giá cứu mạng nhiều người.
Chuyện đã đến nước này, Dung Ngọc không giấu nữa. Cậu thuật lại những suy đoán của mình bằng cách đơn giản nhất để cổ nhân có thể hiểu được, người nhà họ Dương cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này.
"Ngọc ca nhi nói rất có lí, con từng đọc qua về một vài trường hợp trong sách cổ, nếu hạn hán xảy ra ngay sau lũ lụt thì bệnh dịch nghiêm trọng sẽ bùng phát". Dương Hoài Cẩn nghiêm mặt cất lời.
Nghe vậy, nét mặt bà cụ cũng trầm hẳn. Bà cau mày ngẫm nghĩ chốc lát rồi hạ lệnh: "Thế thì chúng ta phải phòng ngừa chu đáo. Man Anh, con kiểm kê lại kho rồi bảo đám hầu đi mua ít lương thực về trữ sẵn. Sau này không có công chuyện thì tất cả không nên ra ngoài. Truyền lệnh cho người làm nhà ta, không được ra khỏi thành thăm người thân nữa. Trong thành không có nhiều người chết, chủ yếu cần cảnh giác với nguồn bệnh ngoài thành. Lão Đại, vợ chồng con nếu có đi bàn chuyện làm ăn cũng phải chú ý, cố gắng không ra khỏi thành...".
Bà cụ nói rõ từng chi tiết một.
"Vâng". Mọi người đồng thanh đáp.
Dung Ngọc lấy một phương thuốc ra đưa cho Dương Hoài Thận: "Thận biểu ca hãy cho mọi người uống thuốc này, đệ đọc được trong sách, có thể phòng ngừa dịch bệnh".
Dương Hoài Thận nhận lấy phương thuốc, đọc qua một lượt rồi gật đầu.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, dường như bà cụ lại nhớ ra điều gì. Bà nghiêm túc nói: "Hoài Thận, bảo lại với các tiệm thuốc phía dưới, nếu có người đến mua thì không được bán đắt cho họ, cứ giữ nguyên giá như hiện giờ. Nhà họ Dương chúng ta không phải hạng tham tiền bất nhân bất nghĩa".
"Vâng thưa tổ mẫu".
Dương Hoài Thận không có ý kiến gì với lời căn dặn của bà cụ, gia huấn nhà họ Dương xưa nay vẫn thế – thương nhân thích tiền nhưng phải biết điểm dừng nằm ở đâu, cũng nhờ vậy mà cơ nghiệp của cả gia tộc mới phát triển rộng rãi.
Dung Ngọc khẽ cong môi, đúng là tác phong của nhà họ Dương rất hợp lòng người. Trong tiểu thuyết gốc, dù triều đại có thay đổi nhưng nhà họ Dương vẫn là gia tộc thương nhân được Hoàng đế khâm điểm, địa vị vẫn rất vững vàng.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, buổi tiệc thưởng hoa đã tới. Dung Ngọc không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý nên bảo Mặc Thư tìm cho mình một bộ y phục trắng thuần.
Bà cụ lớn tuổi nên không thích ra ngoài, Dương Nhị cữu và Nhị cữu mẫu cũng không thích tiệc tùng xã giao, chỉ có Dương Đại cữu, Đại cữu mẫu cùng Dung Ngọc đại diện cho nhà họ Dương tới tham dự.
Khi đoàn người tới phủ Công chúa, vô số xe ngựa đang dừng trước cổng.
Đi vào bên trong, Dương Đại cữu phát hiện tất cả những khuôn mặt xung quanh đều rất quen thuộc, hầu hết những thương nhân có tiếng tăm mặt mũi của Dương Châu đều đang tụ tập ở nơi này. Đúng như những gì Đại cữu mẫu đã nói, Công chúa tổ chức tiệc thưởng hoa là có ngụ ý khác.
Quả nhiên, khi bữa tiệc diễn ra được phân nửa, Công chúa bắt đầu bài "diễn thuyết" của nàng.
