Điều mà nguyên chủ mong chờ nhất khi còn bé chính là có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với bố Tang, người thường xuyên không trở về nhà, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đó.
Tang Tiếu nghĩ dù sao cô cũng muốn đạp bố Tang ra, giúp nguyên chủ ăn một bữa cơm cũng không sai.
Thế nhưng…
Tang Tiếu rất mệt lòng.
Tuy rằng cô không chú ý việc ăn không nói ngủ không ngáy thế nhưng bốn người kia cũng tranh cãi quá mức ầm ĩ rồi.
Nhất là Tang Thành Phong, ông ta không sợ phun nước bọt vào trong đồ ăn nhưng Tang Tiếu sợ. Thế là cô chỉ ăn mấy đĩa thức ăn trước mặt mình.
Nhìn Tang Tiếu không nói lời nào chỉ ăn cơm, bốn người khác ngược lại nuốt không trôi. Hết lần này tới lần khác, lời bọn họ nói đều giống như đá chìm đáy biển. Họ cũng không thấy Tang Tiếu nổi cơn điên, hất bàn cơm giống những lần về nhà trước. Cô làm như vậy tuy rằng mất mặt nhưng ít ra bọn họ cảm thấy mình không bị phớt lờ.
Tang Thành Phong ngồi ở vị trí chủ nhà Tướng mạo ông ta không xuất sắc, cũng chỉ có thể nói đoan chính mà thôi. Con trai Tang Trạm ngồi ở bên tay phải, tướng mạo giống ông ta đến bảy, tám phần.
Ông ta nhìn khuôn mặt Tang Tiếu càng lớn càng xuất sắc giống Tống Trí Tâm, người vợ đã mất của mình thì chau mày. Ông ta mở lời năm lần bảy lượt nhưng đều bị A Tửu để ngoài tai, khiến tư thái ung dung lịch sự trên người ông ta bị bực dọc thay thế.
Tang Thành Phong “cộp” đặt đôi đũa xuống, không vui trách cứ: “Tang Tiếu! Từ lúc chị về nhà đến giờ đều không rên một tiếng. Chị muốn làm gì? Khi còn bé ngổ ngáo, cả ngày gây chuyện. Lớn lên ở bên ngoài giao du với mấy người không ra gì, còn dám chống đối trong im lặng à?!” Năm đó ông ta với Lâm Tình yêu nhau nhưng bởi vì lệnh của bố mẹ mà phải chia tay với Lâm Tình, kết hôn với Tống Trí Tâm có gia thế tương đương. Ông ta không thích Tống Trí Tâm nên ông ta cũng không thích hai đứa bé. Nhất là Tang Tiếu.
Năm Tang Tiếu mười tuổi, nhà họ Tống phá sản, cùng năm đó Tống Trí Tâm qua đời. Ông ta lập tức đưa Lâm Tình về, một lần nữa củi khô lửa bốc về nhà sau cuộc hội ngộ mấy năm trước. Tuy Lâm Tình dẫn theo đứa con gái của người khác, không hoàn mỹ lắm, nhưng ông ta phải mượn điều đó để chứng minh với bên ngoài rằng ông ta đã sớm không còn vô dụng như lúc trước!
Tất cả đều rất thuận lợi. Nhưng hết lần này tới lần khác trong nhà lại bị Tang Tiếu làm ầm ĩ đến gà bay chó sủa. Cô nhiều lần không vâng lời ông ta, khiêu chiến quyền uy của ông ta!
Làm cho Lâm Tình lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, cũng để cho ông ta mất mặt trước người ngoài!
“Tôi nói chuyện với chị. Chị có nghe thấy không đấy?” Lúc Tang Thành Phong gằn giọng, thớ thịt trên mặt giật giật, gân xanh trên huyệt thái dương phập phồng.
Lâm Tình thấy thế, trên mặt lộ ra hoảng sợ. Bà ta như đang lo lắng quan hệ hai bố con tiếp tục xấu đi, sau lưng lại âm thầm nháy mắt với Bạch Dao.
Bạch Dao ngầm hiểu, vội bưng trà ấm lên, dịu dàng khuyên nhủ: “Chú à, uống ngụm trà cho dễ thở.”
Đặt trà xuống, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Tang Tiếu, trên gương mặt dịu dàng hiện lên vẻ không đồng ý: “Tiếu Tiếu! Ngày hôm qua em giận dỗi nói không nhận chú. Chú đã rất buồn đấy. Hôm nay em về điều đó có nghĩa là em muốn thừa nhận sai lầm của mình. Em đừng... có cứng đầu nữa được không?”
Tang Trạm năm nay mười bảy tuổi, hiện nay đang học cấp ba. Cậu ta học dốt, chuẩn bị ra nước ngoài học đại học.
Bởi vì cậu ta quanh năm được bố ruột và mẹ kế cưng chiều cho nên cậu ta nói chuyện cũng không hề cố kị: “Tang Tiếu, chị có năng lực nói ra câu cắt đứt quan hệ, còn có mặt mũi quay về à? Tôi ước gì không có người chị như chị. Bị bạn cùng trường biết tôi có người chị gái làm diễn viên còn bị toàn bộ dân mạng anti bị chửi làm đồ đeo bám, tôi cũng thấy mất mặt!”
“Ừ, tôi cũng ước gì không đứa em trai như cậu.” Tang Tiếu ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Trạm, nói câu đầu tiên từ khi về nhà. Sau đó, cô dùng giọng nói mềm mại nói thẳng ra lời tàn nhẫn nhất: “Tôi vẫn luôn hối hận năm đó cậu sốt cao, hơn nữa cả nhà không có ai, sao tôi không để cậu sốt c.h.ế.t luôn đi.”