Tang Tiếu xem video đầu tiên trước, ngay sau đó xem hết video thứ hai. Kế đến, cô lại bấm phát video thứ hai thêm lần nữa, quả là đáng với câu say như điếu đổ.
Nếu để Tang Tiếu chia cấp bậc cho người chơi diều lượn, Tang Tiếu cho rằng hôm ở trên xe đó Quý Kỳ Tây đã lượn diều tốt hơn Tào Duy Huyên rồi, vậy mà người không nhìn rõ mặt hôm nay còn chơi giỏi hơn cả Quý Kỳ Tây nữa!
Lúc ấy, Tang Tiếu nói với Quý Kỳ Tây về Tào Duy Huyên vì chỉ nhắm đến một số người đăng tải video hàng đầu của Miêu Đóa TV, bởi vậy cô mới không so sánh với Quý Kỳ Tây.
[A a a a a a! Người thứ hai chơi diều lượn có cảm giác tự do và phóng khoáng hơn! Giống hệt một bóng đen đang bay vậy! ]
[JQX: Anh ta và Tào Duy Huyên, ai chơi giỏi hơn?]
Mấy hôm trước, Tang Tiếu được Miêu Miêu nhắc nhở mới đột nhiên biết được tên đồng âm của người đại diện Quý. Vì vậy, với tâm tính ranh ma, cô đã lén sửa lại ghi chú.
Kết quả, đổi xong cô mới phát hiện tên WeChat của Quý Kỳ Tây chính là JQX, và anh hoàn toàn không quan tâm người khác sẽ nói gì về chuỗi thanh mẫu [1] của mình.
[1] thanh mẫu là phụ âm mở đầu một âm tiết. Ví dụ phụ âm “h” trong âm tiết /hǎo/. JQX còn có nghĩa bóng là đối tượng “mập mờ” X.
Tang Tiếu không vòng vo, tức khắc trả lời: [Anh ấy ạ!]
[Anh ấy tên gì thế ạ? Sao em không thấy clip của anh ấy trên Miêu Đóa TV vậy? ]
Không biết tại sao Quý Kỳ Tây không trả lời Tang Tiếu ngay, mà thoạt tiên gửi qua nhiều biểu tượng cảm xúc, rồi mới đáp.
[JQX: West.]
Tang Tiếu là một thổ dân trưởng thành trong hoàn cảnh tu tiên, bởi thế cô không nhạy bén lắm với những từ tiếng Anh, trừ khi liều mạng lật tìm từ trong ký ức của nguyên chủ ra.
Trái lại, Thẩm Thư Triệt chìm vào trầm tư khi xem xong đoạn trò chuyện giữa Quý Kỳ Tây và Tang Tiếu: “Tang Tiếu, tên anh ta là Tây nào vậy?” “À, là…”
“Tiếu Tiếu?”
Tang Tiếu đang nói giữa chừng thì đột nhiên bị người ta cắt ngang. Nghe gọi, Tang Tiếu ngẩng đầu lên, nào ngờ lại thấy Bạch Dao mặc một chiếc váy dệt kim màu trắng và bên cạnh cô ta có thêm một người.
Anh ta mặc vest, ngoại hình anh tuấn, đang đeo đôi mắt kiếng gọng vàng trông khá nho nhã.
Tang Tiếu lập tức nhận ra anh ta, Lương Dư Hàng.
Anh ta là người để lại dấu ấn đậm nét trong trí nhớ của nguyên chủ, đồng thời cũng là người mà ban đầu nguyên chủ ưa thích, thậm chí lầm tưởng anh ta là người có tâm ý tương thông với mình.
Khi Lương Dư Hàng nhìn thấy Tang Tiếu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và dò xét, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ gật đầu: “Tang Tiếu, lâu rồi không gặp.”
Thỉnh thoảng anh ta thấy vài tin tức trên mạng liên quan đến Tang Tiếu. Trên mạng, Tang Tiếu đã thay đổi khá khác so với lúc nhỏ, khiến người ta bỗng chốc không thể phân rõ được đâu mới là bản tính của cô.
Vốn dĩ chỗ ngồi này được coi là khuất tầm nhìn, với cửa sổ ở bên phải và hai chậu cây xanh cao ngang người được bày bên trái thì khó ai có thể chú ý tới vị khách bên trong.
Thế nhưng, bấy giờ Thẩm Thư Triệt đang đứng, với chiều cao một mét tám của anh đương nhiên sẽ không bị chậu cây xanh che khuất. Mỗi khi lên mạng, Bạch Dao thường chú ý đến Thẩm Thư Triệt nên lúc đi ngang cô ta đã nhìn qua mấy lần, không ngờ lại có thể gặp được Tang Tiếu.
“Đúng vậy, Tiếu Tiếu, lâu rồi mới gặp em nha.” Bạch Dao đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lương Dư Hàng trong khi vẫn tươi cười, dường như chuyện không vui trước kia với Tang Tiếu đã không còn tồn tại: “Anh Dư Hàng dẫn chị tới bàn chuyện kịch bản, dù rằng bây giờ trong nhà không cho phép chị làm diễn viên, nhưng tốt xấu gì cũng có một hai quyển sách cũng gọi là có tiếng, chị cũng mong muốn có thể mở ra một trang sự nghiệp mới, chị cũng mong muốn có thể mở ra một trang sự nghiệp mới.”
Trong khi nói chuyện, Bạch Dao như có như không liếc qua Thẩm Thư Triệt. Dù cô ta không nói trắng ra nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng, nếu không phải do Tang Tiếu làm quá gắt khiến nhà họ Tang mất thể diện, công ty bị thiệt hại và khiến danh tiếng của cô ta bị tụt dốc thì cô ta đã không bị cấm tiếp tục làm nghệ sĩ rồi.
Đúng là ở bên ngoài Thẩm Thư Triệt luôn được fan khen là dịu dàng, nhưng sự dịu dàng của anh có giới hạn. Chẳng hạn như sau khi nhận ra Tang Tiếu, anh đã dành thời gian lên mạng để cập nhật tin tức liên quan đến Tang Tiếu trong vòng hai tháng qua; trong đó, tần suất xuất hiện của Bạch Dao và nhà họ Tang không cao mấy, nhưng lại vô cùng gai mắt.
Vậy nên, Thẩm Thư Triệt thản nhiên quét qua Bạch Dao và Lương Dư Hàng rồi thu lại ánh nhìn. Đến khi nhìn về phía Tang Tiếu, anh lại thể hiện vẻ mặt yêu chiều: “Tang Tiếu, đồ không ăn sẽ bị nguội lạnh đấy.”