Cư dân mạng cũng không thấy Tang Tiếu đang ngang ngược, xét cho cùng, Tang Tiếu quả thật không có tiền mà! Nói cách khác, mức độ hiện nay mà coi là ngang ngược sao? So sánh trình độ hiện giờ của Tang Tiếu với trước kia, phải gọi là sư phụ đấy.
Tang Tiếu nhìn điểm ra vẻ đang im lặng kéo dài, lại khẽ thở dài khó thấy rõ, xem ra mọi người càng bao dung với mình hơn rồi.
Sau khi máy kéo phôi chuyển động, chủ sạp thấy Tang Tiếu không giống tay mới mà có nền tảng, hứng thú hỏi: “Trước đây cô từng thử làm đồ gốm rồi à?”
Tang Tiếu lắc đầu: “Từng nặn đất sét vài lần, cũng có học khắc khuôn và đánh bóng ngọc bích, lần đầu tiên tôi làm gốm.” Nặn đất sét học ở trong “Bé ơi, đến đây nào!”, khắc khuôn là do tặng quà cho bọn Kim Bảo, còn về đánh bóng ngọc bích thì học được trong khoảng thời gian chuẩn bị khóa bình an làm quà năm mới cho sư môn.
“Dù là lần đầu tiên làm gốm nhưng tôi mới nhìn thì cảm thấy nó khá giống nặn đất sét.”
Dẫu sao trong game điện thoại Tang Tiếu có thiên phú rất cao, sở dĩ cô quá yếu là vì bị hạn chế cấp bậc. Bây giờ sau khi thoát khỏi hạn chế, tài năng của Tang Tiếu và các kỹ năng thực tế mà cô từng chăm chỉ học tập và rèn luyện đã được bộc lộ ra. Và cô có thể tiếp thu các nghề thủ công một cách rất nhanh chóng.
Trong lúc Tang Tiếu nói chuyện, Hạnh Bác cũng trở lại quán trà với chiếc khăn nhuộm phong hương mà anh ta mua với giá năm mươi nghìn tệ. Nhóm người dường như thương lượng rất suôn sẻ, lúc rời đi, nụ cười luôn thường trực trên môi.
Quý Kỳ Tây vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ ngắm Tang Tiếu, nghe tiếng, anh quay lại thoáng nhìn, hờ hững phê bình một câu: “Khả năng diễn xuất cần được cải thiện đấy.” Suốt quá trình anh ta chỉ nói vài câu, chẳng thèm nhìn món đồ mà đã bỏ tiền ra mua ngay, có lẽ đã bị Tang Tiếu cho rằng đó là người hỗ trợ bên chương trình rồi.
Hạnh Bác:...
Anh ta trải khăn trước mặt Quý Kỳ Tây, cẩn thận thăm dò sắc mặt của Quý Kỳ Tây: “Tốn năm mươi nghìn tệ ạ.”
Nói rồi, Hạnh Bác buột miệng bổ sung: “Người đó rao giá ác quá! Cứ đòi thêm mãi, cô ta thật sự cứ thách liên tục đấy ạ.”
Quý Kỳ Tây đưa tay khẽ vuốt ve hình chim Hỉ thước trên cái khăn rồi lười biếng hỏi: “Cô ấy thách giá cậu à? Thách thế nào?”
Hạnh Bác xòe bàn tay ra, một mực nghĩ vừa rồi anh ta đã bị gạt: “Cô ta không nói gì, chỉ xòe năm ngón tay, tôi ra 500 tệ, không chịu, 5000 tệ, không chịu, năm mươi nghìn tệ, chốt giá.”
“Năm ngón tay.” Quý Kỳ Tây bắt chước xòe bàn tay ra và chỉ vào chiếc khăn nhuộm phong hương đang trải ra bàn như Tang Tiếu ban nãy, rồi liếc qua hỏi Hạnh Bác với vẻ một lời khó nói hết: “Cậu có nghĩ là cô ấy muốn cậu xem khăn trước, xem trình độ tay nghề rồi mới ra giá không?”
Hạnh Bác:?
Quý Kỳ Tây ngước mắt, nghiêm túc quan sát Hạnh Bác: “Cậu có một người anh em sinh đôi phải không?”
Hạnh Bác:??
“Tuần trước Hạnh Bác xin nghỉ về quê mấy ngày, đúng lúc đó, cậu đã trực tiếp thay cậu ta tới công ty làm phải không?” Quý Kỳ Tây nghiêm túc đoán xong, hất hàm: “Nếu không sao cậu lại có thể không nhận ra nghệ sĩ trong công ty chứ?”