"Nay các huyện trực thuộc Dương Châu khốn đốn vì lũ lụt, nhà cửa không còn, bách tính lưu lạc khắp nơi. Tuy triều đình đã phân phát ngân lượng để cứu nạn cứu đói, nhưng vì có quá nhiều địa phương gặp họa nên lo không xuể. Thế nên ta mong các phú hộ ở thành Dương Châu có thể bỏ ra chút sức mọn để góp phần phân ưu với đất nước".
Những người có mặt đều là người thông minh, chỉ mới nghe hai ba câu đã hiểu.
Xem ra bữa tiệc này chỉ có tác dụng che mắt, mục đích thực sự của Công chúa là gom hết những thương nhân nắm giữ tám phần mười của cải của thành Dương Châu lại để đòi tiền.
Có người đặt câu hỏi: "Đề nghị của Công chúa điện hạ rất hay. Chỉ có điều Tống Tri châu mới là quan phụ mẫu của thành Dương Châu chúng thần, chẳng biết vì sao Tống đại nhân lại không ra mặt?".
Nét mặt Công chúa không hề thay đổi: "Tử Khiêm bận rộn, không rảnh quan tâm đến những chuyện thế này, vậy nên ta được giao quyền xử lí. Ta cũng chỉ muốn giúp đỡ chàng chút ít. Chẳng lẽ ông chủ Lý không tin ta?".
Mí mắt ông chủ Lý giần giật, ông ta cúi đầu: "Không dám không dám, Lý mỗ nói năng lỗ mãng, xin Công chúa trách phạt".
Ngoài miệng ông ta nói mình không dám, nhưng biểu cảm lại chẳng có chút mảy may tín nhiệm. Không chỉ mình ông ta mà tất cả những thương nhân đang góp mặt tại đây đều là hạng vắt cổ chày ra nước, họ sẽ không bỏ tiền chỉ vì dăm ba câu của một người phụ nữ.
Công chúa cũng hiểu điều ấy, nàng cong môi, nét cười xán lạn: "Ta hiểu nỗi lo của các vị. Thôi thì ta cũng chỉ là phận đàn bà con gái, không hiểu sâu biết rộng về mấy thứ này, ta xin mời một người khác lên thay ta đàm đạo".
Dứt lời, một người đàn ông mặc áo gấm màu vàng nhạt vừa phe phẩy quạt vừa chầm chậm bước ra.
Trông thấy gương mặt lạ lẫm kia, mọi người đều tỏ ra nghi hoặc – thế nhưng người này có khí chất cao quý chẳng khác nào Công chúa Lâm Ngu, những đường nét cũng rất giống với nàng, dưới đáy lòng họ dần hiện lên một suy đoán.
"Đây là huynh trưởng của ta". Lời giới thiệu của Công chúa Lâm Ngu đã khẳng định suy đoán ấy.
Người được Công chúa Lâm Ngu gọi là huynh trưởng chỉ có một: Tam Hoàng tử, anh trai ruột thịt cùng mẹ sinh ra với nàng.
Đây đúng thực là con cháu hoàng gia, mọi người lập tức quỳ xuống hô to Hoàng tử thiên tuế.
Dung Ngọc ngồi ở phía cuối nhất, trông thấy cảnh tượng kia thì buồn bực nhíu mày. Cậu không cần đoán cũng biết Tam Hoàng tử sẽ nói những gì tiếp theo, đơn giản là vài câu nghe có vẻ chính trực nhưng thực chất là có ý thúc giục các phú hộ quyên tiền bỏ vốn.
Cuối cùng sẽ còn bao nhiêu tiền đến được tay những người dân gặp nạn?
Dung Ngọc nở nụ cười chế nhạo, bảo Mặc Thư đẩy mình ra ngoài hít thở không khí. Nếu còn ở cạnh đám người kia thêm một lúc nữa thì mấy hạt châu trên bàn tính của Tam Hoàng tử và Công chúa Lâm Ngu sẽ văng trúng mặt cậu mất.
Phủ Công chúa xa hoa tráng lệ, chẳng biết rộng hơn phủ họ Dương gấp bao nhiêu lần, có đủ từ hồ nước đến vườn cây.
