Phán Quan

Phán Quan - Chương 105




Trương Bích Linh trông ngạc nhiên nghi ngờ lẫn lộn: “Đây…”

“Đây vẫn là Tiểu Hạ hả?” Bà nhìn về phía Chu Húc rồi khẽ hỏi.

“Mẹ hỏi con rồi con hỏi ai?” Chu Húc hoang mang đến xém chút không phản ứng kịp, sững sờ hai giây mới “ờ” một tiếng, thành thật nhường chủ vị cho Bốc Ninh.

Thực ra, Bốc Ninh cũng khá là lưỡng lự.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Tiều thật lâu, nhất là bả vai và hàng lông mày hơi nhíu lại ấy.

“Sao rồi thưa lão tổ?” Trương Bích Linh nhìn thấy nét mặt của hắn thay đổi, không nhịn được phải hỏi: “Phát hiện ra vấn đề gì sao ạ?”

Bốc Ninh lấy lại tinh thần, hơi lắc đầu, “Không có vấn đề gì, chẳng qua là ta cảm thấy có khá quen thôi…”

Nhưng hắn lại nhất thời không rõ cảm giác quen thuộc này từ đâu ra.

Đợi đến lúc đi tới gần chiếc giường, Bốc Ninh mới chợt nhớ ra, bóng lưng này có phần giống Văn Thời, giống anh năm mười lăm, mười sáu tuổi.

Mà chỉ trong vỏn vẹn vài bước chân này, dáng dấp bóng lưng của Hạ Tiều dường như lại có biến hóa, cao hơn đôi chút, cũng càng thêm giống Văn Thời.

Trong cái lồng che giấu toàn bộ núi Tùng Vân nọ hồi trước, Bốc Ninh là chủ trận của đại trận niêm phong ngọn núi. Hắn biết tất cả mọi thứ trong trận, vì vậy hắn cảm nhận được một phần ký ức mà Văn Thời đã khôi phục.

Hắn biết Hạ Tiều là con rối của Văn Thời, bị anh thả ra trước khi lột sống linh tướng và bỏ xuống đất tạo thành lồng, rời khỏi vùng phong ấn thế mình để cho Trần Bất Đáo yên tâm.

Trên thực tế, trước đó Bốc Ninh từng có thắc mắc, vì Hạ Tiều mà bản thân hắn trông thấy gầy nhom và ốm yếu, khác một trời một vực với Văn Thời, thực sự không tìm ra bao nhiêu chỗ tương tự, sao lại có thể lựa được Trần Bất Đáo chứ?

Bây giờ, hắn đã hiểu.

Hạ Tiều gầy gò, nhỏ con và không chịu nổi một kích kia có lẽ không phải là nguyên hình, dáng vẻ lúc bấy giờ mới đúng.

Bóng lưng này mới có thể lấy cái giả làm rối cái thật trong trận phong ấn uốn lượn biển máu lúc trước.

Đây đúng là Hạ Tiều, cậu đang biến về bộ dáng trước kia.

Chỉ là không biết cậu đã mơ thấy điều gì mà lại không cho người khác đến gần một tấc nào như thế.

Bốc Ninh còn chưa chạm vào cậu, thì đã bị lưỡi dao bày ra trên toàn thân cậu cắt đứt tay. Máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy ra. Trương Bích Linh đứng kế bên hô khẽ một tiếng: “Cẩn thận!”

Lần này, Bốc Ninh không nghiêng người tránh đi, mà lại đi ngược lại mũi nhọn, một tay chống lên giữa lưng Hạ Tiều, tay còn lại vỗ một phát không nặng không nhẹ lên trán cậu, cúi người nói nhỏ: “Hạ Tiều, đây là núi Tùng Vân.”

Câu nói này như là xuôi theo cánh tay truyền thẳng đến trái tim. Họ chỉ thấy khắp người của Hạ Tiều rung một cái, ngón tay che đầu căng đến cực chặt, nổi đầy gân xanh.

Một chớp mắt sau, cậu mở mắt ra.

“Con đang ở núi Tùng Vân, chẳng ai có thể xâm phạm nơi này cả.” Bốc Ninh nói thêm một câu.

