Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 151




Khi Tang Tiếu trả lời, vành tai bỗng đỏ lên vì xấu hổ, dường như đang thật sự sợ Cố Ly Nguyệt sẽ hỏi cô về thứ tự và điển cổ khác của ba mươi lăm kế còn lại. Cô chỉ muốn lấy sách che mặt kẻo mọi người nhìn thấy sự chột dạ của cô, nhưng sách tích tụ rất nhiều bụi và khá bẩn nên không thể che lên mặt được.
“Tôi...” Cố Ly Nguyệt lặng lẽ đưa tay đặt sách lại vào giá sách trước mặt Tang Tiếu, vừa thầm nói: Tôi nào dám kiểm tra cậu chứ, kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế tôi còn không biết nữa là.
Cố Ly Nguyệt cũng có thể nói ra được vài kế trong ba mươi sáu kế kế, như từ không thành có, giương đông kích tây, thay mận đổi đào… nhưng không thể kể được thứ tự cụ thể, huống hồ ê-kíp chương trình cố tình không viết trực tiếp kế sách ra, mà chỉ viết giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối.
“Tang Tiếu, quyển sách trong tay cậu cũng chỉ có một câu thôi hả?”
“Ừ, là một câu trong một bài thơ, ‘Ngân an chiếu bạch mã, tạp đạp như lưu tinh’.” Tang Tiếu gấp sách lại đưa cho Cố Ly Nguyệt, rầu rĩ gãi đầu: “Xuất xứ từ bài ‘Hiệp khách hành’ của Lý Bạch, nhưng mấy câu sau thì tôi không nhớ ra.”
Tang Tiếu nói xong, mắt hạnh sáng ngời nhìn Cố Ly Nguyệt, sự mong đợi và tin tưởng nơi đáy mắt chừng như có lẽ đã hóa thành thực chất.
Trong ấn tượng của Tang Tiếu, tất cả sư huynh và sư tỷ trong tông môn vừa cầm lấy sách là có thể đọc làu làu nội dung bên trong, không giống cô phải chong đèn học thâu đêm suốt nửa tháng mới có thể gian nan đọc ra được một quyển.
Cố Ly Nguyệt chột dạ bởi ánh mắt tin tưởng của Tang Tiếu. Nhưng vừa nhận lấy sách, cô ấy đột nhiên như được khai sáng, một thứ được gọi là thông minh bỗng đâu lặng lẽ đăng nhập. Hưng phấn lật sách trong tay, cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: “Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành?”
“Hình như là nó đó!” Tang Tiếu vui sướng vỗ tay, vô cùng thẳng thắn bày tỏ sự khâm phục: “Nguyệt Nguyệt, cậu quá tuyệt vời! Thế mà cũng thuộc nữa!”
Cố Ly Nguyệt lại chột dạ, ai bảo cô ấy chơi một trò chơi điện thoại trong đó có một nhân vật là Lý Bạch, bên trong treo câu Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành này chứ. Lần trước cô ấy nổi hứng tra xét cụ thể bài thơ, không nhớ những cái khác mà chỉ nhớ kỹ mỗi “táp đạp như lưu tinh” trước mắt này thôi.
Vì chuẩn bị không hoàn chỉnh, Cố Ly Nguyệt sợ Tang Tiếu sẽ bảo cô đọc cả bài thơ, bèn vội vàng ngắt lời: “Tang Tiếu, quyển sách tôi vừa đưa cho cậu đó, câu văn trong đó hẳn là bắt nguồn từ Luận ngữ..”
“Chương Học Nhi trong Luận ngữ.” Tang Tiếu trả lời, đồng thời thầm cảm ơn Cố Ly Nguyệt. Đoán chừng Nguyệt Nguyệt lo cô không nhìn ra sẽ bị bêu xấu trong phòng phát sóng trực tiếp nên mới cố ý nói cho cô biết xuất xứ. Tốt bụng quá đi mất.
Cố Ly Nguyệt vỡ lẽ, kiến thức bị quên lãng lúc còn đi học cũng dần quay về, đúng là trong ‘Luận ngữ’ có một chương tên Học Nhi, hình như cũng có một chương tên ‘Vi Chính” thì phải?
Tang Tiếu xòe ngón tay ra đếm: “Ba cuốn sách, một quyển ‘Tam thập lục kế’, một quyển ‘Hiệp khách hành’, một quyển ‘Luận ngữ”, chúng có liên quan gì với nhau sao?”
“Trong câu của bài ‘Hiệp khách hành’ có chứa số, có lẽ liên quan đến mật khẩu đó?” Cố Ly Nguyệt cũng không chắc, thử dò xét: “Thập bộ sát nhất nhân, có thể lấy ra ba số 101, có lẽ…
[Sai mật khẩu, xin thử lại lần nữa.]
Tang Tiếu chọc nhẹ vào khóa cửa, phồng má: “Sai mật khẩu rồi.”
“Mật khẩu máy tính cũng sai luôn.” Thấy Tang Tiếu đã bắt tay vào làm, Cố Ly Nguyệt cũng không do dự nữa, nhập xong máy tính rồi nhập vào cái hòm trên ghế: “Mật khẩu hòm cũng không đúng.”
Hai người nhìn nhau, hiển nhiên đang rơi vào thế bí. Tang Tiếu thấy Cố Ly Nguyệt cũng không đoán ra mật khẩu, bèn nghĩ trong bụng quả nhiên ê-kíp chương trình tạo ra cửa ải quá khó: “Nguyệt Nguyệt, hai chúng ta lại tìm thêm những manh mối khác đi?”
Cố Ly Nguyệt gật đầu, lần đầu tiên thổi bay sự lười biếng trong mình ra ngoài, cô ấy dứt khoát gật đầu đồng ý: “Được!”