Phán Quan

Phán Quan - Chương 103




(*) Thông báo sương sương: chị Mộc đổi tên Trương Đại thành Trương Đại Nhạc rồi ạ. Có vẻ Trương Đại là tên của một nhà văn và nhà sử học cuối nhà Minh đầu nhà Thanh, mà nhân vật Trương Đại trong truyện lại xấu xa nên là đổi tên cho không bị phản cảm.

Ngày trước, Thẩm Kiều từng hỏi anh một câu: Anh có điều gì không bỏ xuống được không ạ?

Văn Thời từng nghĩ rằng thứ mình không bỏ được là linh tướng. Về sau, nhớ lại vài cảnh tượng ngắn ngủi rồi thì anh mới biết, điều mà anh không thể buông xuống là nơi mà linh tướng của mình đã hóa lồng để bảo vệ.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu, thực ra anh đang đợi người về.

Anh đã nấu xong một ấm trà thơm bằng tuyết mới rơi trên đỉnh núi năm đó và đợi Trần Bất Đáo quay về, song lại chỉ đợi được Đại Tiểu Triệu khô hóa trong nỗi kinh ngạc.

Điều anh đợi là một câu “Ta tới để lấy trà” của người nọ, nhưng thứ mà anh thực sự đợi được lại là cái câu “Văn Thời, đừng ngoảnh đầu lại” dưới bầu trời bị giăng kín bởi sương máu trong đại trận phong ấn.

Trước hôm đó, mùng một tháng chạp là sinh nhật của anh.

Sau hôm đó, sống chết trùng ngày với nhau.

Tất cả mọi thứ đều là do tên trước mặt này ban tặng. Cái tên rác rưởi vốn phải nhận lấy hết thảy quả báo mà mình mình đã tạo ra, chết muôn lần cũng không đáng tiếc! Nhưng gã ấy thế mà lại sống yên ổn suốt một nghìn năm qua.

Dựa vào cái gì?

“Ngươi dựa vào cái gì…”

Trương Đại Nhạc trông thấy bờ môi Văn Thời nhúc nhích trong tầm mắt lờ mờ của mình rồi khẽ nói một câu như vậy.

Không biết tại sao, so với kẻ nổi giận ngút trời, siết giữ tính mạng và quát hỏi gã vừa nãy, một Văn Thời tự dưng yên lặng vào giờ phút này bỗ càng làm gã thêm sợ hãi, tưởng chừng như còn rùng mình một cái.

Sự nguội lạnh kia cứ như một lớp băng mỏng trải dài trên mặt. Bạn có thể thấy cơn thịnh nộ đang cuộn trào bên dưới lớp băng, nhưng lại không thể đụng vào.

Như là đối phương đã đưa ra một quyết định nào đó, mà dẫu có ra sao, bạn cũng không thể làm người nọ đổi ý.

Cảm giác này khiến người ta cảm thấy sợ hơn bất kể điều gì.

Khoảnh khắc này, Trương Đại Nhạc đã hoảng sợ thật rồi, mà Văn Thời không còn nhìn gã nữa mà chỉ rũ mắt và hất một sợi dây rối ra từ ngón tay.

Ối ——

Sợi dây rối kia cắt ngang gió lớn rồi rơi xuống trên người gã.

Khác với những sợi đã mang đến nỗi đau cho gã trước đó, nó lại lạnh như băng, nhẹ bâng, nghiêng xuống từ bên phải của cổ, vòng qua dưới vai trái và tiếp cận nơi trái tim.

Nghe đồn ai cũng nói xưa nay lão tổ Văn Thời chưa bao giờ để bụng đến trật tự quấn cuộn lúc sử dụng dây rối. Chỉ cần nằm trong tay anh, những sợi dây thoạt nhìn có vẻ tầm thường đó quả thực giống như là được kéo dài ra từ linh tướng.

Nhưng lần này thì khác.

Người hiểu rối thuật vừa thấy đã biết, điểm xuất phát và điểm rơi của sợi dây rối này đều rất được anh xem trọng, hai vị trí mà nó vòng qua toàn là chốt ải của linh tướng, tỉ mỉ và không kém một li.

“Mày ——” Lão tổ tiên Trương gia không thể động đậy, ánh mắt đảo một vòng theo sợi dây. Lúc lại lên tiếng, giọng nói của gã đã bắt đầu run rẩy.