Hắn không nói năng giống như Chu Húc lúc thường, giọng điệu của hắn thấp trũng, tốc độ cũng không nhanh, mang chút vẻ nho nhã, có thể vỗ về lòng người nhất vào ngay lúc này.

Hạ Tiều túm lấy tay của hắn, sức lực mạnh đến mức gần như có thể bẻ gãy xương cốt của Chu Húc.

Bốc Ninh có thể chịu nổi, nhưng Chu Húc thì không, ngóc dậy kêu lên: “Đựu má, anh nhẹ xíu coi, bà mẹ nó người tui được làm từ thịt đó ——”

Lúc nó nói chuyện, Hạ Tiều đã xoay người lại.

Vầng trán và tóc mai của cậu toát đầy mồ hôi lạnh, đầu tóc rối bời, mắt bị che nửa, ánh mắt nhìn mọi người vô định. Như thể có quá nhiều thứ tràn vô đầu, thế nên cậu nhất thời không thể phân biệt mình đang mơ hay tỉnh.

Khoảnh khắc này, cậu mang lại cho người ta một chút cảm giác lạ lẫm.

Tiếng kêu đau của Chu Húc bị kẹt ở giữa đường. Nó nhìn cậu chăm chú một lúc lâu, ngập ngừng gọi một tiếng: “… Hạ Tiều? Anh… vẫn là Hạ Tiều hả? Anh còn nhận ra mọi người không?”

Thấy Hạ Tiều mãi không lên tiếng, Chu Húc cảm thấy hơi luống cuống, bàn tay rảnh nợ tự chỉ vào ngực mình: “Tui, Chu Húc nè! Người vừa nói chuyện với anh là Bốc Ninh, còn có cả mẹ tui nữa ——”

Nó chỉ về phía Trương Bích Linh, sau đó lại bổ sung cứ như mới nghĩ ra điều gì đó: “À phải rồi, còn có cả anh của anh nữa! Văn Thời anh của anh, ổng đang nằm trong ngôi nhà trên đỉnh núi á, cơ mà vẫn chưa tỉnh lại.”

Không biết là do giọng nói vịt đực quang quác của Chu Húc quá dễ nhận biết, hay do nghe thấy tên của Văn Thời, cuối cùng Hạ Tiều cũng chậm rãi buông lỏng tay ra.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường, khom lưng vùi mặt vào lòng bàn tay, tựa như đang từ từ tiêu hóa tất cả mọi thứ.

Chu Húc cách gần cậu nhất, thấy gò má cậu hơi nhúc nhích, bờ môi đóng mới thật nhẹ, có vẻ như đang lặp lại đọc tên của mỗi người ——

Văn Thời, Chu Húc, Bốc Ninh…

Chu Húc lặng lẽ buông tiếng thở dài —— cũng may, tối thiểu là vẫn chưa rối rắm đến nỗi chẳng nhận ra ai.

Hắn đang định nghe rõ thêm chút nữa, thì chợt nghe Hạ Tiều lên tiếng: “Ông… ông nội tôi đâu rồi?”

Chu Húc sửng sốt.

Giọng tra hỏi này rất trầm, khản tiếng như đang tự lẩm bẩm, cuốn theo một cảm giác mờ mịt, đó là giọng điệu giống Hạ Tiều nhất. Thế nhưng, Chu Húc cũng không dám tiếp lời.

Hắn ngoái đầu nhìn Trương Bích Linh một cái, không biết phải trả lời như thế nào.

Trong nhà lặng thinh. Sau ít lâu, Hạ Tiều nghẹn ngào tự trả lời mình một câu giữa hai bàn tay: “À…”

Ông nội mất rồi.

Dường như cậu đã bước lại cả quãng đường một nghìn năm này trong cơn mê man suốt ba ngày ba đêm vừa qua, mãi đến lúc nói ra hai câu này, cậu cuối cùng mới đi hết.

“Tiểu Hạ…” Vẻ lo âu hiện lên trên mặt Trương Bích Linh.

Cổ tay của Chu Húc in dấu vết bị cậu nắm chặt, chần chờ hai giây, nó vỗ nhẹ vai cậu: “Hạ Tiều anh… anh vẫn ổn đó chứ?”