Hạnh Bác:!!!
Cho đến lúc này, Hạnh Bác mới đột nhiên nhớ đến chuyện Quý Kỳ Tây làm người đại diện cho Tang Tiếu. Vừa rồi anh ta chỉ nhìn năm ngón tay thôi, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của Tang Tiếu, bây giờ nhớ lại, người đó trông rất giống Tang Tiếu à nha!
Quý Kỳ Tây lại gấp khăn lại đàng hoàng, rồi cất “Hỉ thước” vào túi mình: “Sau khi về thành phố Bắc Kinh, bảo anh em sinh đôi của cậu tới trả đi.” Hạnh Bác:...
Anh ta xấu hổ cúi đầu.
Lúc nãy, có lẽ sự thông minh của anh ta đã bị ông trời tạm thời lấy đi mất rồi.
“Đúng rồi, cậu...” Lúc Quý Kỳ Tây định rời khỏi phòng bao, động tác hơi khựng lại. Anh nghiêng đầu lướt nhìn cái tay đang bắt chéo trước người của Hạnh Bác, vài giây sau anh cười khẽ: “Thôi, cậu về trước đi.”
Hạnh Bác:???
Chẳng lẽ ông trời chưa trả trí thông minh của anh ta về lại sao? Nếu không, tại sao anh ta không giải thích được ánh mắt trước khi đi của sếp chứ?
Trong lều làm gốm đã có mười lăm mười sáu người tụ tập xung quanh Tang Tiếu, hầu hết họ đều là người mới làm quen với đồ gốm, thế nên dưới sự hướng dẫn của ông chủ làm gốm, họ chỉ làm được một vài cái ly, chậu hoa, ống đựng bút… đơn giản. Vì vậy, nhìn sơ qua, tác phẩm của họ na ná giống nhau.
Tuy nhiên, khi nhìn thoáng qua, họ chợt thấy có một sự khác biệt với nhóm của mình.
Tang Tiếu cụp mắt với vẻ mặt rất tập trung, những ngón tay xanh nhạt đang linh hoạt nhào nặn trên máy kéo phôi, và chẳng bao lâu sau, thứ trông như đống bùn sét đó đã hiện rõ thành hình.
Khi họ đang suy đoán về nguyên mẫu cuối cùng sẽ được tạo hình như thế nào, một cô bé cột b.í.m tóc sừng, chỉ vào máy kéo phôi trước mặt Tang Tiếu và giòn giã reo lên: “Đại bàng! Đại bàng bay trên trời kìa!”
Trí tưởng tượng của trẻ con luôn rất phong phú, chúng nhìn đám mây trên trời cũng có thể tưởng tượng ra một loạt những điều kỳ khôi và lạ lùng.
Người khác đang bận nghiêm túc quan sát, rồi họ không thể ngừng gật đầu và ngạc nhiên trước thực tế là đồ gốm mà Tang Tiếu đang làm thật sự trông giống như một con đại bàng đang giương cánh bay.
Từ mỏ, cánh, đến lông đuôi, rất khó khiến người ta tin rằng một cục đất sét lại có thể nhanh chóng được nặn thành một chú đại bàng hiên ngang và oai vệ trong tay Tang Tiếu.
“Giống quá, với lại càng lúc càng giống rồi.”
“Tay em gái này khéo thật nha, tôi không khỏi nghi ngờ liệu tôi và cô này có dùng chung loại đất sét gốm không đây.”
“Kiểu như một đứa bé quậy phá không nghe lời khi ở trong tay tôi, mà vừa đến trước mặt cô này đã lập tức biết điều ngay ấy.”
Ông chủ hàng gốm xem xong thì chép miệng kinh ngạc, đồng thời thâm tâm cũng nảy sinh suy nghĩ luyến tiếc người tài. Nhưng vừa nghĩ tới nhân viên đang quay phim thì ý nghĩ nhỏ nhoi đó của ông ta tức khắc bị một xô nước lạnh dập tắt.
Hầy.
Cái chảo nhuộm giới giải trí khổng lồ này vơ vét hết người thực sự có khả năng rồi. Trước đây có một Tang Tiếu có thể làm phi công, bây giờ có một nghệ sĩ giấu mặt tài giỏi có thể tạo ra được đại bàng nữa chứ.
Sau đó...
Ông chủ làm gốm ngẫm lại hình như ông ấy nhớ trên mạng có nói Tang Tiếu tham gia một chương trình giải trí livestream nghề thủ công truyền thống, vả lại còn rút trúng khu vực nhuộm phong hương của họ nữa?
“!!!”