Một cảm giác chua xót nhè nhẹ bao phủ từ từ chạy lên não.
Ông ta đen mặt, trừng mắt với mấy nhân viên đang cúi đầu, không chịu bỏ qua: “Khai thật đi, đứa nào tìm support?”
Nhân viên B do dự: “Đạo diễn, không ai tìm một người dám hét giá tận năm mươi nghìn tệ đâu ạ, ê-kíp của chúng ta hoàn toàn không thể trả nổi mà.”
Nhân viên A ưu sầu: “Sáng nay, nhóm một có ba trăm tệ cũng bị nói đắt đấy ạ.”
Nói rồi, như ôm sự sùng bái dành cho thần tượng, anh ta nói ra phỏng đoán trong lòng: “Có lẽ anh ta bị ấn tượng bởi sự tự tin của Tang Tiếu khi ngồi trước quầy hàng chăng? Hoặc có thể ngạc nhiên trước hàng thủ công nhuộm phong hương? Năm mươi nghìn tệ với chúng ta thì rất nhiều, nhưng chưa chắc là nhiều nhặn gì với anh ta đâu ạ.”
Đạo diễn khẽ mỉm cười: “Cậu tin à?”
“Đương nhiên là em tin rồi ạ,” nhân viên B rất hùng hồn, nét mặt mang theo vẻ tín nhiệm Tang Tiếu: “Thậm chí em còn tin rằng chỉ cần một buổi chiều là Tang Tiếu có thể bán hết tượng điêu khắc ở quầy hàng đó ạ.”
Những người khác:...
Trong khi Tang Tiếu níu Hạnh Bác lại, cùng lúc đó Tịch Ngôn Vãn đã nhanh tay lẹ mắt gấp khăn ngay ngắn và bỏ nó vào chiếc túi dệt đặc biệt đã được chuẩn bị sẵn. Kế đến, chị vừa dúi túi dệt vào tay Hạnh Bác, vừa nói bằng một giọng nhẹ nhàng không gì sánh nổi: “Năm mươi nghìn tệ ạ, cảm ơn đã quan tâm.”
Tang Tiếu thấy Hạnh Bác trả tiền xong, một lần nữa cô lại nhận ra rằng một người có thể ưa thích hàng thủ công đến mức nào nếu anh ta yêu chúng từ tận đáy lòng: “Khách ơi, nhà chúng tôi còn rất nhiều sản phẩm nhuộm phong hương, hay là hai ta thêm Wechat đi, có dịp tôi sẽ chụp chúng và gửi cho anh?”
“Khỏi ạ.” Lịch sự từ chối, Hạnh Bác nở nụ cười không chê vào đâu được: “Tôi vừa nhìn thấy chiếc khăn này đã ưng ngay, có lẽ tôi không vừa ý những món khác nữa đâu, cảm ơn cô.”
Mãi đến khi Hạnh Bác rời đi, dần khuất dạng, Tang Tiếu mới tiếc nuối không nhìn theo Hạnh Bác nữa. Một hồi lâu, cô tự lẩm bẩm: “Bà Long có thể tận mắt thấy chuyện vừa nãy thì tốt quá, ai nói đồ nhuộm phong hương không bán được giá ở chợ chứ, vị khách kia thích nó đến nỗi có thể quả quyết ra giá gấp mười lần để mua lại kìa.”
Tang Tiếu dứt lời, nghiêng đầu nhìn Tịch Ngôn Vãn với vẻ chắc nịch: “Sư tỷ, em cảm thấy nếu ban nãy em không trực tiếp kéo anh ta thẳng thắn chốt giá, biết đâu anh ta có thể đưa giá năm trăm nghìn hay năm triệu luôn đấy ạ, em bẩm sinh không gánh nổi cái danh giỏi kinh doanh đâu.”
Tịch Ngôn Vãn:...
Chủ sạp kế bên:...
Cư dân mạng:...
Chúng tôi cứ nghĩ cô sợ anh ta đổi ý rồi bỏ chạy nên mới cố ghì người ta lại chứ.
Chủ quầy hàng nhìn vẻ chắc nịch của Tang Tiếu mà lòng đầy phức tạp. Ông ta bị cái lều trước mặt ngăn cản tầm nhìn, bởi vậy không thể thấy được toàn bộ bên ngoài. Mãi đến lúc nãy, ông ta mới băn khoăn không biết món gì có thể bán được tới tận năm mươi nghìn tệ. Khi ra ngoài tìm hiểu, ông ta nhìn thấy người quay phim đang quay Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn, và một chiếc máy bay không người lái rất nhỏ đang quay giữa không trung trên đầu hai người.
Ông ta khẽ hỏi Tang Tiếu: “Cô thật sự không biết người mua cái khăn nhuộm phong hương kia à?” Bây giờ vẫn còn người tiêu tiền như rác thế sao?
