Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 209




Nhóm bạn bè và trợ lý của Tang Tiếu có khiếp sợ cũng chỉ có hạn, ai bảo trước Thẩm Thư Triệt đã có hai ngôi sao nổi tiếng Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn chứ. Thậm chí một đám bọn họ còn đặt cược đoán xem người tiếp theo có thể trở thành sư huynh, sư tỷ của Tang Tiếu sẽ có thành tựu ở lĩnh vực nào.
Khác hẳn với bọn họ chính là ở một căn cứ tập huấn trên đảo nhỏ nào đó, một đám mười mấy người con trai trên dưới hai mươi tuổi tụ tập ở trong phòng khách. Bọn họ nhìn chằm chằm vòng bạn bè của Thẩm Thư Triệt như gặp quỷ, tựa như bọn họ tiếp tục nhìn chằm chằm thì có thể ra một đóa hoa.
Cơm hộp ngổn ngang đặt ở trên bài dài, mắt thấy sắp nguội lạnh mà cũng không có ai để ý.
“Anh Triệt đã hết cô đơn à? Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười ngọt như vậy! Mé! Ngày hôm qua lúc anh ấy khởi hành về thành phố Bắc Kinh quay video quảng cáo còn vô cùng không vui đấy!”
“Đáng yêu nhất toàn thế giới! Mẹ của con ơi! Không được! Không được! Chúng ta mau về, tôi muốn nhìn chị dâu nhỏ tương lai!”
Một đám người đang ồn ào, trên lầu hai đột nhiên xuất hiện một người, dùng giọng thô lỗ phát tiết bất mãn: “Đừng gọi chị dâu nhỏ! Tiếu Tiếu và anh Triệt trước đó không có khả năng gặp mặt! Tôi huấn luyện xong gọi Tiếu Tiếu là con gái trước mặt anh Triệt, anh ấy đều làm lơ!”
“Cậu câm miệng đi! Còn gọi Tang Tiếu là con gái, cẩn thận anh Triệt xử lý cậu.” Một cậu trai đầu đinh da đen nói xong, vội lấy di động ra: “Không được! Tôi phải lập tức theo dõi Weibo của Tang Tiếu. Một khi hai người thật sự thành, tôi chính là nhân chứng!!”
Nhưng mà, Thẩm Thư Triệt, đang bị người trong đội suy đoán, sau khi đăng ảnh chụp chung lên không lâu thì gặp vấn đề khó khăn không nhỏ đầu tiên trong cuộc đời.
“Sư huynh, có một việc em đã sớm muốn nói với anh.” Tang Tiếu trở lại chỗ ngồi, cắn tiếp cá hố chiên giòn, mắt hạnh sáng loáng nhìn Thẩm Thư Triệt, chỉ có khuôn mặt hiện lên chút thẹn thùng.
Thẩm Thư Triệt liếc nhìn dòng người ngoài cửa kính, lại lần nữa nhìn về phía Tang Tiếu, nhếch môi cười: “Chuyện gì?”
Anh cũng không sợ người bên ngoài có thể thấy anh ngồi ăn cơm cùng bàn với Tang Tiếu. Dù sao trong tiệm dùng thủy tinh đặc chế, người bên trong nhìn thấy hết bên ngoài, người bên ngoài lại không nhìn được vào bên trong.
Tang Tiếu câu nệ buông đũa, nhỏ giọng nói: “Em phát hiện mình vẫn có chút thiên phú trên phương diện bói toán! Tuy rằng trước đó tính mưa vẫn luôn không chuẩn, nhưng sau khi đến thế giới này, em đã tính chuẩn hai lần rồi!”
Một lần mưa to ở thảm đỏ, một lần mật mã trên ảnh chụp.
Thẩm Thư Triệt:...
Tất nhiên là anh biết vì sao trước kia Tang Tiếu tính mưa không chuẩn, dù sao mưa hay không mưa trong game mobile đều do đội ngũ sản xuất trò chơi định đoạt. Nhưng mà…
Anh nhìn mắt hạnh sáng lấp lánh của Tang Tiếu, trong lòng đột nhiên sinh ra bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó, Tang Tiếu tiếp tục lên tiếng: “Trước kia em lo học quá nhiều không hết được cũng không có tự tin, bởi vậy cũng chưa thể học sâu. Hiện tại thời gian thừa thãi hơn trước, em cũng nhận thức được mình không quá cùi bắp. Sư huynh, lúc nào anh rảnh có thể tiếp tục dạy em bói toán không?”
Ở trong ấn tượng của Tang Tiếu, tam sư huynh chính là cao thủ huyền học cấp cao nhất trong tông môn, không, hẳn là toàn bộ đại lục này!
Cho dù anh tính cái gì đều có thể cực kỳ chuẩn, người tông môn khác cũng thích bỏ số tiền lớn để mời tam sư huynh đoán một quẻ. Không chỉ có chuẩn mà còn nhanh, thường thường nháy mắt là có thể tính xong một người, hiệu suất cực cao!
Thẩm Thư Triệt:...
Gương mặt luôn dịu dàng tươi cười như trong sách giáo khoa của anh lần đầu tiên xuất hiện vết rách, suýt nữa không duy trì nổi.
Nói câu không ngại mất mặt thì thậm chí anh còn không biết phương vị bát quái. Quẻ tượng cũng chỉ có thể nhớ rõ quẻ trạch, quẻ khảm gì đó, về phần giải xăm á? Đó không phải công việc mà nhà phát hành trò chơi nên làm à?
Anh là một người chơi, phụ trách tiêu tiền, làm nhiệm vụ đến đầy cây kinh nghiệm rồi cộng kỹ năng bói toán là được.
Thẩm Thư Triệt cụp mi nhìn đồ uống lạnh trên bàn, trực giác cho anh hay giờ phút này trái tim anh lạnh như cốc đồ uống kia, thật lạnh, thật lạnh. Ngay cả ánh hoàng hôn chiếu nghiêng ngoài cửa kính kia đều như làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tang Tiếu thấy Thẩm Thư Triệt không nói lời nào, không khỏi nắm chặt chiếc đũa. Cô thật cẩn thận hỏi: “Sư huynh, có phải anh cảm thấy em ngốc không?”
Lúc ấy cô tính trời đổ mưa đã phải học rất lâu, nếu học cái khác nữa, chẳng phải là hao phí cả đời à???
Thẩm Thư Triệt vội thu lại thần sắc, dịu dàng sủng nịnh: “Sao có thể chứ! Anh chỉ đang suy nghĩ nên sắp xếp chương trình học như thế nào.” Thuận tiện suy xét xem đi đâu tìm một đại sư để bái sư.
Có trời mới biết khi còn nhỏ anh mộng tưởng làm một nhà khoa học, tuy rằng có câu thần học là đích cuối của khoa học, nhưng anh còn chưa sờ đến bậc cửa của khoa học mà đã phải nói đến thần học à?
“Tang Tiếu, anh nhớ rõ lúc ở trong tông môn, đại sư huynh dạy em kiếm thuật, nhị sư tỷ dạy em nhạc cụ nhỉ? Hiện tại bọn họ có dạy em không? Hiện tại thời gian của em đủ dùng à?”
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, anh có thể là sư huynh duy nhất trong vòng bạn bè của Tang Tiếu nhưng không nhất định thế nào cũng phải là sư huynh duy nhất giảng bài cho Tang Tiếu.