Phán Thần Hệ Thống

Chương 231: Đường tơ kẽ tóc




Viên châu vừa bay ra lập tức thu hút sự chú ý của mấy gã Nguyên Anh Kỳ.

Tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ duy nhất liền nhìn lại, ánh mắt liền chớp động quan sát viên cầu.

Đúng lúc này, Trần Dương cắn răng điểm một cái, thầm hô:

- Bạo!

Ngay lúc này, bề mặt viên cầu ngay lập tức truyền ra ba động bạo liệt. Đây chính là Lôi Viêm Châu của Trần Dương.

Giờ phút này, dưới tính huống nguy cấp, Trần Dương biết chắc nếu còn dây dưa thì chắc chắn ngay cả một tia hi vọng đào thoát cũng không có mà khi đó còn bị bốn gã yêu thú bát cấp và năm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ vây công, sống chết không thể tự liệu.

Mà lúc này, mấy gã Nguyên Anh Kỳ có nhãn lực cỡ nào, hầu như chỉ vừa nhìn qua liền phát hiện đây nào có phải là bảo vật gì mà đơn giản chính là một vật có thể kích nổ.

Bất quá, bọn họ cũng không cho rằng một viên cầu của một gã Kết Đan Kỳ nho nhỏ có thể có bao nhiêu uy lực. Thế nhưng ngay khi âm thanh bạo tạc của viên cầu truyền ra thì tất cả mới nhíu mài, đồng thời cũng giật mình lui về phía sau.

Mà Trần Dương cũng không hi vọng Lôi Viêm Châu này có thể làm nên trò trống hay đả thương gì đám lão quái này mà chỉ cần tranh thủ một chút thời gian này mà thôi.

Chỉ thấy Trần Dương cắn răng tăng tối đa tốc độ của Phi Thiên Ngân Chu, kích phát pháp trận bảo vệ đến mức độ mạnh nhất rồi hạ xuống dưới vụ nổ một chút rồi mạnh mẽ đâm vào đáy biển tiếp tục chạy tới.

Trần Dương vừa vào đáy biển thì lập tức cảm giác bên trên có một đạo kiếm quang ầm ầm chém theo.

Trần Dương cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt sau lưng, vội vàng chém ra đệ nhất kiếm, sau đó lùi lại tiếp tục chạy trốn.

Người ra tay là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mặt mũi lạnh lùng. Người này là người đứng gần vụ nổ nhất, vừa thấy một tu sĩ Kết Đan Kỳ nho nhỏ vậy mà dám tính kế với mình thì tức giận xuất ra phi kiếm chém xuống.

Một kích tức giận của Nguyên Anh Kỳ, dĩ nhiên kiếm quang của Trần Dương cũng không thể nào hoàn toàn chống đỡ được, chỉ thấy kiếm quang ào ào lao tới, Trần Dương lập tức cắn răng muốn trốn vào bên trong Phán Thần Hệ Thống tạm lánh một kiếp. Thế nhưng ngọc bội hắn vẫn đeo bên hông đột ngột bay lên, hình thành một tấm cự đại quang thuẫn mạnh mẽ che chắn trước mắt.

Kiếm quang nọ vừa va chạm với quang thuẫn liền vang lên âm thanh trầm thấp, sau đó kịch liệt xung kích ra chung quanh khiến cho màn nước xung quanh cũng nhộn nhạo, sau đó kiếm quang tán loạn biến mất.

Quang thuẫn thì từ đầu tới đuôi vẫn không tổn hao gì.

Chỉ nghe ngọc bội ‘rắc’ một tiếng vỡ làm hai nữa.

Trần Dương ánh mắt co rúm, ngọc bội này là tín vật của Hồng Hưng đại ca tặng cho hắn. Nhanh như vậy đã bị đánh nát, Trần Dương trong lòng cũng có chút tức giận.

Trần Dương thông qua màn nước nhìn thấy rõ ràng gương mặt năm người, sau đó cắn răng điều khiển Phi Thiên Ngân Chu chạy đi.

Mà tu sĩ Nguyên Anh Kỳ vừa ra tay cũng thấy rõ ràng cảnh ngọc bội kinh hình thành quang thuẫn che chắn trước mặt Trần Dương. Y ồ lên một tiếng tỏ vẻ kinh ngạc rồi nói:

- Kim Quang Thuẫn? Tiểu tử này có quan hệ gì với Hồng Hưng?

Mấy người bên cạnh đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên ngẩng đầu.

Từ phía xa xa, một cái la bàn màu xanh đang mạnh mẽ bay tới, phía trên còn có bốn thân ảnh đang mang theo vẻ tức giận.

Mà bốn yêu thú bát cấp hiển nhiên cũng nhìn thấy năm tu sĩ nhân loại phía trước lơ lửng đó thì trong mắt càng toé ra lửa giận.

