Phấn Thơm

Phấn Thơm - Chương 3: Lặng thầm thôi em nhé?





Buổi sáng, tiết trời âm u kéo theo tâm trạng sầu não của tôi, tôi có cảm giác như hôm nay là một ngày tồi tệ chẳng lành, nhưng nếu toàn thay tôi có lành mà tim tan nát thì nó còn tệ hơn cái đau đớn thể xác gấp bội lần, mặc dù vậy, tôi vẫn đến lớp em.


***


Hơi khí se lạnh bám trên khung kính cửa sổ tạo nên một màng khí mờ ảo, tôi lẻn vào bên trong lớp và cứ chăm chăm vào cái ghế ngồi của em. Hôm nay em đến muộn? Và tôi vội đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy bóng dáng em qua ngưỡng cửa lớp học, tôi vội mừng rỡ nhưng vẫn thấp thoáng một cảm giác lo sợ, khoan đã! Người đang đi bên cạnh cô ấy...Người con trai ấy là ai? Cậu ta là gì với em? Tôi đang thầm mong cho những suy nghĩ lúc này trong đầu mình đừng trở thành hiện thực...Em chào tạm biệt người con trai ấy ở ngưỡng cửa một cách thân mật, cậu ta có điệu bộ ngạo mạn, như những con người giả danh tri thức, trong tôi như có cảm giác khó chịu, ấm ức.


Cậu ta chống một tay lên tường và ép sát lại gần em như các cảnh trong phim Hàn, cảnh đấy đến tôi cũng chẳng muốn nhìn mà chỉ muốn ói cả trăm lít mật thôi! Nhưng tôi phải nhìn, phải dõi theo em, phải bảo vệ em... Cậu ta áp sát hơn nữa, gần hơn nữa, đầu khẽ cúi hơn nữa so với chiều cao khiêm tốn của em. Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng đặt nụ hôn lên cho dù chỉ là trên trán của cô ấy, trên má thì cũng đừng hòng, trên môi thì lại càng không được! Làm ơn,...


Tôi vừa mới dứt ý nghĩ trong đầu thì bà cô đi đến vừa lúc thằng ôn dịch đó mém nữa là "dính" môi lên mặt em rồi! Mặc dù tôi không biết là hắn ta có ý định hôn lên đâu trên khuôn mặt em. Tên đó vội chạy về lớp, còn em thì e thẹn về chỗ ngồi. Thái độ lúng túng của em khiến tôi cảm giác như mình rơi tõm vào một cái hố không đáy vậy, một cảm giác trống rỗng, vô tận...Tôi hụt hẫng biết bao.


Và cả 4 tiết học, tôi ngồi nhìn em.Khác với cái cảm giác hạnh phúc dâng trào mỗi khi tôi ngồi ngắm em hằng ngày, thay vào đó là một nỗi trống trãi cô đơn khi tôi nhìn thấy nụ cười vô tư em dành cho một ai đó mà không phải là tôi, phải, khóe môi em cong lên vì một ai khác, đôi mắt em nhíu lại thẹn thùng vì người đó, tim em loạn lên khi nhìn thấy cậu ấy thay vì xoay đầu lại cười với người con trai luôn âm thầm dõi theo em từ phía sau nhưng em lại chạy về nơi người con trai kia đang đứng, nếu tôi là người mà em đang để ý, tôi sẽ không đứng đợi em chạy đến thay vào đó tôi sẽ chạy đến nơi em đang đợi chờ.


***Ra chơi***




Em vội vàng sắp xếp tập sách sang một bên và lôi quyển nhật kí ra cắm cúi viết từng nét chữ hạnh phúc.


"Cuối cùng, mình đã tìm được người con trai ấy,..."


Khoan đã!? Đó...Đó là tôi kia mà!?...Tại sao? Tại sao vậy?...Tại sao chứ?...Tại sao cô ấy lại có thể nhầm lẫn được tình cảm sâu đậm mà tôi dành cho cô ấy bấy lâu với thứ tình cảm mờ nhạt của một người con trai khác?


"Người con trai luôn âm thầm dõi theo mình, bảo vệ mình..."


Tim tôi...Mặn quá!...


"Tình yêu của anh luôn hướng về tôi"



Tim tôi...Sao chát quá!...


"Trong mắt anh chỉ có mình tôi..."


Tim tôi sót quá...


"Hôm nay anh đã tỏ tình và nói rằng tôi là cả thế giới của anh, anh nói rằng tình yêu anh dành cho tôi còn bao la hơn biển cả, rộng lớn như vũ trụ, nhiều như những hạt cát trên sa mạc..."


Tôi đau quá...Đau quá...


"Tình yêu anh dành cho tôi thật sự mãnh liệt...Tôi thật sự đã tìm được người con trai mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu rồi"
s



Lòng ngực tôi nặng nề như chưa từng, hơi nóng cứ lan khắp cơ thể tôi đến hai vành tai, đôi mắt mọng nước, đến cái mũi nóng ran của tôi, và nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ trào ra khóe mi, tôi khóc một cách lặng thầm và mắt cứ hướng về nụ cười hồn nhiên ấy, nét chữ ấy, đôi mắt ấy, những thứ đó không còn thuộc về tôi nữa, mà nó đã dành cho một ai khác, mà vốn dĩ...Từ đầu nó đã không thuộc về tôi rồi phải không? Tôi đơn thuần chỉ là kẻ bám đuôi chỉ biết dõi theo em, em nào đâu có quan hệ gì với tôi? Thậm chí đến diện mạo, cái tên của tôi em còn không biết huống chi là có cảm tình với tôi? Đôi má tôi nóng ran, mũi tôi nghẹn đóng không thể thở nỗi, ngồi trên kệ cửa sổ bên cạnh em, tôi mở miệng mình ra gọi tên em một cách chậm rãi:


_Helen...


_Ơ!? Ai đấy?


Cô ấy vội ngoái đầu qua lại, em có thể nghe thấy sao?! Phút chốc, em lại làm lơ vì không thấy người gọi tên em. Tôi thật không thể tin được, tình yêu có thể khiến con người ta cảm nhận được nhiều điều điên rồ đến vậy sao? Thậm chí là tiếng "Vove" bé nhất mà em có thể hiểu ư? Tình yêu đúng là mãnh liệt...Nhưng sự mãnh liệt ấy đôi khi sẽ khiến con người ta nhầm lẫn đối tượng chăng?...Phải, tình yêu tôi dành cho em khác với cái thứ tình cảm mờ nhạt mà người con trai ấy "Vứt" vào mắt và tai của em, thậm chí cái thứ mà người con trai đó "Vứt" vào mặt em còn không đáng để gọi là tình yêu nữa, tôi ghét những kẻ lợi dụng tình cảm bởi chúng còn hơn là thứ rác rưỡi nữa, nói đúng hơn, chúng là cái đáy của thứ rác rưỡi...Những con người khiến cái ý nghĩa đẹp đẽ của tình yêu bị lệch lạc, chúng không xứng đáng có một tình yêu thực sự, chúng không xứng đáng được yêu!


Tại sao tên đó lại có thể khiến tình cảm lúc đầu em cho rằng nó xuất phát từ tôi lại trở thành thứ tình cảm lệch lạc như thế?...Những lời ngon ngọt ấy nào đâu phải từ tận trái tim tôi dành cho em? Mà đó là từ người con trai kia. Từ cậu ta. Từ những cái phép so sánh lố bịch mà tụi con gái hay cho rằng đó là những lời nói thật lòng ấy!