Dứt câu, ông ta nghiêm túc nhìn Tang Tiếu, nghĩ bụng quái lạ thật đấy, ngay cả mặt cũng không thấy, đâu giống kiểu mù quáng vì người đẹp đâu nhỉ.
Tang Tiếu bị chất vấn, bỗng chốc chưng hửng: “Đương nhiên tôi không biết anh ta rồi! Nếu tôi mà biết anh ta thì trời phạt quầy điêu khắc của tôi không bán được món nào đi!”
Hung ác không hả? Tôi hỏi mấy người câu thề đó hung ác hay không hả?!
Chủ quầy hàng:...
Cư dân mạng:...
[Tôi tin người kia không liên quan gì đến chương trình, dù sao, anh ta biết Tang Tiếu đó nha.]
[Ha ha ha ha ha, lời thề của Tang Tiếu hài quá, cô vốn dĩ không bán được sản phẩm nào rồi, cô đang tự nổ đấy à!]
[Được rồi được rồi, mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là được, phải để bà Long vui chứ!]
[Không, mấy ông bà thật sự cảm thấy Tang Tiếu biết người mua khăn đó ư? Họ nhìn nhau không hề quen biết nha.]
[Hai người có quen hay không thì chỉ cần xem Tang Tiếu có thể bán hết đống đồ điêu khắc đó không là biết ha ha ha ha.]
Thật ra, rất nhiều dân mạng không quá để ý liệu Tang Tiếu có quen biết Hạnh Bác không, thay vào đó họ chỉ đơn giản cảm thấy vụ “mặc cả” ông nói gà bà nói vịt vừa nãy giữa Tang Tiếu và Hạnh Bác rất thú vị.
Tịch Ngôn Vãn thấy sau khi Tang Tiếu bán khăn, mắt thỉnh thoảng liếc qua chỗ sạp kế bên thì chợt bật cười, rồi chị đưa tay đẩy Tang Tiếu về hướng sạp bên cạnh: “Dù gì quầy của chị em mình cũng không có ai. Tang Tiếu, em làm gốm ở sạp hàng xóm g.i.ế.c thời gian đi.”
Tang Tiếu: QAQ
Sao mình có thể nói vì quầy chúng mình không có ai nên em mới nhìn quầy hàng của ông ta suốt một cách đầy hâm mộ thế chứ.
“Ông chủ, cuối tuần tới tôi sẽ đến hàng ông để tráng men nha, đến lúc đó, chắc nó không bị nóng hư chứ? Tôi định làm quà đại thọ bảy mươi cho bà nội ấy mà.” Một cô gái trạc hai bốn hai lăm tuổi bước ra khỏi lều, cúi đầu hỏi chủ sạp.
Chủ quầy vui vẻ lắc đầu: “Tôi quan sát toàn bộ quá trình mà, cô làm rất thành công, không bị nóng hư đâu.”
Nghe vậy, cô gái yên tâm, cười vẫy chào tạm biệt chủ quầy: “Vậy được, tuần sau gặp nhé.”
“Hẹn tuần sau.”
Tang Tiếu nghe hết cuộc đối thoại của họ, vốn dĩ dù cho Tịch Ngôn Vãn đẩy thế nào thì m.ô.n.g cô cứ dính chặt dưới đất không rời, bất chợt cô đưa tay chọc vào ông chủ làm gốm: “Ban nãy ông nói trải nghiệm miễn phí vẫn còn hiệu lực đúng không?”
Ông chủ quầy làm gốm trợn tròn mắt: “Mới nãy cô bán được năm con số đấy, còn cò kè 60 tệ phí trải nghiệm, có vẻ không ổn đâu.”
“Dù cho có bao nhiêu số cũng không thuộc về tôi mà.” Tang Tiếu vừa nói, người đã vào trong lều gốm rồi. Cô ngồi vững vàng trên chiếc ghế đẩu trống: “Tôi mặc kệ, dẫu sao hồi nãy ông đã bảo miễn phí rồi, tôi sẽ không trả tiền cho ông đâu.”
Ngang ngược!
Ngang ngược để ra vẻ!
Nhưng Tang Tiếu thất vọng rồi, bởi ông chủ quầy gốm hoàn toàn không cảm thấy Tang Tiếu đang ngang ngược nên dĩ nhiên sẽ không tặng điểm ra vẻ rồi. Theo ông ta, lúc nãy mình vừa nói miễn phí thì tất nhiên không thể đổi ý. Vả lại, Tang Tiếu và bạn cô rõ là đang quay chương trình, có một nghệ sĩ đang quay hình vào quầy của ông ta làm gốm, vậy có thể giúp họ quảng cáo gốm Nha Châu rồi.
Họ là những thợ thủ công truyền thống, ai lại không muốn những nghề thủ công truyền thống truyền đời của mình được nhiều người biết đến chứ?