Phán Thần Hệ Thống

Chương 230: Vạn dặm đào thoát




Phía xa xa chân trời không một bóng mây, không có chút dấu hiệu gì khác lạ.

Thế nhưng cảm nhận được một cỗ yêu khí nồng đậm từ rất xa đang kéo tới thì Trần Dương liền rùng mình.

Thả ra Phi Thiên Ngân Chu, không chút do dự để vào sáu viên Trung phẩm linh thạch, Trần Dương liền ngồi lên, Phi Thiên Ngân Chu hoá thành một đạo độn quang biến mất tại chỗ. Mặc dù tốc độ Phi Thiên Ngân Chu không nhanh bằng bí pháp độn thuật của Trần Dương, thế nhưng nếu sử dụng bí thuật trong thời gian dài thì Trần Dương chắc chắn bị rút khô máu mà chết trước khi bị yêu thú bắt được.

Chừng mấy phút sau, một chiếc la bàn xanh biếc liền ầm ầm loé lên tại chỗ này rồi bay đi theo.

Trần Dương vừa ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu, vừa cười khổ.

Sở dĩ có tình huống như trước mắt, đó chính là vì Trần Dương trong một lần sau khi sử dụng hết Tụ Yêu Đan thượng phẩm, trong người ngoài Tụ Yêu Đan cực phẩm thì chỉ còn khối đan dược kỳ lạ được hắn cô đọng lại từ quá trình luyện chế Tụ Yêu Đan.

Những ngày đầu, khi Trần Dương sử dụng thì thấy một ít yêu thú bậc thấp xen lẫn bậc trung lũ lượt kéo đến thì mừng rỡ không thôi. Nhưng sau đó thì số lượng yêu thú kéo đến càng ngày càng nhiều, thậm chí đủ chủng loại, đủ thứ cấp bậc, cho đến khi nhìn thấy như có thú triều từ phương xa ùn ùn kéo đến thì Trần Dương liền hoảng sợ, định bụng rút lui thì bỗng xuất xuất hiện bốn con yêu thú bát cấp đồng loạt xuất hiện vây công hắn, hơn nữa còn mang theo bộ dáng hung thần ác sát.

Trần Dương lúc này liền cảm nhận được nguy cơ kinh khủng, vội vàng tự bạo pháp trận rồi nhân cơ hội đào thoát bay ra.

Nghĩ lại hết thảy, Trần Dương nở nụ cười đắng chát.

Hiện giờ, Trần Dương vừa bay vừa cấp tốc suy tính.

Bốn con yêu thú bát cấp, nếu như Trần Dương chạy về nơi nào thì chắc chắn tai ương ngập đầu sẽ kéo đến nơi đó.

Nếu như Trần Dương hắn trốn vào Phán Thần Hệ Thống, thì chắc chắn bốn con yêu thú này sẽ tuyệt không buông tha mà quanh quẩn nơi này, chờ cho khi Trần Dương hết chịu nổi, phải ló đầu ra thì khi đó ngay cả cơ hội đào thoát cũng không có, chắc chắn sẽ bị làm gỏi tại chỗ.

Cho dù là Vô Biên Thành, nếu như Trần Dương dẫn thứ này về, phỏng chừng kẻ xui xẻo chính là hắn. Tất cả tu sĩ nơi đó chắc chắn sẽ trói gô Trần Dương lại rồi giao nộp cho mấy con yêu thú kia là cái chắc.

Hơn nữa, Trần Dương nếu như truyền âm cho Vương Giao hay Hoa Vân thì cũng chưa chắc là bốn con yêu thú nọ chịu bỏ qua, hơn phân nửa là sẽ xảy ra đại chiến. Mà cùng là yêu thú với nhau, Trần Dương cũng không có nắm chắc chút nào mình sẽ có kết cục tốt.

Dù sao, chỗ mà hắn đang ở cũng là thuộc địa phận Vô Biên Hải, là địa bàn của đám yêu thú.

Trần Dương ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu vừa chạy đi vừa cẩn thận khôi phục linh lực. Thế nhưng mặc dù là có tốc độ nhanh đến mức nào thì Trần Dương vẫn biết không sớm thì muộn, bốn con yêu thú bát cấp nọ sẽ đuổi đến nơi.

Cảm nhận nguy cơ ngày càng gần, Trần Dương cũng theo đó mà cấp tốc xoay chuyển ý nghĩ.

Đột nhiên, Trần Dương nhớ đến một cái Truyền Tống Trận cổ xưa bên dưới mỏ khoáng Thanh Mặc Thạch.