Mặc Thư đẩy Dung Ngọc đi mãi, đi mãi, cuối cùng dừng lại trước một rừng trúc. Gió thổi vi vu, trong rừng trúc vọng lên những tiếng xào xạc, lá xanh chầm chậm bay xuống, tạo nên khung cảnh tươi mát giúp xua tan cái nóng mùa hè.
"Nghe nói nơi đây vốn là phủ của một vị quan, mãi sau Tống Tri châu đến nhậm chức rồi mới cho tu sửa lại thành phủ Công chúa". Mặc Thư cảm thán. "Rộng rãi quá ca nhi nhỉ!".
Dung Ngọc hỏi: "Ngươi không tò mò sao? Dù gì Tống Tri châu cũng là quan tam phẩm, vì sao hắn lại tới ở trong phủ Công chúa mà không phải Công chúa theo hắn về phủ Tri châu?".
"Cũng đúng!". Mặc Thư chớp mắt, trước giờ nó chưa từng nghĩ tới vấn đề này, giờ ngẫm lại mới thấy có đôi phần kì lạ.
Chỉ có những vị Công chúa chưa xuất giá hoặc đã cưới những Phò mã không có thực quyền mới sống trong phủ Công chúa mà thôi.
Ví dụ như Trưởng công chúa Vinh Ninh ở kinh thành, mẹ đẻ của Quận chúa Gia Dương chẳng hạn. Bà là em gái ruột của Hoàng đế, lấy một người đàn ông bình thường không có tước quan hay chức vị làm Phò mã, thế nên mới ở lại trong phủ Công chúa Vinh Ninh.
Hiển nhiên trường hợp của Công chúa Lâm Ngu thì khác.
Dung Ngọc trầm tư: "Xem ra Tri châu đại nhân cũng có rất nhiều bí mật".
Mặc Thư thầm nhủ: Công tử nói gì khó hiểu quá đi mất, ngốc như nó làm sao mà thấm được, thôi không nghĩ nữa thì hơn. Nó đẩy Dung Ngọc đi tiếp để thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp của khu rừng.
Rừng trúc yên tĩnh, cả hai chủ tớ đều vô thức thả lỏng, không ai chú ý đến bước chân từ phía sau vọng lại.
Cuối cùng Mặc Thư phát hiện ra rồi cảnh giác quay đầu. Nó kinh ngạc trợn mắt: "Nhị công tử?".
Người vừa tới chính là Dung Nguyệt. Y mặc áo lam, dáng người cao gầy thẳng tắp, mỉm cười đứng giữa những khóm trúc dài, toát lên phong thái của một vị công tử ôn hòa nhã nhặn.
"Lại gặp nhau rồi, Tam lang".
Dung Ngọc rất bình thản: "Nghe đồn Nhị ca ca muốn trò chuyện với ta".
Dung Nguyệt phe phẩy cây quạt xếp, bước lại gần: "Phải đấy. Lần trước cũng vì Sở Đàn mà giữa hai ta nảy sinh hiềm khích, Nhị ca cứ nghĩ mãi, chắc Tam lang không giận đâu nhỉ?".
Dung Ngọc ung dung mỉm cười: "Dĩ nhiên là ta không giận. Nhị ca ca có lòng với Sở Đàn đâu chỉ mới ngày một ngày hai, từ ngày ta còn ở phủ Nhị ca ca đã muốn có hắn rồi. Nay thấy Sở Đàn không còn ở bên ta, Nhị ca ca hả hê vui sướng, lòng ta cũng hiểu".
Câu nói này khó nghe đến mức nụ cười của Dung Nguyệt cứng đờ. Vẻ căm tức thoáng hiện lên trong mắt y, nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Tam lang nói gì vậy? Chỉ là một nô tài mà thôi, đúng là ngày xưa ta có hơi thích hắn, nhưng sao chút thích thú ấy có thể vượt lên tình cảm anh em ruột thịt".