Gã mới nói một chữ, sợi dây rối thứ hai đã lạnh lùng hạ cánh, cuộn qua cổ tay trái rồi lại quấn quanh đỉnh trán.



Ấy mà lại là chốt ải của linh tướng.

“Mày làm gì đấy hả?” Gã lo lắng mở miệng, “Mày rốt cuộc đ ——”

Sợi dây rối thứ ba cũng đã vọt tới.

Chỗ nó quấn qua vẫn là chốt ải.



Khi bình luận về sự lợi hại của một rối sư, con cháu đời sau luôn xem thử người nọ có thể điều khiển bao nhiêu rối lớn có sát tướng cùng một lúc, tương tự như việc rối thì phản ánh đỉnh cao nhất của rối thuật.

Do đó, sau này ít ai nhớ rằng rối thuật hung tợn nhất không có liên quan gì đến rối cả, chỉ cần dùng dây thôi là đã xoắn giết được rồi.

Đó không phải là hành động xoắn giết vật bẩn hoặc yêu ma quỷ quái trong ảo cảnh bình thường, mà là xoắn giết linh tướng.

Người sống tiến vào vòng luân hồi bằng linh tướng. Linh tướng là căn cơ, là nguồn gốc của mọi thứ. Xoắn giết linh tướng có nghĩa là xóa đi hết cơ hội ‘sống’ của người này.

Cũng được gọi là giết linh.

Nó sẽ không để linh tướng tiêu tan nơi đất vàng như vậy, mà sẽ để nó bị giam cầm trong hình dạng nhỏ vụn nhất, trốn ở các ngõ ngách để ngó trông dòng lũ cuồn cuộn về phía trước tại trần thế, lẻn nhìn muôn vật sinh linh đều vẫn sống tốt, ngoài mình ra.

Thế hệ sau không nhớ rõ cũng do nước đi này quá bất lành, nó nằm trong phạm vi cấm thuật. Có lẽ là có người biết đấy, nhưng đó giờ không dùng tới thôi.

Văn Thời tương ứng với trường hợp đó.

Tính đến nay, đây là lần đầu tiên.

Một sợi dây rối rơi xuống, tựa như từng con dao kề sát trên da.

Lão tổ tiên Trương gia không ngừng nuốt bọt máu trong miệng mình xuống. Gã nhìn chằm chằm Văn Thời, từ giãy giụa gây gổ biến thành run cầm cập cả người…

Sau khi sợi dây rối thứ tám hạ xuống, gã rốt cuộc không chịu nổi nữa mà sụp đổ triệt để.

“Mày không thể ——” gã trợn to đến sắp rách cả mí mắt, “Mày không thể như vậy, mày không thể làm điều này! Mày không thể ——”

Giết linh cần tổng cộng mười hai sợi dây rối, mà Văn Thời đã để sợi thứ chín rơi xuống trong lúc gã phát điên.

“Tao từng thấy, tao biết! Giết linh là cấm thuật, là tối kỵ!”



Sợi thứ mười.

“Tao có tội nghiệt trời phạt, tội nghiệt trời phạt của tao còn chưa tan hết! Tao phải vào vòng luân hồi để trả nợ tiếp, tao còn phải nợ thêm mấy đời nữa, mày không thể… mày không thể xoắn giết tao ở đây. Đây là tối kỵ, là làm trái thiên đạo! Mày ——”

Gã cảm thấy cái tên lặng thinh kiệm lời trước mặt đây đã phát điên, mà gã lại không biết phải ngăn cản bằng cách nào. Gió lớn tàn sát bừa bãi đã trở thành lồng xoáy, trong lồng xoáy chỉ còn lại gã và Văn Thời.

Ngoại trừ Văn Thời, gã không nhìn thấy ai nữa cả.

Giọng nói của kẻ bên ngoài xoáy lốc nghe văng vẳng mà ồn ào, dường như có rất nhiều người liên tiếp muốn tới gần họ, nhưng lại chẳng ai có thể tiếp cận.