Hiển nhiên, trong lòng đám yêu thú bát cấp này cho rằng Trần Dương chỉ là con mồi, còn chân chính kẻ muốn dẫn dụ bọn chúng tới đây chính là đám tu sĩ nhân loại giảo hoạt này.

Đang khi do dự muốn chiến hay là đuổi theo tiểu tử kia để thăm dò về khí tức mê người nọ thì bỗng nhiên bên tai bốn yêu thú vang lên tiếng nói:

- Bốn vị đạo hữu, xin dừng bước. Không biết bốn vị tự tiện đi vào đây là có ý gì? Chẳng lẽ quên đi ước định giữa...

- Ước định cái rắm, cút!

Yêu thú nửa người nửa rắn mở miệng giận dữ quát, đồng thời thúc giục la bàn muốn lao vào đáy biển đuổi theo Trần Dương.

Mà tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ vừa mở miệng nói chuyện nghe lời này lập tức thẹn quá hoá giận, cười rộ lên:

- Tốt, nếu các ngươi đã không nói lý thì chúng ta cũng không cần khách sáo. Các vị đạo hữu, lên!

Lời vừa nói xong, lão liền dẫn đầu lấy ra một cái viên hoàn màu tím có gắn hơn chục cái chuông chung quanh, bắt đầu ném lên rồi lập tức điểm nhẹ pháp quyết.

Viên hoàn run lên một cái lập tức bay lên rồi run rẩy kịch liệt, âm ba từ những cái chuông nhỏ giống như mắt thường có thể nhìn thấy được lập tức tấn công tới.

Mà bốn yêu thú bát cấp dưới tình huống đuổi theo một tu sĩ Kết Đan Kỳ nho nhỏ của nhân loại bị dẫn tới đây trải qua vô số quanh co, sớm đã ôm một bụng tức giận. Hiện giờ lại thấy người ta ra tay với mình, sao có thể chịu được liền gầm rống lao lên ứng chiến.

Nhất thời trên bầu trời đủ thứ màu sắc linh quang, đủ thứ pháp bảo cùng thần thông hiển lộ mà ra, chiến thành một đoàn.

Còn Trần Dương thì giờ phút này sớm đã chạy đến chỗ mỏ Thanh Mặc Thạch không nói hai lời thu lại Phi Thiên Ngân Chu rồi chui vào theo lối cũ.

Ban đầu khi mới đi vào, Trần Dương thấy rõ ràng nơi này có chút thay đổi thì trong lòng liền không nhịn được cảm thấy bất an.

Nhưng khi đi đến lối thông đạo mà hắn tự tay bố trí trận pháp che giấu lúc trước vẫn còn hoàn hảo thì liền thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay nhanh chóng bắn ra một đạo pháp quyết giải khai trận pháp che giấu lúc trước, Trần Dương nhanh chóng lao vào, lấy ra Mộc kiếm nhanh chóng khoét sâu vào bên trong. Vừa điểu khiển phi kiếm đả thông lối đi, Trần Dương cũng tiện tay phong ấn lại lối đi vào.

Tuy rằng loại trận pháp cơ bản này Trần Dương biết sẽ không che giấu được tai mắt của những lão quái vật kia, thế nhưng dù thế nào cũng có thể trì hoãn được một chút thời gian đồng thời ngăn cách nước biển tràn vào, cho nên hắn cũng tiện tay bố trí một chút.

Chỉ trong mấy nhịp thở, Trần Dương đã lao đến pháp trận.

Sau khi ngưng thần kiểm tra chung quanh một chút, sau khi phát hiện Truyền Tống Trận này mặc dù cũ kỹ nhưng hầu như không có bị tàn phá, chỉ có dấu vết của thời gian mà thôi.

Bất quá, Trần Dương nhíu mài, nhìn dáng vẻ Truyền Tống Trận rất có thể là Truyền Tống Trận cự ly xa, thế nhưng Trần Dương cũng không có Cực phẩm linh thạch. Phải biết, nếu như một Truyền Tống Trận không có đủ linh lực, trên đường truyền tống chắc chắn sẽ xảy ra những biến cố bất ngờ và nguy hiểm, thậm chí rất có thể còn có khả năng bị sa vào không gian loạn lưu.

Hiện tại, Trần Dương chỉ có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ, nếu như sa vào không gian loạn lưu, đừng nói là chống cự, ngay cả sống được một khắc hay không cũng là chuyện khó nói. Phải biết, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì khi đối mặt với không gian loạn lưu cũng cực kỳ cẩn thận rụt rè, nếu không thì cũng đồng dạng có kết cục khó coi.

Trần Dương trầm ngâm suy nghĩ.