Dung Nguyệt càng cố tỏ ra thân thiết, Dung Ngọc càng ngán ngẩm. "Tam lang gầy đi nhiều quá. Lẽ nào vì Sở Đàn không còn ở đây nên đệ mới sinh buồn phiền?".
Hai mắt Dung Ngọc chợt lạnh hẳn đi. "Nhị ca ca nói Sở Đàn chỉ là một nô tài, vậy mà sao câu nào cũng nhắc tới hắn? Rốt cuộc Nhị ca ca có ý gì?".
Thấy cậu cuối cùng cũng đánh mất vẻ thản nhiên, Dung Nguyệt bỗng thấy lòng mình khoan khoái lạ. Có trời mới biết y đã đợi khoảnh khắc này bao lâu.
Mỗi phút mỗi giây kể từ khi sống lại, kí ức về kiếp trước không ngừng giày vò trái tim y.
Chứng kiến cảnh Sở Đàn xun xoe theo hầu Dung Ngọc như một con chó, lại chứng kiến cảnh Sở Đàn bảo vệ Dung Ngọc, thậm chí còn vì Dung Ngọc mà trả thù Cố Việt Trạch, lòng y đau đớn biết chừng nào.
Y ghen ư? Không phải. Tình yêu y dành cho Vệ Kinh Đàn đã biến thành sợ hãi và căm hận khi bị hành hạ ở kiếp trước.
Có lẽ y không cam lòng.
Y không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, tại sao mọi chuyện lại thay đổi, tại sao Dung Ngọc kiếp trước bị Vệ Kinh Đàn hành hạ đến chết mà kiếp này lại được Vệ Kinh Đàn nâng niu.
Chẳng lẽ là vì Vệ Kinh Đàn yêu Dung Ngọc?
Không thể nào!
Y thừa hiểu Vệ Kinh Đàn là hạng người gì – hắn tự cao tự đại hơn ai hết, và vô cùng ích kỉ. Hắn sẽ lợi dụng bất cứ ai để đạt được mục đích. Nhưng chắc chắn hắn không biết yêu.
Sao một tên ác quỷ lạnh lùng và tàn nhẫn như hắn lại biết yêu cho được?
Suy đoán ấy quá buồn cười, Dung Nguyệt không tin.
Y muốn đuổi Vệ Kinh Đàn xa khỏi Dung Ngọc để bảo vệ Cố Việt Trạch khỏi sự báo thù của hắn, và hơn hết, y muốn chứng minh Vệ Kinh Đàn không yêu Dung Ngọc thực lòng.
Y đã thành công. Vệ Kinh Đàn đã đi mất.
Thấy không? Giữa nghiệp lớn và Dung Ngọc, Vệ Kinh Đàn vẫn chọn giang sơn của hắn.
Dung Nguyệt nhìn Dung Ngọc bị vứt bỏ, dường như y cũng thấy được một bản thân bị lợi dụng của kiếp trước. Không, có lẽ kết cục của Dung Ngọc còn thảm hại hơn y nhiều.
Trong mắt Dung Nguyệt là sự thương hại và mỉa mai.
"Tam lang à, loại người như Sở Đàn không biết yêu đâu. Đệ đừng động lòng với hắn làm gì cho uổng".
Dung Ngọc chẳng hiểu nổi y đang nói gì: "Nhị ca ca không bị bệnh đấy chứ?".
"Gì cơ?". Dung Nguyệt sửng sốt.
"Ta hỏi lại nhé, chỗ này của Nhị ca ca có vấn đề gì không?". Dung Ngọc chỉ một ngón tay lên đầu mình. "Ta còn tưởng Nhị ca ca muốn trò chuyện với ta về sự vụ trong phủ, không ngờ Nhị ca ca chỉ toàn nhắc tới Sở Đàn, hắn chỉ là một nô tài thôi, nếu Nhị ca ca thực sự thích thì cứ cho người đi tìm hắn, đỡ phải khổ sở tương tư. Sở Đàn mà biết Nhị ca ca si tình với hắn đến mức này thì hẳn hắn cũng rất xúc động. Hay ta chúc hai người bạc đầu giai lão nhé?".