Trương Đại Nhạc gần như bắt đầu không lựa lời: “Mày nhìn tao đi, nhìn vết tích trời phạt trên người tao đi. Nghịch thiên cải mệnh, đụng vào tối kỵ thì sẽ dẫn đến kết cục này, mày phải biết rõ nhất chứ! Giết linh sẽ chỉ ác liệt hơn cải mệnh mà thôi. Mày sẽ còn phải đau khổ và thê thảm hơn cả tao hồi trước. Mày sẽ nhận lấy sự phản phệ dữ dội hơn gấp mười gấp trăm lần, mày ——”

Đến phút cuối, giọng nói thảm thiết của gã nghe chẳng khác nào rít gào.

Cuối cùng, Văn Thời nhìn sang trong tiếng thét chói tai.

Da anh trắng như tuyết, tôn lên màu đỏ máu ở đáy mắt, biểu cảm thì lại là thờ ơ. Anh quấn xong dây rối thứ mười rồi mới mở miệng trả lời một câu: “Vậy thì đã sao?”

Phản phệ cũng được thôi, đau đớn thì đã sao? Có chịu cái nào cũng chẳng sao cả.

Trong chớp nhoáng này, tất cả giác quan và lý trí của anh đều trống rỗng, phía trên không chạm tới đỉnh, phía dưới không giẫm trúng đáy.

Anh lại cảm nhận được sự cuồng loạn mình từng trải nghiệm trong đại trận phong ấn trước đó, chẳng qua là lần này mặt mày anh lạnh tanh mà thôi.

Chắc là còn điên cuồng hơn nữa.

Dù làm kẻ địch tổn thương một nghìn, tự tổn hại ba nghìn thì cũng chẳng hề gì, trường hợp xấu nhất là tội nghiệt trời phạt…

Trường hợp xấu nhất thì cứ gánh tội nghiệt trời phạt một lần.

Trần Bất Đáo cũng từng gánh chịu rồi, sao anh lại không gánh được cơ chứ?

Gió lớn bỗng dâng lên đỉnh điểm, hợp thành một với cảm xúc của rối sư. Tiếng người mơ hồ nọ bị lấn át đến cùng, tất cả mọi thứ đều bị ngăn lại ở bên ngoài, ngay cả tiếng gọi khàn giọng của lão tổ tiên Trương trong xoáy lốc cũng giống như kịch câm.

Anh đã quyết tâm.

Ngay lúc sợi dây cuối cùng sắp bắn ra và điều tối kỵ sắp được thực hiện, rốt cuộc có một bàn tay phá gió tiến vào, túm giật sợi dây rối kia về rồi ôm lấy ngón tay của Văn Thời.

Bàn tay nọ lạnh ngắt, lạnh đến hầu như không có nhiệt độ cơ thể của người sống, tựa cành khô dài mà gầy đét…

Trong chớp mắt bọc lấy và nắm chặt ấy, cảm xúc trôi lênh đênh của Văn Thời cuối cùng cũng có nơi để đặt chân.

“Văn Thời.” Giọng của Tạ Vấn vô cùng trầm ấm và dịu dàng, đó là giọng điệu mà hắn chưa bao giờ dùng. Hắn thò tới từ sau lưng, tên họ rơi bên tai Văn Thời, hết lần này đến lần khác tựa như một kiểu vỗ về, “Văn Thời…”

“Đừng báo thù như thế, ngoan nào.”

Khi nghe thấy giọng hắn, môi Văn Thời mím thật chặt, không còn màu máu, anh rốt cuộc không thể kìm nén tất cả cảm xúc bị ép nằm dưới lớp băng mỏng nữa.

Giống hệt như lúc bị thương trong lồng lớn rồi về lại núi thuở niên thiếu.

Ánh mắt của anh vẫn đỏ hoen, nhìn chăm chú một điểm nào đó trong hư không, nói với ngữ điệu hơi cố chấp: “Tối kỵ thì cứ tối kỵ, tôi không quan tâm.”

“Vẫn còn ta ở đây, ta quan tâm.” Dẫu rõ ràng Tạ Vấn vừa phá vỡ tường gió đang đứng sau lưng anh, nhưng như thể biết anh sẽ có biểu cảm và phản ứng gì. Hắn duỗi tay còn lại ra và che lại đôi mắt mỏi nhừ của anh.

Anh vẫn mở to mắt trong bóng tối, mãi một hồi sau mới từ từ khép lại.