Trần Dương cảm nhận phương hướng một chút, sau đó cẩn thận suy tính.

Lúc này, những kiến thức toán học từ thời còn học đại học của Trần Dương ngay lập tức phát huy tác dụng.

Chỉ trong chốc lát, Trần Dương đã tính toán xong, sắc mặt liền trầm xuống, lấy một bình linh đan ra nhìn cũng không nhìn liền nuốt hết tất cả, sau đó điên cuồng rót linh lực vào bên trong Phi Thiên Ngân Chu.

Mà lúc này, dưới sự thúc giục liều mạng, Phi Thiên Ngân Chu bộc phát quang hoa chói mắt, lấy tốc độ cao hơn gấp đôi ban đầu đột ngột thay đổi phương hướng bay đi.

Bốn con yêu thú đang ngồi trên la bàn màu xanh, hình như cũng cảm ứng được điều gì đó. Yêu thú nửa người nửa xà ánh mắt đảo đảo liền le lưỡi liếm mép một cái, ánh mắt sắc lạnh đuổi theo phương hướng của Phi Thiên Ngân Chu vừa lao đi, đồng thời la bàn cũng được thúc giục tốc độ nhanh hơn khi này mấy phần.

Nhờ có sự thúc giục điên cuồng không cần mạng của Trần Dương, Phi Thiên Ngân Chu ngay lập tức bộc phát tốc độ chưa từng có, thẳng tiến về phía chân trời.

Trên đường Trần Dương bay đi, bên dưới bay qua rất nhiều tu sĩ. Cho dù là người đang tu luyện hay là săn giết yêu thú đều ngẩng đầu lên trời nhìn.

Mới đầu, bọn họ nhìn thấy một đạo ngân quang vèo một cái bay qua thì lắc đầu ngao ngán, tốc độ như vậy chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nào đó đang phi hành chứ không sai.

Thế nhưng, chỉ chừng một chút sau, lập tức có một cái la bàn màu xanh ầm ầm bay ngang, bên trên còn toả ra yêu khí nồng đậm.

Đám người dùng thần thức đảo qua liền lập tức kinh hãi, đem thông tin có bốn yêu thú bát cấp đang mạnh mẽ đuổi theo nhân tộc tu sĩ, hơn nữa dáng vẻ hung thần ác sát càng ngày càng tiến vào khu vực mà nhân loại trú ngụ rất đông.

Cái tin tức này giống như một hòn tuyết lăn, ban đầu chỉ là một ít tán tu giao lưu với nhau, nhưng càng truyền càng xa, chỉ trong chốc lát thì một số thế lực lớn bên trong Vô Biên Hải cũng đã nhận được tin tức này. Vô số cuộc họp khẩn được tổ chức, toàn bộ giới tu sĩ cao tầng trong Vô Biên Hải cũng theo đó mà rung động.

Theo bọn họ quan sát, nếu chọc giận được bát cấp yêu thú, hơn nữa còn bỏ chạy đào thoát được thì chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Mà hơn nữa, chắc chắn là tu sĩ này đã chiếm được hoặc là phát hiện được cái gì đó rất trân quý cho nên mới bị bốn con yêu thú bát cấp cùng lúc truy sát như vậy.

Cái suy luận này hầu như mỗi thế lực đều suy đoán ra. Cho nên không ai bảo ai, mỗi một thế lực lớn đều có những lão quái lâu năm không xuất thế chuẩn bị rục rịch tìm hiểu chuyện này.

Mà đối với bọn họ, cho dù không có bảo vật gì, thì chẳng phải bốn con yêu thú bát cấp kia chẳng phải là bảo vật trân quý nhất rồi hay sao?

Từ trước đến nay, nhân tộc và yêu thú trên Vô Biên Hải từ sớm đã có ước định tất cả những tu sĩ cao giai của hai bên không được tiến quá sâu vào cộng đồng sinh sống của tộc nhân hai bên.

Dĩ nhiên, nếu bên nào tự tiện xâm nhập quá sâu vào địa bàn bên kia thì cho dù bị vây công cũng không thể biện minh gì được.

Mà theo đám cao tầng nhân tộc thấy, đây là một cơ hội không thể nào tốt hơn. Lúc này vô số truyền âm trao đổi truyền ra, mà Tu Tiên Giới Vô Biên Hải hiếm có một lần thịnh hội như vậy.

Phải biết, nếu như cơ hội này được tận dụng tốt thì thế lực nào chiếm được chiến quả lần này chắc chắn không những chiếm được tài phú mà còn rất có thể vì đó mà tạo nên nhiều hiệu ứng dây chuyền khác trên Tu Tiên Giới.