Nét mặt cậu lạnh lẽo, đôi mắt cũng lạnh căm căm. "Mặc Thư, đi về".
"Vâng thưa công tử". Mặc Thư giận lắm. Mấy ngày nay vì chuyện của Sở Đàn mà công tử buồn mãi, rõ là Nhị công tử đang xát muối vào vết thương của công tử nhà nó còn gì?
Nó rất nghi ngờ Nhị công tử cố tình khiêu khích ca nhi.
Không thể không thừa nhận đây đúng là mục đích của Dung Nguyệt, xét theo một góc độ nào đó.
Y đã đạt được mục đích. Thế nên dù có bị Dung Ngọc mắng chửi, Dung Nguyệt vẫn rất vui.
Y đứng im tại chỗ, cong môi nhìn theo bóng lưng Dung Ngọc xa dần.
Tiếp theo y chỉ việc đợi, đợi đến khi trận dịch kiếp trước bùng phát mạnh mẽ rồi dâng lên phương thuốc chữa bệnh, vậy là y sẽ trở thành đấng cứu thế của tất cả mọi người.
Khi ấy mối nguy của Tam điện hạ sẽ được hóa giải, con đường làm quan của y cũng bằng phẳng hơn.
Đó mới là mục đích thực sự để y tìm tới Dương Châu này.
Cuối cùng Dung Ngọc sẽ bị y giẫm nát dưới chân, đến cả tư cách trở thành đối thủ của y cũng không có.
Tiếc rằng đó chỉ là mộng tưởng của Dung Nguyệt. Dung Ngọc đã nhìn thấu mọi toan tính của y, lúc này đang nổi giận, thầm nhủ mình nhất định sẽ rải phương thuốc chữa bệnh ra đầy đường.
Muốn lấy phương thuốc chữa bệnh ra cược à? Mơ đi!
Dung Ngọc ra khỏi rừng trúc với gương mặt u ám, chỉ muốn quay về tiền viện tìm Dương Đại cữu và Đại cữu mẫu rồi cùng về phủ, cậu không muốn ở lại nơi chết tiệt này thêm một giây một phút nào nữa.
Cuộc nói chuyện ban nãy với Dung Nguyệt khiến cậu suýt nổi trận lôi đình.
Dung Nguyệt đáng ghét là một chuyện, Dung Ngọc bực bội vì Sở Đàn là một chuyện khác. Cậu giận đến mức thái dương nổi cả gân xanh.
Bây giờ nếu Sở Đàn dám xuất hiện trước mặt cậu thì cậu sẽ rút roi ra quất hắn ngay lập tức.
Đương lúc Sở Đàn trong trí tưởng tượng của Dung Ngọc đang bị đánh cho bầm dập mặt mũi, một thứ gì đó bất chợt rơi xuống người cậu.
Dung Ngọc chưa kịp phản ứng đã thấy Mặc Thư hoảng hốt kêu lên.
Cậu cảm nhận được thứ gì trơn trơn, lành lạnh đang trườn trên da thịt mình. Dung Ngọc cúi đầu. Vài con rắn đang bò qua bò lại khắp cơ thể cậu.
Da đầu Dung Ngọc tê rần. Cây cung trong đầu cậu bị kéo căng ra hết cỡ, nó đang kêu gào thảm thiết, nhưng gương mặt cậu vẫn bình thản như một pho tượng tạc.
Mặc Thư nhào tới, luống cuống hất đám rắn ra.
"Ca nhi, ca nhi ơi, cậu sao rồi? Cậu có bị cắn không?". Nó sợ tới nỗi mặt xám ngoét, kiểm tra cậu một lượt từ trên xuống dưới.
Dung Ngọc lắc đầu, vừa lắc đầu đã phải cúi xuống nôn.
Kinh tởm quá. Cảm giác thân rắn dính dớp trườn trên da thịt thực sự rất kinh tởm.
Dung Ngọc toát mồ hôi lạnh, những sợi tóc xổ ra khỏi trâm cài dính trên hai gò má tái nhợt, cậu thực sự đã hoảng hốt vô cùng.