Tạ Vấn cảm giác được lòng bàn tay dính phải một chút ẩm ướt ấm áp. Hắn thấy trái cổ của Văn Thời di chuyển lên xuống một cái rồi nghe đối phương khàn giọng nói rằng: “… Lẽ trời không công bằng.”

Trong nháy mắt đó, tim hắn đau đến rối tung rối mù.

Hắn biết thực ra Văn Thời hiểu rõ mọi phép tắc, rằng sự mâu thuẫn giữa phúc và họa trên thế gian thì không bày sẵn ra trước mắt một cách khách quan như thế này. Không sớm thì muộn, điều cần đến kiểu gì cũng sẽ đến. Anh nói vậy chứ cũng không phải là ý đó, đó chỉ là một cách phát tiết vì đã nghẹn quá lâu mà thôi.

Cũng vì biết là để phát tiết nên mới càng cảm thấy đau lòng.

Một lúc lâu sau, bức tường gió ngang ngược mà ngay cả Tạ Vấn cũng khó phá mới dần dà lặng xuống, giọng nói của người người quanh họ giờ mới lọt vào, vang vọng mà ầm ĩ.

Lão tổ tiên Trương gia tưởng mình có cơ hội xoay chuyển, tóm lấy sơ hở này, vừa vùng ra khỏi dây rối đã quấn lên người vừa gằng giọng nhấn mạnh: “Không ai có thể xoắn giết linh tướng, không ai làm được hết. Ngay cả lẽ trời cũng chưa giết tận đường vào vòng luân hồi của tao, huống chi là người… Chẳng ai có thể, ai cũng không ——”

Gã đang lắc đầu, tái diễn lặp đi lặp lại, thì nghe Tạ Vấn chợt mở miệng nói: “Có một câu như thế này, bảo rằng lúc người chết đi, hãy mời mười tám thầy tu đến để tụng suốt ngày lẫn đêm, chỉ cần đủ thành tâm thì sẽ có thể để lại vết tích chúc phúc cho người sắp rời đi.”

Vết tích khi sâu khi cạn, cạn thì có thêm một hoặc hai phúc báo, sâu thì có thể bảo đảm cả đời họ bình yên và sống thọ.

Đương nhiên, không chỉ ngừng lại ở đây.

“Vết tích không nhất định là thiện, người tụng cũng không nhất định phải là thầy tu.” Tạ Vấn vừa lạnh lùng nói vừa nhìn về phía ánh mắt đã hoàn toàn không còn cảm xúc nào của Trương Đại Nhạc.

Hắn luôn nói chuyện với người khác dựa trên cơ sở duyên phận. Đối với vài người, hắn còn chẳng thèm tốn lời trách móc và không nói thêm một chữ, lão tổ tiên Trương gia chính là một trong số đó.

Lúc bấy giờ, thái độ của hắn lại khác thường, không biết là do tia ẩm ướt trong lòng bàn tay, hay do càng nhiều người và chuyện xưa ẩn chứa phía sau mình.

Trương Đại Nhạc hơi ngơ ngác, ngộ ra ý trong lời: “Sao ——”

Gã nhìn chung quanh, bên ngoài tường gió dần buông xuống là bóng dáng lờ mờ của Phán Quan đến từ các gia tộc đứng đông nghẹt, “Ông muốn những kẻ này tụng cho tôi, chúc tôi đời sau sẽ gặp báo ứng đúng không?”

Giọng gã như ống bễ(*) thổi gió, cười lên mà cũng khàn khàn khó nghe: “Mơ đi nhé, vô dụng thôi… Tận một nghìn năm mà, dù họ ráng tụng liên tục ngày đêm thì có bù đắp được đại thiện và phúc báo mà nhiều người đã nói với tôi suốt một nghìn năm không đây?”

(*) ống bễ: vật dụng để thổi hơi vào lò nung kim khí cho tan ra (nhulieuthanhkinh.com), giống như ống bơm bánh xe.

“Không để bù đắp.” Tạ Vấn thế mà thuận trả lời một câu, “Lời họ nói thì không tính.”

Lão tổ tiên Trương gia lại ngớ ra. Cho tới bây giờ, gã vẫn không đoán được suy nghĩ của kẻ trước mặt đây, như thể cả hai cách nhau như trời đất. Lúc trước đã vậy, hiện giờ vẫn y chang.

