Trong xe hơi yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài, Tịch Ngôn Vãn có chút kinh ngạc. Một Tang Tiếu trước giờ luôn đơn thuần vậy mà lại có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cô nhanh như thế: "Đúng vậy, sau này em vẫn phải tiếp tục làm việc trong cái giới này, sư tỷ không thể ở bên em mọi lúc được, em phải học cách phân biệt giữa lòng tốt và ác ý của một số người.”
Lúc đó ở công ty Thước Kiều, Tịch Ngôn Vãn và Quý Lâm Xuyên đã xem hết cả một mùa "Sinh tồn trong phòng kín". Theo chị thấy, biểu hiện của Thi Dung ở giai đoạn đầu không tính là giỏi giang tốt đẹp gì, một khi cư dân mạng chịu bỏ công ra thì cũng không phải là khó phát hiện. Nhưng từ đầu đến cuối hình như Tang Tiếu không hề nhận ra.
Tang Tiếu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, ánh mắt toát ra vẻ sầu não: "Thật ra nghiêm túc nhớ lại, em thấy có rất nhiều người có thể là có tâm tư xấu xa. Em hoàn toàn không phân biệt được. Điều duy nhất em có thể xác định đó là cho dù tham gia chương trình giải trí hay quay một bộ phim, qua mấy lần em đã hỏi học được rất nhiều điều và thấy vô cùng vui vẻ.”
Vừa nói chuyện, Tang Tiếu vừa đếm ngón tay: "Giống như đại sư huynh, sư tỷ, tam sư huynh, anh Kỳ Tây, Đồng Đồng, Tiểu Dập, Chúc Chúc, Hân Hân, còn có Thẩm Ngư, thầy Cao, thầy Tề. Em đều cảm thấy mọi người rất tốt.”
Tang Tiếu nói xong, hơi mím môi: "Giang Tuấn và Chương Kiều thì ở mức bình thường, ai bảo trước kia bọn họ đối xử với em không tốt.”
Tịch Ngôn Vãn chăm chú lắng nghe Tang Tiếu liệt kê từng cái tên, một lúc sau, chị đột nhiên ý thức được những người mà Tang Tiếu nhắc đến đợt đầu tiên, theo ấn tượng của chị đều không phải là những người thích đ.â.m bị thóc chọc bị gạo hay đ.â.m sau lưng người khác.
"Thi Dung và Tần Yên đâu thì sao?”
“Thi Dung hả, không nói rõ được, chắc là như anh Kỳ Tây hay nói đó – không hợp gu? Em không thể nói rõ được là có thích hay không.” Tang Tiếu không hề thấy khó chịu. Tịch Ngôn Vãn hỏi thì cô trả lời: “Còn về Tần Yên thì, hồi nãy em quên mất. Cô ấy cũng không tệ. Mặc dù có đôi lúc cô ấy cứ nhìn em với ánh mắt kỳ lạ, nhưng em vẫn khá thích cô ấy, hơn nữa cô ấy thật sự rất nhẹ luôn! Cõng không mệt chút nào!"
Tịch Ngôn Vãn:...
Đồ ngốc, Tần Yên là đang quan sát em, muốn cướp vai diễn của em đó.
Sau khi Tang Tiếu nói xong, Tịch Ngôn Vãn buồn cười xoa đầu Tang Tiếu. Chị cảm thấy có lẽ là Tang Tiếu có một loại năng lực nhận thức gần như là bản năng. Thể hiện rõ nhất là sư huynh sư tỷ ba người bọn họ đều có nhân cách tốt.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ không biết gì của Tang Tiếu, thoáng chốc Tịch Ngôn Vãn không muốn nói cho Tang Tiếu biết thêm một chuyện khác.
Thật ra bộ phận quan hệ công chúng của công ty Thước Kiều không muốn tung tin ầm ĩ trên mạng khi Tang Tiếu đang quay "Hành động ưng đen", nhưng nội bộ đã phát hiện ra ê-kíp của Bạch Dao đang thêu dệt chuyện, nói Tang Tiếu mà không biết ngại. Nội dung không có gì khác ngoài việc Tang Tiếu và Bạch Dao cùng giành giật Lương Dư Hành hồi cấp ba, gõ cửa phòng Ngụy Khai Vũ vào buổi tối sau giờ làm việc, rồi lại có hành động mờ ám với người gọi là sư huynh – Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt, ngay đến chuyện với Quế Qua ở trong đoàn phim lúc đó có nội tình khó nói.
Ngoài những điều thêu dệt về Tang Tiếu ra, sáng mai Bạch Dao và Lương Dư Hành cũng sẽ đẩy buổi lễ đính hôn sắp tới lên hot search. Rất rõ ràng, đối phương muốn đẩy cả hai hot search lên Weibo. Dù gì Bạch Dao cũng đã ra khỏi giới, chẳng quan tâm đến danh tiếng nữa, cô ta chỉ muốn hủy hoại thanh danh của Tang Tiếu thôi.
"Sư tỷ, chị đang suy nghĩ chuyện quan trọng sao?"
"Ừ, chuyện rất quan trọng." Tịch Ngôn Vãn bất đắc dĩ cười cười, nhéo nhéo mặt Tang Tiếu một cái không nhẹ không nặng. Không biết là chị đang nói với Tang Tiếu hay là Tang Tiếu trước đây: "Em nói xem, hồi đó em thích Lương Dư Hành và Ngụy Khai Vũ làm gì không biết. Cả hai chẳng có ai tốt đẹp cả, chẳng tên đàn ông nào có sự nghiệp thành công.”
Tang Tiếu lắc đầu: "Không đúng."
Thấy vậy, Tịch Ngôn Vãn căng thẳng trong lòng, chị ngập ngừng hỏi: "Chỗ nào không đúng?"
Chẳng lẽ tiểu sư muội nhà chị đã thích ai rồi sao!? Thằng nhãi heo nhà nào không nhốt kỹ mà chạy ra ngoài thế kia?
Lúc nghĩ đến thằng nhãi heo, Tịch Ngôn Vãn gần như là tự hỏi tự trả lời một cách vô thức – thằng nhãi heo Quý Lâm Xuyên.
"... "
Chị sai rồi, chị không nên mắng chửi sau lưng người ta.
Tang Tiếu cười híp mắt ôm lấy Tịch Ngôn Vãn, sau đó hôn lên má Tịch Ngôn Vãn, ngọt ngào đáp: "Sự nghiệp của có tốt đến đâu cũng không thể bằng sư tỷ được nha!”
"Em đó." Tịch Ngôn Vãn được khen thì rất vui, chị vươn tay đẩy trán Tang Tiếu, trêu ghẹo: "Lúc trưa ở đoàn phim em ăn mật đấy à? Miệng ngọt thế?”
Bị Tịch Ngôn Vãn đẩy trán nhưng Tang Tiếu không hề để ý, cô tiếp tục cười làm nũng: "Lời thật lòng luôn ngọt ngào!”
Ba người Quất Tử ngồi ở hàng sau, nhìn Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn tương tác với nhau suốt cả quá trình.