Tôi đang hướng mắt chăm chú vào thái độ loay hoay của Helen, cô ấy đang cặm cụi viết vào một quyển sổ có kích cỡ khá nhỏ, tôi tò mò nhón đôi chân tí hon của mình lên và trợn mắt dõi theo từng nét chữ mượt mà.
"...Tôi muốn có một không gian dành cho riêng mình, tôi không dám để ở nhà vì sợ rằng sẽ bị Victoria nhìn thấy nên tôi liền đem vào lớp học ngay sau khi mua và kể cả trong lần đầu tiên viết nó, để dành một chút khoảng thời gian trống, tôi có thể tâm sự với người bạn duy nhất là quyển nhật kí này. Nhưng điều quan trọng nhất đã thúc đẩy tôi viết nên những dòng chữ này...Đó chính là một_ai_đó. Tôi gọi như vậy là vì tôi không biết đến cái thứ vô hình ấy, cũng không hẳn gọi là "Vô hình", tôi cũng không chắc. Tôi đã tự hỏi rằng...thứ đã dõi theo mình suốt bấy lâu là có thật hay chỉ là ảo giác? Một thứ ảo giác đến trong suốt, tại sao tôi lại có thể cảm nhận được một thứ gì đó dâng trào, nung nóng và mãnh liệt đến sâu đậm ở cái gọi là "Vô hình" ấy đến như vậy? Phải, trong suốt 3 tháng liền, cái cảm giác ấy cứ lưu đọng lại trong tâm trí tôi, tôi cảm giác như có ai đó luôn dõi theo mình, luôn hạnh phúc mỗi khi ngắm nhìn tôi, luôn mỉm cười khi tôi vui, luôn sót xa khi tôi đau, luôn buồn bã khi tôi khóc, luôn lo lắng khi tôi gặp khó khăn, luôn cố gắng bảo vệ tôi bằng...Sự nhỏ bé của mình. Thật điên rồ! Sao tôi lại có một cảm giác huyền ảo đến thế? Đôi lúc tôi còn có cảm giác như....Người đó chỉ hạnh phúc mỗi khi được ở cạnh tôi vậy. "Người đó?"_Tại sao tôi lại gọi cái thứ vô hình ấy là "Người nào" hay "Một ai đó"? Cái cảm xúc lu mờ ấy có phải là thật không? Nó mãnh liệt đến mức tôi có thể biết đến những điều huyền ảo như vậy sao? Bởi tôi biết, sẽ chẳng ai thích một con nhỏ kì dị như tôi cả. Thật vậy, ai cũng đều cho rằng tôi kì dị, vì đó, từ nhỏ đến lớn tôi không hề biết đến cái gọi là tình bạn, là tình thương, hay thậm chí là tình yêu. Cho đến những ngày dạo gần đây, tôi có cảm giác như ai đó cạnh mình luôn âm thầm dõi theo tôi, che chở tôi. Tôi bị điên chăng? Nhưng nếu là như vậy, thì tôi thà nhận rằng mình bị điên còn hơn là chối bỏ cái cảm giác rất thật ấy..."
Cô ấy có thói quen này là chỉ vì con ong bé nhỏ như tôi sao? Tôi vừa mừng rỡ vừa rung động chỉ chừng vài ba giây tôi lại cắt ngang cảm giác xao xuyến chạy trong các mạch máu mình lúc này và nhìn lại mình từ 2 cánh tay, đến dọc thân hình và bàn chân một cách thất vọng...Phải, Helen biết đến thứ tình yêu mà tôi dành cho cô ấy, nhưng cô ấy lại không hề biết đến tình cảm sâu đậm và mãnh liệt ấy được xuất phát từ con tim chung tình của sinh vật bé tẹo teo như tôi. Tôi thật sự hụt hẫng và lo lắng...Tôi tức, thật sự tức, nhưng cũng rất sợ. Cảm xúc lúc này trong tôi như rối bời cả lên không tả nổi bằng lời.
Ngày thứ hai Helen viết nhật kí, rồi đến ngày thứ 3,...ngày thứ 22. Tôi chỉ toàn nhìn thấy cô ấy viết về những cảm giác của mình dành cho tôi, nhưng những điều ấy đối với tôi không cảm thấy hạnh phúc mà ngược lại nó còn khiến tôi khó chịu hơn, bởi vì sao ư? Vì tôi là một con ong! Con ong đấy! Con vật suốt ngày chỉ biết phát ra những tiếng "Vovee" phiền phức bên tai! Có cây kim nhọn hoắc cắm sau cái mông "Độn" nặng nề của mình! Tuy những cảm giác của cô ấy viết trong quyển nhật kí đối với tôi đều là tình yêu, yêu tôi vô cùng, nhưng cô ấy nào đâu biết người cô ấy đang dành trọn cả trái tim mình chỉ là một con ong suốt ngày chỉ biết ngắm cô?Những ngày tôi đọc nhật kí cô ấy viết, tôi mới nhận ra rằng tình yêu tôi dành cho cô ấy sâu đậm đến cỡ nào, cái tình yêu ấy còn lớn hơn cả cơ thể nhỏ bé của tôi. Và tôi nhận ra, cho dù bản thân tôi chỉ là một con vật bé nhỏ hay thậm chí là mềm yếu...Ờ thì có kim sau mông nhưng vẫn là mềm yếu chứ!... nhưng tình yêu tôi dành cho cô ấy không bao giờ là đổi thay cả, mặc dù tình yêu ấy không lớn bằng biển cả như những người con trai khác đã từng bày tỏ với bạn gái mình, không rộng bằng xa mạc như người ta thường nói, không bao la như bầu trời cũng chẳng đếm được nhiều như kim tuyến lấp lánh, cũng không đáng để so sánh với hàng ngàn hàng vạn những người con trai hoàn hảo khác nhưng tôi chắc rằng tình yêu tôi dành cho em không bao giờ là nhạt phai. Tình yêu tôi dành cho em không cần "Rộng lớn" hay "To bự" mà chỉ cần sự chân thành được xuất phát từ cả trái tim này là đủ.
Vô vàn những mảnh cảm xúc tôi dành trọn cho em được cất sâu trong lồng ngực, nơi trái tim thổn thức bồi hồi và loạn nhịp tứ tung mỗi khi bên cạnh em, chỉ có mình em mới có thể khiến tim tôi rối bời như vậy.
***