Hạ Tiều dùng sức xoa mặt mình, rốt cuộc cũng rũ tay xuống.

Cậu không ngẩng đầu lên, nhưng Chu Húc thấy chóp mũi cậu đỏ hoen, chắc hẳn đôi mắt cũng không khá hơn chút nào.

Bóng dáng quen thuộc luôn lóe lên trong những chi tiết này, đây là Hạ Tiều mà đó giờ họ luôn quen biết. Chu Húc cuối cùng cũng có thể coi là đã trầm tĩnh lại, nó vừa muốn nói “Hồi nãy anh sắp dọa chết tụi tui rồi”, thì lại thấy cơ thể của Hạ Tiều căng cứng, anh ngẩng mặt hỏi rằng: “Anh… anh tôi đâu rồi?”

Lúc nói hai chữ ‘anh tôi’, cậu do dự trong một tích tắc, như là chợt không biết nên xưng hô ra sao mới càng tốt hơn, nhưng cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn cách gọi gần gũi nhất.

“Anh bị ngốc hở?” Chu Húc làm ra phản xạ có điều kiện trước câu hỏi của cậu, vừa thấy cậu ngồi thẳng người dậy thì nắm lấy cổ tay và lùi lại nửa bước, sợ cậu lại mất hết tính người, “Tui mới nói với anh đó, anh của anh đang nằm trong căn nhà trên đỉnh núi, còn chưa tỉnh lại đâu.”

Hạ Tiều cau mày, biểu cảm có phần chần chừ.

Trương Bích Linh vẫn nhìn ra ý muốn của cậu: “Con có chuyện muốn tìm ngài ấy à?”

Bốc Ninh rốt cuộc hỏi một câu trong kẽ hở này: “Con đã nhớ ra điều gì rồi chăng?”

Có vài chuyện thì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Linh tướng của Văn Thời quá là vỡ vụn, có lẽ bản thân cũng không hoàn toàn nhớ đủ đến tột cùng khi trước mình thả con rối này ra để làm gì, chỉ nhớ rõ là muốn lừa gạt Trần Bất Đáo mà thôi.

Nhưng dù sao, Bốc Ninh cũng cùng lớn lên với Văn Thời, hắn vẫn hiểu rõ tác phong làm việc của tên sư đệ này.

Dưới cái nhìn của hắn, cho dù ý thức trong đại trận phong ấn của Văn Thời có mơ hồ đi chăng nữa, con rối mà cậu thả ra cũng sẽ không phải là một tờ giấy trắng và chẳng biết điều chi.

Nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra sau đó.

Quả nhiên, hắn thấy Hạ Tiều sững sờ trong chốc lát, cụp mắt nhìn xuống: “… Tôi được anh tôi thả ra để dẫn đường.”

“Dẫn đường? Đường đi đâu chứ?”

Hạ Tiều bình tĩnh nhìn tay mình: “Đường đến đại trận phong ấn…”

Con rối nào cũng biết tại sao mình lại xuất hiện trên đời này. Họ thông với linh thần của rối sư. Kể từ khi mở mắt, họ đã biết mình phải làm gì, thậm chí còn tỏ tường hơn cả chính rối sư nữa.

Đối với rối sư, đó là một thoáng tiềm thức, nhưng đối với họ, đó lại là nguyên do để tồn tại.

Hạ Tiều xoay lưng về phía Trần Bất Đáo và Văn Thời. Ngay từ giây phút rời khỏi đại trận phong ấn, cậu đã biết, cuối cùng cũng sẽ có một ngày mà mình phải quay về ——

Mọi thứ sau lưng sẽ bị trói buộc trong lồng và bị phủ bụi giấu kín. Người đã lột sống linh tướng khỏi mình cũng không biết bản thân sẽ sống tiếp hay là chết đi.

Do đó, anh đã để lại Hạ Tiều.

Cho dù anh đã quên mất, từ trần, thân xác trở về với cát bụi, cũng vẫn có một sinh linh ghi nhớ giùm anh, vẫn còn một cái lồng trên thế gian này, và trong đó vẫn có người mà anh muốn giữ lại.