Cách đó không xa, một kẻ đứng chống nạnh cười to. Bên chân gã có cái giỏ trúc.
Hẳn nhiên gã chính là kẻ đã hất lũ rắn này sang chỗ cậu.
Dung Ngọc mở to mắt, cơn giận ngập trong đôi đồng tử. Từng chữ được thốt lên qua kẽ răng nghiến chặt: "Cù, Hồng, Triết".
"Mặc Thư, đè gã lại". Dung Ngọc rút ra một cây roi được buộc cạnh xe lăn, nét mặt âm u khiếp người.
Mặc Thư giận dữ gật đầu, nó cũng biết vài ngón võ, muốn bắt một tên công tử bột chỉ là chuyện dễ như ăn cháo mà thôi.
Nhưng nó chưa kịp ra tay thì một bóng đen đã xuất hiện. Kẻ ấy nhanh như chớp, chỉ trong thoáng chốc đã đuổi kịp Cù Hồng Triết đang ba chân bốn cẳng chạy đi, bẻ quặt hai tay gã ra sau, xách gã tới chỗ Dung Ngọc rồi ấn vào hai vai ép gã quỳ xuống.
Dung Ngọc nhìn liếc qua thanh niên áo đen, một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Nhưng cậu không hỏi gì nhiều. Đại não cậu đang gào thét – cậu phải đánh chết Cù Hồng Triết trước đã.
Cù Hồng Triết thấy mình không giãy giụa nổi thì bắt đầu hoảng loạn. Gã gào to: "Dung Ngọc, ngươi dám!".
Dung Ngọc vung roi, không muốn nhiều lời với gã, thẳng tay quật xuống thật mạnh.
"Chát!". Một đòn như sấm sét giáng vào vai Cù Hồng Triết, đập nát quần áo gã, máu tươi văng ra ngoài.
"A!". Cù Hồng Triết thét lên vì đau đớn. "Dung Ngọc, đây là phủ Công chúa!".
Đôi mắt Dung Ngọc lạnh như băng: "Phủ Công chúa thì đã sao? Dù đây có là hoàng cung ta vẫn đánh".
Dứt lời, cậu lại vung roi, lần này cái đích là khuôn mặt gã. Cù Hồng Triết không ngừng kêu rên, nước mắt giàn giụa, gã hộc ra một ngụm máu tươi và cả một cái răng gãy nát.
Tay Dung Ngọc thoáng run lên, không phải vì sợ mà là vì kích động. Mùi máu tươi tỏa ra từ Cù Hồng Triết khiến cậu say mê, những dây thần kinh bị kích thích mạnh đến nỗi chúng rung lên ong cả đầu.
"Chát! Chát! Chát!".
Mỗi đòn hạ xuống càng thêm hiểm độc, khóe miệng Dung Ngọc càng giương cao. Đến khi mọi người chạy đến thì máu tươi đã thấm đẫm khắp người Cù Hồng Triết, gã nằm vật ra đất, sống chết chẳng rõ tình hình.
Máu cũng bắn đầy trên bộ quần áo trắng muốt của Dung Ngọc, bàn tay thon dài của cậu nắm chặt một chiếc roi dính máu, đôi môi đỏ cong lên, cơn khát máu đầy phấn khích hiện ra giữa cặp mắt hoa đào.
Gương mặt đẹp như hoa được máu tươi nhuộm đỏ, trông lại càng mê hoặc lòng người – cứ như yêu ma bò lên từ địa ngục Cửu U dưới lòng đất, diễm lệ biết bao, lại muôn phần nguy hiểm.
Giữa tiết trời nóng bức của tháng sáu mùa hạ, ai nấy đều run lên.
Những con người ở Dương Châu đã được diện kiến Tu La mặt ngọc nổi danh nơi kinh thành.
Ryals note: Cho mọi người xem những bản sketch khác mà mình đã không chọn của bức Sở Đàn đeo rọ mõm nè ★3★ Quá là đẹp trai, khí chất Alpha bừng bừng (▽ʃ♡ƪ)
Artist: Đặng Huyền