Nhưng không sao, gã chỉ mong được sống mà thôi.

Kiếp này không sống được thì vẫn còn kiếp sau.

Trên thực tế, yêu cầu của gã rất là đơn giản, gã không quan tâm đến điều khác. Mà dẫu bản lĩnh của mấy kẻ trước mặt đây có thấu trời tới cỡ nào thì cũng không thể đối phó với gã.

Họ hết cách rồi, bấy nhiêu đây đã đủ để làm gã sung sướng.

Gã đang định cười thì nghe Tạ Vấn nói tiếp: “Trên người ngươi vẫn còn tội nghiệt trời phạt chưa rã hết, chỉ một thôn Liễu thôi, chủ nợ của ngươi lại nhiều đến không đếm xuể. Không tính lời của người khác, nhưng chủ nợ thì khác, là ngươi đã nợ họ.”

Trương Đại Nhạc nhìn hắn chòng chọc.

“Ta chưa từng dạy ngươi điều gì, thế nên không biết ngươi có từng nghe nói về một đạo lý hay chưa.” Tạ Vấn ngừng một tí.

Bờ môi của Trương Đại Nhạc run trong chốc lát, vẫn không nhịn được phải hỏi: “Đạo lý gì?”

“Mặc cho luân hồi bao nhiêu bận, thế gian thay đổi bao nhiêu lần, những người mà ngươi nợ kiểu gì cũng sẽ quanh quẩn quanh ngươi, trốn không thoát, núp không xong, chừng nào trả hết mới thôi.”

Lão tổ tiên Trương gia lập tức cứng đờ.

Ngay lúc ấy, gã thực sự khiếp sợ, vô thức ngó quanh bóng người lay động bên ngoài tường gió. Nghĩ có nhiều người tới lui bên mình như vậy, có lẽ một trong số đó chính là một thôn dân ngậm oan chứa hận của thôn Liễu vào một nghìn năm trước.

Nhưng gã nhanh chóng thuyết phục bản thân, “Có thì có, cho dù có kẻ là chủ nợ của tôi, thì bản thân họ cũng đâu hề biết. Luân hồi nhiều lần đến vậy rồi, ai còn nhớ cho được chứ?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe một giọng nữ hơi khàn xuyên thủng tường gió: “Tôi còn nhớ.”

Ba chữ ngắn ngủi lại khiến máu me trên người Trương Đại Nhạc trốn mất.

“Ai?!” Gã quát hỏi.

Bùn cát tứng tung, gã không thấy kỹ bộ dáng của người kia bên ngoài tường gió, cũng nhất thời không nghe rõ tiếng.

“Tôi.” Giọng nói kia lại vang lên, lần này gằng từng câu chữ thưa tên, “Trương Bích Linh.”

Trương Đại Nhạc cảm thấy lạnh khắp người, như bị ai đó đổ nguyên thùng đá lạnh từ trên đầu xuống.

“Không đời nào.” Gã lập tức nói, “Không đời nào! Mày lừa tao, bọn mày đang lừa tao. Sao mày lại là người thôn Liễu, sao mày lại nhớ những chuyện kia được?!”

Ngay cả Văn Thời cũng khá sửng sốt. Anh nắm lấy bàn tay đang che trên mắt, ngoái đầu nhìn Tạ Vấn một cái, sau đó lại ngó sang bóng người kia.

Tường gió cuối cùng cũng hạ màn, hình dáng của bóng người kia lộ ra —— đúng là Trương Bích Linh.

Tóc bà lộn xộn, mặt mày tái nhợt, dưới mắt có vài ngấn xanh, mang theo một chút mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại sáng bừng. Trông bà giống với người phụ nữ Văn Thời gặp ở đường Vọng Tuyền, nhưng lại không giống lắm.