Nếu một ngày nào đó, có người có thể khiến người trong lồng thoát ra từ dưới đầm lầy, quay về với sự tự do, vẫn có Hạ Tiều có thể dẫn đường cho hắn.

Cũng chỉ có Hạ Tiều mới biết được con đường quay về.

“Vậy sao con lại biến thành dáng vẻ kia?” Trương Bích Linh nghe Hạ Tiều nói vậy thì thắc mắc: “Lần đầu tiên dì gặp con, con vẫn còn trẻ măng mà.”

Thực ra không chỉ là trẻ măng, Trương Bích Linh chỉ nói uyển chuyển mà thôi.

Khi ấy, Hạ Tiều vừa nhỏ con vừa sợ người lạ, chẳng hề thu hút ánh nhìn nếu đứng giữa đám người. Hầu như ai cũng biết, thằng nhóc này không học được gì, cậu cứ như một tờ giấy trắng không chẳng thể vẽ màu lên, một mảnh trống không.

Ai có thể liên tưởng một người như thế này thành một con rối của lão tổ Văn Thời cơ chứ?

Hạ Tiều im re một hồi rồi nói: “Tại vì có rất nhiều người nhìn chòng chọc vào tôi.”

Con rối của Văn Thời đương nhiên không thể là một tờ giấy trắng. Ban đầu, Hạ Tiều đúng thật biết rất nhiều thứ, mạnh hơn rất nhiều người. Nhưng dù sao cậu cũng là rối, mà lại còn là một con rối ‘không chủ’ nữa.

Kể từ lúc Văn Thời lột bỏ linh tướng, người có linh thần nối liền với Hạ Tiều đã biến đổi từ bản thân rối sư thành cái lồng kia.

Nói cách khác, mối liên kết giữa cậu và Văn Thời đã bị ngắt đoạn.

Khi đó, Văn Thời nào lường trước được tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra sau này. Lúc thả cho Hạ Tiều rời trận, anh muốn con rối này quay về núi Tùng Vân.

Thế nhưng, sau đó núi Tùng Vân cũng biến mất.

Vì vậy, Hạ Tiều đã trơ trọi một mình khi bước vào cõi đời này.

Dù kiểu rối này mạnh tới cỡ nào, nó cũng có một điểm yếu —— một khi bị kẻ có bụng dạ khó dò bắt được và thời cơ lợi dụng, người ấy sẽ có thể khiến rối đổi chủ.

Vùng phong ấn kia vừa làm cho người ta sợ hãi lại vừa có sức hấp dẫn vô biên đối với rất nhiều người, dù sao thì chỗ đó cũng có thân thể bán tiên của Trần Bất Đáo.

Trong một nghìn năm này, có quá nhiều kẻ muốn tìm tới chỗ đó.

Những kẻ ấy có lẽ cũng không biết rằng Hạ Tiều là người dẫn đường, nhưng họ vẫn muốn khống chế cậu. Dù sao, cậu là vật sống duy nhất bước ra khỏi đại trận phong ấn.

“Bộ từng có kẻ bắt anh hả?” Chu Húc không nhịn được phải mở miệng.

“Ừm.”

“Có kẻ…” Chu Húc còn muốn hỏi, nhưng lại không hỏi nên lời.

Tuy điều nó biết có hạn, nhưng từng qua kha khá câu chuyện thật giả lẫn lộn. Nó biết, nếu có kẻ muốn đạt được một thứ gì đó trên người một con rối, người nọ nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào. Dù sao trong mắt của số đông, dù cho con rối trông giống người sống, thì nó cũng không phải là người thật.

Nó bỗng ngộ ra, tại sao Hạ Tiều lại tấn công tất cả những ai đến gần mình trong cơn mê man. Nhưng nó lại không hiểu rốt cuộc thì một người đã gặp phải bao nhiêu chuyện mới có thể hình thành bản năng này.

Trong nhà đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Có lẽ là do biểu cảm của Chu Húc và Trương Bích Linh nom quá nặng nề, Hạ Tiều ngẩng đầu nhìn họ một cái rồi lại nói rằng: “… Thực ra cũng không dài lắm.”

