“À.” Tang Tiếu gật đầu với Bạch Dao và Lương Dư Hàng rồi lại cầm đũa lên định ăn tiếp.
Thấy thế, Lương Dư khẽ nhíu hai đầu lông mày. Trong mắt anh ta, biểu hiện lần này của Tang Tiếu quả thật bị xem như là rất không có giáo dục.
Trước đây, tuy rằng Tang Tiếu cũng nhõng nhẽo và ương bướng, nhưng ít nhất trước mặt người ngoài cô sẽ giữ vững giáo dưỡng. Chẳng lẽ, bây giờ cô thật sự vò đã mẻ lại sứt? Hay cô ỷ có Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn nên không màng kiêng nể gì nữa rồi?
Hơn nữa…
Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Thư Triệt, trong mắt chứa đầy vẻ không thích. Sau khi Tang Tiếu trở thành nghệ sĩ, quả nhiên dễ học mấy điều xấu từ những loại người vô văn hóa này.
Bạch Dao nghĩ Tang Tiếu thấy cô ta kéo cánh tay Lương Dư Hàng thì sẽ kinh ngạc và ghen tỵ, nhưng ngờ đâu trong mắt Tang Tiếu họ còn chẳng bằng miếng bánh hạnh nhân kia.
Điều quan trọng là bánh hạnh nhân ấy lại là đồ ngọt miễn phí do nhà hàng tặng kèm!
Bạch Dao hít sâu một hơi, cười: “Đúng rồi, Tiếu Tiếu, thứ bảy tuần sau chị và anh Dư Hàng sẽ tổ chức lễ đính hôn, nếu em rảnh thì tới tham gia đi.”
“Chúc mừng hai người.” Dù Tang Tiếu không hiểu tại sao Bạch Dao lại đứng đây nói tiếp, dẫu sao mối quan hệ giữa họ cũng không tốt lắm, nhưng cô không thể biểu hiện quá nhỏ nhen trước mặt sư huynh được. Vì thế, chúc phúc xong, cô lại rất có trách nhiệm đưa ra lý do: “Cuối tuần tôi bận rộn lắm, không rảnh đâu ạ.”
Lương Dư Hàng khẽ quay qua thoáng nhìn Bạch Dao, nếp gấp giữa hai lông mày càng sâu hơn, đôi mắt sau cặp kính cũng toát ra từng chút bất mãn.
Anh ta không cho rằng Bạch Dao là sự lựa chọn tốt cho vị trí vợ hiền, nhưng bà cụ lại hài lòng về cô ta. Vả lại, mảnh đất nhà họ Tang quả thật có ích cho nhà anh ta. Anh ta không để bụng việc mình có một vị hôn thê.
Dù không bận tâm nhưng anh ta không thích một vị hôn thê không nhận thức rõ vị trí của mình, mà mượn thân phận hòng khoe khoang trước mặt người khác. Giọng nói vốn luôn nho nhã lễ độ của Lương Dư Hàng chợt lãnh đạm đi, anh ta nhắc nhở đầy ẩn ý: “Dao Dao, không thể bắt người khác chờ lâu đâu.” Hai người đến cũng không sớm, trong căn phòng đặt trước đã có người đang đợi.
Tiếc lắm thay, Bạch Dao một lòng mong mỏi có thể tìm lại thể diện từ chỗ Tang Tiếu, cho nên hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của Lương Dư Hàng có gì không ổn. Cô ta chẳng thiết cử động, mà chỉ lo đăm đăm nhìn Tang Tiếu: “Tiếu Tiếu, chị biết em là thanh mai trúc mã với anh Dư Hàng, em cũng từng thích anh ấy nên không vui là chuyện rất bình thường. Nhưng dù em đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà thì cũng còn quan hệ m.á.u mủ mà, chú rất hài lòng về anh Dư Hàng nên nói muốn tổ chức thật long trọng, việc lớn trong nhà em cũng không nể mặt luôn sao?”
“Cô Bạch.” Thẩm Thư Triệt bỏ đũa xuống nhìn Bạch Dao, tuy vẫn mỉm cười nhưng trong mắt không hề thể hiện ý cười đó: “Dù cho Tang Tiếu và nhà họ Tang có quan hệ m.á.u mủ hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô mà nhỉ? Chuyện trọng đại của cô mắc mớ gì đến Tang Tiếu vậy? Với lại... cô không phát hiện mọi người đằng sau đều đang nhìn cô à? Cứ quấy rầy người khác trong nhà hàng, làm phiền người ta tận hưởng thời gian cơm trưa, cô có mong cầu gì nào? Nói nghe thử xem?” . Đọc 𝐭hêm 𝙣hiều 𝐭ru𝑦ệ𝙣 ở # 𝐭rùm𝐭r u𝑦ệ𝙣.𝗏𝙣 #
Mong cầu?
Tang Tiếu vốn không hiểu mục đích của Bạch Dao, giờ này đây bị Thẩm Thư Triệt nhắc tới, cô bỗng chốc được khai sáng, vỡ lẽ nhìn Bạch Dao: “Chị đang muốn khoe khoang với tôi là chị có một vị hôn phu sao?”
Bạch Dao:...
Nói vậy không sai nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải.
Tang Tiếu không nghe thấy tiếng chửi thầm trong bụng Bạch Dao, bèn nghiêng đầu, mắt tỏ vẻ khó hiểu: “Chị có một vị hôn phu là chuyện lớn, vậy hiện giờ tôi có ba sư huynh và sư tỷ, chẳng phải là việc lớn trong việc lớn sao?”
Thấy sắc mặt Bạch Dao và Lương Dư Hàng trở nên khó coi, Thẩm Thư Triệt rất không nể mặt cười khẽ: “Tang Tiếu, không còn sớm nữa, chiều nay anh em mình còn có buổi quay hình, về thôi, dù gì đồ ăn cũng nguội ngắt rồi.”
“Được ạ.” Tang Tiếu cầm khăn ăn lau miệng, rồi đeo khẩu trang lên, sửa soạn đi cùng Thẩm Thư Triệt. Thế nhưng, khi cô đi lướt qua vai Bạch Dao, không khỏi bổ sung: “Ba lận nha, tôi có ba sư huynh sư tỷ đó nha! Hơn nữa sắp có thêm người thứ tư rồi nè, gấp bốn lần chị luôn!”
[Chỉ số ra vẻ: 2159/9999]
Bạch Dao:...
Thần kinh à cô kia!