Trương Bích Linh nhìn Trương Đại Nhạc, giọng khàn cũng chẳng cao, nhưng câu nào câu nấy rõ mồn một: “Ông có nhớ Trương Uyển không? Chị ấy đã giúp tôi nhớ lại những chuyện trong dĩ vãng, nhờ đó mà tôi nhớ lại mọi chuyện. Tôi nhớ đêm đó có một cơn mưa to ở thôn Liễu, nhớ lúc sấm sét bổ xuống, đám chó cả thôn bị giật mình nên sủa inh ỏi, nhớ lúc ngọn núi kia đè xuống, tôi nghe tiếng mở mắt ra, song lại chẳng nhìn thấy gì cả…”

Họ vô tội biết bao, ngay cả hận cũng chưa kịp hận mà đã lên đường mất rồi.

Bà đã từng mất ngủ thật lâu. Từ khi nhớ lại những chuyện đó, mỗi lần chìm sâu trong giấc mộng, hầu như bà đều giãy giụa trong thôn núi giữa mưa to. Thế nhưng, bà không hối hận vì đã nhớ lại những chuyện đó.

Bà vẫn cảm thấy, đây có lẽ là duyên số trời ban.

Vừa khéo là bà nhớ ra chúng, vậy thì cứ để bà thay mặt người dân trong thôn để đòi nợ.

“Tôi đã từng điều tra, nghe nói tội nghiệt trời phạt mà kề bên người, chủ nợ sẽ có thể nói điều gì ứng nghiệm điều đó tựa như một loại lẽ trời khác.” Trương Bích Linh nói, “Vậy tôi thay mặt ba trăm vong hồn của thôn Liễu đòi một món oan nợ từ ông ——”

Lời nói trịnh trọng vừa dứt, sức mạnh lật trời rót vào trong người lão tổ tiên Trương gia rồi khắc từng chữ một lên linh tướng của gã tựa một thanh đao cuốn theo điềm báo cõi trời.

“Tôi mong rằng tất cả tội nghiệt mà ông phạm phải sẽ bị báo lên chính bản thân ông, tất cả nỗi đau mà ông mang lại cho người khác sẽ vờn quanh ông ngày đêm không dứt.”

“Tuổi đời chưa sống hết của hơn ba trăm người thôn Liễu kiếp ấy đều sẽ bị ông gánh chịu, một kiếp chưa đủ thì hai kiếp, ba kiếp, mười kiếp.”

“Chừng nào ông chưa trả hết nợ, chừng đó ông vẫn không thể tiến vào vòng luân hồi, chừng đó ông vẫn không được giải thoát!”

Những lời này chẳng hề dài, nhưng như thể rất là tốn sức. Trương Bích Linh nói xong thì mắt đã đỏ chói.

Bà há miệng thở gấp, ít lâu sau mới buông tiếng thở dài, nói về hướng của Trương Đại Nhạc: “Chắc một nghìn năm cũng không đủ cho ông đâu…”

Trong chớp mắt ấy, cả thế giới tưởng chừng như đứng lặng.

Ngay sau đó là trời đất sụp đổ, non sông nứt toác. Cái lồng do lão tổ tiên Trương gia nhấc lên kia đang vỡ vụn triệt để giữa tiếng kêu đau đớn đến điên dại của đối phương. Thứ mà gã đang gánh chịu là một kiểu giết linh khác nhưng không cho phản phệ.

Những câu chuyện xưa từ nghìn năm trước hiện ra khi linh tướng bị xé rách, giống như biết bao miếng kính nát chiếu rọi vô số cảnh tượng trong quá khứ.

Mấy trăm Phán Quan đời sau nhìn những cảnh tượng vụt qua như đèn kéo quân, thực sự nhìn thấy chuyện xảy ra vào năm đó lần đầu tiên.

Năm đó, trong núi có một vị tiên khách, lò đỏ ánh lửa hồng, đá trắng rêu xanh ngát.

Họ đứng quanh bốn phía, im re suốt một hồi lâu.

Rồi không biết ai dẫn đầu, xoay mình về phía Tạ Vấn, hai tay nắm lại, khom người vái sâu một cái. Kế tiếp, tất cả mọi người đều quay sang hắn và thực hiện đại lễ của sư đồ này.

Họ sử dụng thứ hắn dạy, nói lời mà hắn để lại trong sách vở trước đây và làm những điều hắn đã sớm tự làm mà chẳng hỏi han ai, do đó, họ phải vái hắn.

Cái vái này đến trễ tận một nghìn năm, nhưng cuối cùng nó vẫn không bị bỏ quên.

HẾT CHƯƠNG 103 („• ֊ •„)