“Hả?” Chu Húc không phản ứng kịp.

Hạ Tiều: “Ý anh là… những tháng ngày đó thực ra cũng không dài lắm.” w●ebtruy●enonlin●e●com

Cậu hơi khựng lại, xua bớt những thứ quấy rầy mình trong cơn ác mộng kia, sau đó nói tiếp: “Về sau anh có phần không chấp nhận nổi, sợ rằng một khi đổi chủ và nằm trong sự kiểm soát của kẻ nọ, mình sẽ bật thốt những lời không nên nói ra, hoặc dẫn những kẻ không nên đi đến trận phong ấn, nên… nên là anh đã tự động tay động chân đôi chút.”

Chu Húc nhìn cậu ngây ngẩn: “Anh như thế này mà lại gọi là tự động tay động chân đôi chút hả?”

Nó càng nhấn mạnh ngay chữ ‘đôi chút’.

Phàm là những người từng trông thấy bộ dáng ‘tờ giấy trắng’ của Hạ Tiều đều biết, cậu như thế này không phải là tự động tay động chân đôi chút, cậu đã trực tiếp làm phế bản thân.

Ngay cả Bốc Ninh cũng không kiềm chế được phải mở miệng: “Con đúng là…”

Đúng là con rối của sư đệ ta.

Cho dù thoạt đầu đã ngắt đứt mối liên kết, có nhiều điều cậu vẫn kế thừa y nguyên thôi. Cách làm này của cậu không khác mấy so với hành vi lột linh tướng của Văn Thời.

Một cái để cứu người, còn một cái thì để không hại người.

“Vậy sau đó anh đã trốn đi được hả?” Chu Húc hỏi.

“Trốn đi được.” Hạ Tiều đáp.

Cậu chẳng những biến mình trở nên rỗng tuếch, mà còn thay đổi bộ dáng. Trong suốt một thời gian thật dài, cậu luôn nhìn giống như một đứa bé, trà trộn giữa ngõ nẻo phố phường mà mình không biết tên. Cậu đã không còn nhớ rõ mình là ai, không biết mình đến từ đâu và phải đi về phương nào, chỉ vô thức né tránh tất cả người lạ mà thôi.

Cậu rất mẫn cảm với mùi hương, địa phương và cả con người, như thể trời sinh đã có linh. Cậu giam mình trong một thể xác không hề bắt mắt, mãi đến khi gặp được Thẩm Kiều trên một con đường vào một hôm nào đó.

Ông lão đó từng nói với cậu là “ông và con có duyên với nhau, ông muốn nhìn con lớn lên”.

Về sau, cậu lại hỏi: “Tại sao mình lại có duyên ạ?”

Ông lão trả lời: “Ngày gặp con, ông từng có một giấc mơ, mơ thấy mình là một chú chim xanh từ trong rừng bay ra, quanh quẩn trong núi thật lâu, muốn tìm người trong nhà.”

Cậu hỏi: “Sau đó thì sao ông?”

Ông lão đáp: “Sau đó ông tìm được con.”

Cậu không biết vì sao mình trốn tránh tất cả mọi người, song lại chỉ không sợ một mình Thẩm Kiều. Nhưng từ hôm đó trở đi, cậu đã có một tổ ấm. Có người muốn nhìn cậu lớn lên, thế là cậu bắt đầu thử lớn lên, từ từ thoát ra khỏi vỏ bọc thể xác này.

Thẩm Kiều nuôi lớn cậu, nhưng từ đầu đến cuối cậu chưa từng biến về dáng vẻ ban sơ.

Cho tới bây giờ…

Chu Húc hỏi cậu: “Vậy tại sao anh lại đột nhiên biến về?”

Hạ Tiều đã ngẫm xong lời mình muốn nói: “Tôi ngửi thấy mùi phong ấn.”

“Hả???” Chu Húc hơi sửng sốt, nhìn một vòng bốn phía, “Ở đây ư? Chẳng phải đây là núi Tùng Vân hả?”

“…” Hạ Tiều nghẹn họng một lúc rồi nói: “Không phải là chỗ này. Trước đó anh có ngửi thấy, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không dễ chịu lắm kể từ đó, vào lồng mà đầu óc cũng mơ màng.”