Mà Trần Dương một bên trốn chạy, không hề biết bản thân hắn vô tình đã thọc một cánh tay vào nồi cháo im ắng của Vô Biên Hải mà quậy lên, khiến cho nồi cháo này trở nên hỗn độn và sủi đầy những bong bóng sát khí âm trầm.

Trần Dương chạy đến trước một hòn đảo, sau khi xác định phương hướng thì Phi Thiên Ngân Chu lại cấp tốc rẽ qua một bên rồi chạy đi.

Quãng đường đào thoát này, Trần Dương đã mấy lần đột ngột rẽ về hướng khác như vậy khiến cho bốn con yêu thú truy đuổi phía sau càng ngày càng tức tối, đồng thời cũng không tiếc yêu lực truyền vào la bàn làm cho tốc độ của nó sớm đã đạt đến cực hạn.

Trần Dương cũng cảm nhận được tốc độ kinh khủng của bốn con yêu thú bát cấp là như thế nào.

Lúc này, hầu như chỉ cần đảo mắt nhìn về xa xa thì Trần Dương cũng có thể thấy lấp loé ở phía xa xa có yêu khí bốc lên. Điều này làm cho trái tim của hắn trầm xuống, linh lực trong người càng thêm điên cuồng thúc giục.

‘Bụp Bụp..’

Mấy tiếng vỡ nát vang lên.

Sáu viên Trung phẩm linh thạch bên trong Phi Thiên Ngân Chu vì bị thúc giục cực hạn cho nên chỉ trong chốc lát đã vỡ nát, Trần Dương không thèm chớp mắt một cái, đem sáu viên Trung phẩm linh thạch khác thay vào.

Cảm nhận nguy hiểm rình rập sau lưng, Trần Dương cũng không hề tiếc chút linh thạch này mà phỏng chừng nếu như Phi Thiên Ngân Chu có thêm vài chục cái lỗ thì Trần Dương hắn cũng sẽ đem tất cả lấp đầy bằng linh thạch. Chỉ cần có thể khiến cho Phi Thiên Ngân Chu đạt đến tốc độ tối đa là đủ.

Hai bên một chạy một đuổi, quãng đường sớm đã qua rất xa, mà theo quãng đường càng xa, ánh mắt Trần Dương cũng càng ngày càng sáng lên.

Ước lượng khoảng cách và nhìn cảnh vật vùn vụt rớt lại hai bên, Trần Dương liền phát hiện khoảng cách đến mỏ Thanh Mặc Thạch cũng không còn bao xa nữa.

Đột nhiên, hai mắt Trần Dương nhướng lên. Hắn phát hiện xa xa có mấy đạo khí tức mạnh mẽ đang lơ lửng bên trên bầu trời.

Nhìn sơ qua, Trần Dương liền xác định có năm vị Nguyên Anh Kỳ đang đứng lơ lừng. Mà trong đám năm người này, có một người có uy áp mạnh mẽ khủng bố, ánh mắt như điện nhìn tới, tu vi người này vậy mà đã đạt đến Nguyên Anh Trung Kỳ rồi.

Người tu sĩ có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ này cũng nhìn thấy Trần Dương đang cấp tốc bay đến liền truyền âm quát:

- Tiểu hữu, dừng lại!

Sở dĩ xưng hô như thế này chính là vì vị tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ này vừa rồi đã phát hiện tu vi của người đang bay đến chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ mà thôi. Mà sở dĩ có tốc độ như vậy chính là pháp bảo phi hành có hình dáng con thuyền kia.

Trần Dương nghe được âm thanh này, liền cắn răng tính toán.

Trần Dương biết rõ, đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này mặc dù là cùng tộc, thế nhưng cả bọn chắc chắn cũng không tốt lành gì, nhất là gã Nguyên Anh Trung Kỳ kia vừa rồi loé qua một tia tham lam trong mắt nhìn Phi Thiên Ngân Chu hoàn toàn bị Trần Dương nhận biết được.

Trần Dương cắn răng, đột nhiên truyền âm nói:

- Các vị tiền bối, đám yêu thú phía sau đuổi theo chính là vì thứ này!

Vừa nói, Trần Dương ngay lập quăng về phía trước một viên châu nhỏ xíu, đồng thời tốc độ của Phi Thiên Ngân Chu cũng không chậm lại chút nào mà giữ nguyên tốc độ, đồng thời kích phát vòng bảo hộ bao bọc Phi Thiên Ngân Chu lại càng thêm mạnh mẽ.