Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 150




Một câu bình luận như mở van nước, thôi thúc fan của Quế Qua ùa lên, mỗi một người đều trong phòng phát sóng trực tiếp đều công kích Tang Tiếu, đồng thời bày tỏ sự đau lòng cho chính chủ.
Cư dân mạng thấy bình luận nhảy lên mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Họ không còn nghiêng cán cân về một phía như trước nữa, bởi họ sợ sau khi mình chọn phe xong sẽ lại bị Tang Tiếu vả mạnh vào mặt như mấy lần trước mất.
Huống hồ…
Nhìn hai từ Quế Qua, họ thầm cười lạnh. Trước đây không lâu anh ta mới vừa bị chụp được cảnh “sờ mó dê xồm” một nữ diễn viên trong đoàn phim, dù năm đó thật sự bị đuổi ra khỏi đoàn phim thì cũng đáng đời!
Tang Tiếu không hề hay biết hướng gió trong phòng phát sóng trực tiếp. Cô cùng Cố Ly Nguyệt kẻ trước người sau đi tới tòa nhà dân cư, rồi được nhân viên dẫn leo lên từng tầng lầu. Trong lúc Tang Tiếu mải đếm thì họ đã đi tới một căn phòng ở tầng bảy.
Gần như nhân viên mới rời đi không lâu, vừa đóng cửa lại, bốn nhóm khách mời lục tục đến nơi chợt nghe thấy một giọng nói vang lên từ máy bộ đàm.
[Mời mọi người tháo bịt mắt ra.]
[Các bạn vừa đến một tòa nhà dân cư bỏ hoang, vô tình bị nhốt trong tòa nhà, bí mật của tòa nhà dân cư bị bỏ hoang lâu năm là gì? Những cư dân từng sống trong đó đã đi đâu rồi?]
[Mong rằng trong vòng mười tiếng mọi người có thể tìm kiếm chứng cứ, khám phá tình tiết, tranh thủ mau chóng thoát ra khỏi mật thất.]
Tang Tiếu cẩn thận cởi bịt mắt xuống, tỉ mỉ gấp lại rồi cất vào ba lô nhỏ. Dù sao trong ba lô đã có một ít thức ăn, thời gian phát sóng từ chín giờ sáng đến bảy giờ tối, nói gì đi chăng nữa thì cũng phải mang theo cơm trưa và cơm tối đúng chứ.
Đến khi không còn bị bịt mắt, Tang Tiếu mới có tâm tư quan sát cách bài trí trong phòng. Đây là một phòng sách rất đơn giản, vị trí gần góc tường có một giá sách to cao tới tận trần nhà phủ đầy bụi và mạng nhện, bên trên rải rác vài quyển sách đã rách nát.
“Có thể sử dụng máy tính cơ à.” Cố Ly Nguyệt cũng không ngờ ê-kíp chương trình lại chuẩn bị được một chiếc máy tính có thể hoạt động trong một tòa nhà dân cư có vẻ bị bỏ hoang đã vài năm thế này. Nếu có thể sử dụng máy tính chứng tỏ bên trong có gì đó, nhưng ngay khi vừa mở nó ra, Cố Ly Nguyệt lập tức bối rối: “Có mật khẩu.”
Tang Tiếu đáp lại, miêu tả đơn giản tình hình căn phòng mình vừa quan sát được: “Cái hòm trên ghế cũng có mật khẩu, cửa cũng có, không nhập mật khẩu sẽ không mở được.” Dứt lời, Tang Tiếu lại nhìn Cố Ly Nguyệt với đôi mắt hạnh ngập tràn tin tưởng. Đối diện với đôi đồng tử trong veo kia, Cố Ly Nguyệt nuốt khan, sợ một khi mình nói đầu hàng sẽ làm Tang Tiếu bị đả kích.
Nhưng nếu là trước đây, Cố Ly Nguyệt đã bỏ cuộc lâu rồi. Dù sao cô ấy mời Tang Tiếu đến cũng vì ôm hi vọng có người sẽ đưa cô ấy vươn lên, suy cho cùng cô ấy đang bị ê-kíp chương trình xem là một linh vật, nhưng ai ngờ ê-kíp chương trình khôn ngoan hơn, trực tiếp làm yếu Tang Tiếu luôn.
Đôi mắt phượng của Cố Ly Nguyệt quan sát kỹ phòng sách, lòng vô cùng hồi hộp, đến khi thấy mấy quyển sách trên giá thì cô ấy lập tức tỉnh táo hẳn, nhanh chóng chỉ tay vào giá sách: “Tôi nghĩ trong bốn quyển sách này có thể cất giấu mật mã đấy!”
Nói rồi, Cố Ly Nguyệt chọn một quyển, khẽ thổi bụi bám đến mức đã không còn thấy rõ bìa sách đi, đồng thời âm thầm cầu nguyện: “Mong là không phải kiểu mật mã loạn cào cào gì, cầu xin ê-kíp chương trình có nhân tính chút.” . Truyện Kiếm Hiệp
Tang Tiếu rất tin tưởng Cố Ly Nguyệt, nghe Cố Ly Nguyệt nói có mật mã trong cuốn sách nên cô cũng đưa tay lấy một quyển từ trên giá sách xuống.
Cả bốn cuốn sách đều cũ nát đến mức không thể đọc được tên sách, và nội dung bên trong cũng không còn mấy. Quyển sách trong tay Tang Tiếu, chỉ có thể thấy rõ từ giả dối xuất hiện liên tục trong đó: “Giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối.”
Tang Tiếu ngẫm nghĩ: “Từ không thành có??”
Cuốn sách trong tay Cố Ly Nguyệt cũng chỉ có một câu. Cô ấy đọc xong cảm thấy giống Luận Ngữ, đột nhiên nghe Tang Tiếu lẩm bẩm “từ không thành có”, bèn ngẩng đầu hỏi: “Cái gì từ không thành có?”
“Giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối. Không phải là kế thứ bảy vô trung sinh hữu trong ba mươi sáu kế sao.” Tang Tiếu thấy sách trong tay không còn chữ nào nữa nữa, bèn lật mở cuốn sách thứ hai, rồi ngượng ngùng gãi đầu: “Nhưng tôi cũng chỉ nhớ được thứ tự của mười kế sách đầu tiên, về phần xuất xứ điển cố thì thật sự tôi không nhớ lắm, Nguyệt Nguyệt, cậu đừng kiểm tra tôi thế nha.”
Cố Ly Nguyệt:...
Cư dân mạng:...
Giây lát, có dân mạng thấp thỏm đăng một bình luận trên sóng trực tiếp: [Tui hơi lo lắng... lo tui lại dự đoán sai be bét, phải táng gia bại sản vì Tang Tiếu nữa nè.]
Những người khác:...
Thật không dám giấu giếm, họ cũng đang lo lắng lắm đây.