“Trước đó?” Chu Húc lẩm bẩm vài câu, tự dưng ngước lên hỏi rằng: “Anh sẽ không ngửi thấy nó ở bổn trạch Trương gia đó chứ?”

Hạ Tiều ngầm thừa nhận.

Chu Húc trợn to hai mắt.

Nó từng nghĩ lão tổ tiên Trương gia tất nhiên là một trong những kẻ ngấp nghé có được vùng phong ấn, nhưng nó chẳng ngờ tên cặn bã kia ấy thế lại xây nhà tại một nơi như thế.

Gã sợ kẻ khác cướp mất hay là sợ mình không gặp báo ứng đây?

“Bổn gia?! Thế mà lại nằm ngay ở khu nhà cũ bổn gia. Úi đệt, nhiều người tới lui ở bổn gia như vậy mà chưa có ai bắt gặp vụ gì hết à?”

“Đã nói rồi mà, chỉ có Tiểu Hạ mới tìm được đường thôi.” Trương Bích Linh nói với con trai mình một câu.

“Vậy ít nhất là vẫn có đường nhở.” Chu Húc vừa nói vừa hơi lưỡng lự, hỏi Hạ Tiều: “Nó là đường hả? Liệu nó có phải loại đường mà tui biết không?”

Hạ Tiều lắc đầu: “Ý là chỉ có anh mới có thể tìm tới, cũng chỉ có anh mới có thể dẫn người khác đến gần chỗ đó.”

Dù sao, cậu cũng nối liền với linh thần của cái lồng kia.

Sau khi hiểu rõ từ đầu đến cuối, trong nhà lại trở nên yên ắng. Hạ Tiều vừa khôi phục, thứ trong đầu còn hơi lộn xộn, ngay lúc cậu đang quản lý suy nghĩ, có người chợt buông lời.

Người nói là Chu Húc, giọng điệu lại là Bốc Ninh, vừa mở miệng lại là: “Ta có một yêu cầu quá đáng.”

Hạ Tiều giật mình.

Dẫu là một con rối của Văn Thời, cậu đã khôi phục thân phận thấp bé rồi. Vị trước mặt đây cũng là sư huynh của Văn Thời, bất luận tính theo vai vế nào, hắn cũng chẳng tội gì phải nói như vậy.

Nhưng hắn luôn nhã nhặn lịch sự, cho dù đối phương có là rối đi chăng nữa.

Hạ Tiều: “Dạ?”

Vẻ mặt của Bốc Ninh trông hơi buồn rầu, cân nhắc một lát rồi nói: “Tạm thời, đừng để sư đệ biết được chuyện có thể tìm tới vùng phong ấn.”

Hạ Tiều ngây ra: “Vì sao ạ?”

“Ta sợ một khi nó biết, thì sẽ không lo cho tình trạng của mình mất.” Bốc Ninh nói, “Để ta nghĩ cách nhé.”

Giây phút đó, gió núi rên rỉ vù vù xuyên qua cửa sổ bằng trúc. Người trong nhà đều có lo liệu của mình, nói chuyện câu được câu không. Không ai nhận ra có một bóng người dựa lên vách tường bên ngoài ngôi nhà ——

Văn Thời rũ mắt đứng đó, trong tay cầm cành tùng rốt cuộc vẫn không bỏ được nọ và cả dây rối dính máy quấn quanh ngón tay.

***

Thế là rạng sáng hôm sau, Hạ Tiều đứng dậy và điều chỉnh ngọn đèn trên bàn, sau đó vừa ngẩng đầu mà đã phát hiện có một người lặng lẽ đứng kế bên cánh cửa.

Cậu sắp sợ đến la ra tiếng, thì bị anh mình bịt mồm bằng dây rối.

Nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ mở dây rối cấm nói ra và truy hỏi một câu: “Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”

Nhưng hôm nay thì khác.

Không cần hỏi, cậu cũng biết tại sao Văn Thời lại đứng ở đây.

Hoặc phải nói, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, cậu đã biết cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày này. Vì một ngày mà cậu đã quan quẩn trên thế gian suốt một nghìn năm.