Khi Trần Dương chạy đi, hắn còn để ý có dao động rất mạnh phía sau truyền tới, hiển nhiên là đám yêu thú nọ đã gặp nhóm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chặn đường. Song phương tất nhiên đã xảy ra va chạm.

Mà theo Trần Dương suy đoán, loại va chạm này tất nhiên không cầm chân hai bên được bao lâu. Trần Dương tin rằng chỉ qua chút nữa, chính đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhân loại sẽ tìm đến hắn. Khi đó thì kết cục của Trần Dương nhất định rất thê thảm.

Ánh mắt Trần Dương chớp động, âm thầm suy tính thời gian, cuối cùng cắn răng một cái cực tốc bố trị một cái Tụ Linh Trận cỡ nhỏ chung quanh Truyền Tống Trận.

Đây chính là biện pháp tạm thời, sử dụng đại lượng linh khí từ Tụ Linh Trận để làm năng lượng cung cấp cho Truyền Tống Trận này. Thế nhưng một khi Truyền Tống Trận hoàn thành, cái Truyền Tống Trận này chắc chắn cũng sẽ bị tổn hao không hề nhẹ, thậm chí còn bị hư hỏng nữa.

Với tình thế hiện giờ, Trần Dương cho rằng đây là biện pháp tối ưu nhất.

Vì vậy mà hầu như chỉ chớp mắt một cái, Trần Dương đã dứt khoát thực hiện.

Bất quá, việc bố trí một cái Tụ Linh Trận cũng là việc không đơn giản. Cho dù bình thường cũng mất nửa ngày, thế nhưng bây giờ thời gian của Trần Dương không có bao nhiêu.

Dưới áp lực của sống chết, năng suất làm việc quả nhiên cực kỳ cao. Chỉ khoảng chốc lát, Trần Dương đã hoàn thành gần như xong toàn bộ Tụ Linh Trận.

‘Phanh!’

Đúng lúc này, một cỗ thanh âm bạo liệt truyền tới rất gần.

Đây đúng là âm thanh bạo liệt của một cái pháp trận cỡ nhỏ Trần Dương bố trí ở bên ngoài.

Giờ phút này pháp trận kia bị phá huỷ, hiển nhiên là có người đang mạnh mẽ tiến vào.

Trái tim Trần Dương trầm xuống, đem chi tiết cuối cùng của Tụ Linh Trận đặt xuống, sau đó vỗ một cái đem linh thạch trong nhẫn trữ vật chất hết vào trong Tụ Linh Trận.

Ngón tay điểm ra, Trần Dương lập tức đem Tụ Linh Trận kích phát.

Nhất thời một cỗ linh khí nồng đậm lập tức bao phủ toàn bộ Truyền Tống Trận.

Mà ngay lúc này, pháp trận che chắn thông đạo của Trần Dương bố trí cũng đã bị phá vỡ, nước biển ồ ạt tràn vào, kèm theo là ánh sáng chớp động cùng tiếng quát:

- Tiểu hữu, mau dừng lại!

Hiển nhiên là người tiến vào cũng cảm nhận được có dấu vết trận pháp ba động bên trong.

Trần Dương thấy cảnh này không chút chần chừ bước vào giữa Truyền Tống Trận, sau đó vung tay điểm ra thủ ấn kích phát Truyền Tống Trận.

Truyền Tống Trận qua bao nhiêu năm nằm im, ngay lúc này đột nhiên ‘ong ong’ mấy tiếng, một luồng bạch quang nổi lên.

Người vừa đến vừa lúc này cũng đến nơi, vung tay đem một thanh phi kiếm chém tới.

Bất quá phi kiếm vừa chém tới thì thân ảnh Trần Dương cũng ngay lập tức mờ ảo rồi biến mất bên trong pháp trận.

Mà Truyền Tống Trận ngay sau khi bạch quang loé lên thì cũng chớp động một cái hút lấy toàn bộ linh khí có trong Tụ Linh Trận mà Trần Dương bố trí, sau đó chớp hai cái nữa liền chậm rãi im lìm như cũ.

Người vừa chém ra một kiếm nhìn cảnh này thì không cam lòng, lập tức móc ra mấy viên linh thạch sáng ngời đặt vào Truyền Tống Trận rồi bấm niệm pháp quyết kích phát. Thế nhưng nửa ngày cũng không thấy Truyền Tống Trận sáng lên thì tức giận một chưởng vỗ xuống đem Truyền Tống Trận chấn nát thành bụi phấn.

Người nay sau đó liền lầm bầm mấy tiếng với vài người đi sau, sau đó vung tay đem toàn bộ nơi này lục soát một phen rồi mới lục tục rời đi.

Không gian chỉ trong chốc lát lại lơi vào yên tĩnh...