Lúc Văn Thời thu lại dây rối, Hạ Tiều nói rằng: “Anh… lão tổ Bốc Ninh không để anh đi ngay bây giờ, ngài ấy nói muốn nghĩ cách cho ổn thỏa trước đã ạ.”

“Anh có nghe thấy.” Văn Thời quấn dây rối lên lại ngón tay, trả lời bằng giọng nói tỉnh táo nhất: “Nhưng mà anh không đợi nổi.”

Ông trời đâm vào tim anh một vết dao, anh mang theo con dao đó chờ đợi suốt một nghìn năm.

Và rồi, con dao bị rút ra, thế nhưng máu vẫn chưa trôi sạch thì dao đã bị đâm ngược về.

Lần này, anh không đợi thêm một ngày nào nữa.

Hạ Tiều nhìn anh và nói: “Dạ, vậy để em dẫn anh đi.”

Nhưng họ không trực tiếp xuống núi.

Trước khi xuống núi, Văn Thời bo quanh đến một nơi —— đó là trận nuôi linh mà Bốc Ninh đã bày ra ở trong khe núi, vị trí gốc của hồ Thanh Tâm. Hiện giờ, linh thần đổ nát đến không thể tả của Chung Tư và Trang Dã đang được nuôi trong trận.

Trong trận không có nước, nhưng lại bị giăng kín bởi sương trắng, tựa như luồng khí của ngày trời rét đậm. Trong mảng trắng sạch sẽ ấy, có thể loáng thoáng trông thấy hai bóng nhạt nhòa.

Văn Thời đứng trên bệ đá mà Trang Dã thường đứng, vô thức ngoái đầu nhìn thoáng qua hòn đá trên cao, chỉ là không có ai lóe ra từ đằng sau đó, phủi đi bụi bặm rồi chế giễu họ lại bị trúng kế.

Hạ Tiều cũng dừng theo trên đường núi, tưởng Văn Thời sẽ nói điều gì đó, nhưng anh chỉ đứng yên rất lâu, cuối cùng mới nói với hai người bên trong: “Đệ đi trước đây.”

“… Nếu Bốc Ninh mà tức giận, hai huynh tỉnh lại sớm một chút để dỗ huynh ấy nhé.” Lúc nói, anh đã xoay người bước xuống dọc theo đường núi.

Hạ Tiều chợt nghe ra chút ý tạm biệt.

Cậu hơi sửng sốt, sau đó vội vàng đuổi kịp.

Cậu đi theo Văn Thời xuống núi Tùng Vân, mở cửa trận và đáp xuống trong khu vực bổn trạch Trương gia. Nhà cửa sớm đã sụp đổ cuốn theo hơi lạnh giống hệt như núi rừng, giữa sương khói màu xanh nhạt vương mùi nước mưa.

Nhưng điều khiến Hạ Tiều coi trọng nhất không phải là những thứ này, mà là mùi cỏ cây khô héo pha lẫn với mùi máu trong đại trận phong ấn.

Cậu ngửi mùi đó, dắt Văn Thời băng qua gờ đá đổ đứt, xuyên qua sông hồ và cánh rừng ướt rượt, dần dần đến gần chỗ kia.

Lúc cảm thấy cửa lồng đã gần trong gang tấc, bước chân của Hạ Tiều hơi ngừng lại trong một phút chốc, ngoảnh đầu hỏi Văn Thời: “Anh ơi, anh định làm gì?”

Văn Thời nói: “Nếu giải được lồng, anh sẽ đi ra cùng ổng.”

Hạ Tiều: “Nếu không giải được thì sao anh?”

Không giải được…

Văn Thời nhìn khoảng hư không trước mặt, chợt nhớ tới cảnh Trần Bất Đáo tựa lên cây mai trắng cười nhìn mình vào một nghìn năm trước, sau đó là cảnh Tạ Vấn đứng bên cạnh cây khô trước cửa biệt thự Thẩm gia và cũng cười nhìn mình với dáng vẻ tương tự vào một nghìn năm sau…

Anh lặng im hồi lâu rồi đáp: “Vậy thì cứ không đi ra thôi.”

HẾT CHƯƠNG 105 („• ֊ •„)