Nguyệt Y Linh – mẹ của Nhân Bảo Kỳ quả thực là một phu nhân tuyệt sắc, vô
cùng xinh đẹp và quyến rũ, trên cả tuyệt vời, hết sức lộng lẫy, thân hình nóng
bỏng, cùng với đôi gò bồng đào đỉnh cao.
Tề Minh đã thấu hiểu.
“Hu hu hu…”
Nguyệt Y Linh nói: “Tiểu Bảo Nhi đáng thương của ta, lo cho con chết đi được,
sao Linh Lung Tiên Vương lại kêu con đi làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ.”
“May mà Tiểu Bảo Nhi của ta không sao, nếu không, bảo ta làm sao sống được
đây…”
“Khụ khụ...”
Nhân Ngân Phương – cha của Nhân Bảo Kỳ đứng bên cạnh ho nhẹ, “Chú ý đến
hậu quả chút đi, nếu để Linh Lung Tiên Vương nhìn thấy, chúng ta sẽ bị đánh
đấy.”
“Hừm.”
Nguyệt Y Linh trừng mắt nhìn Nhân Ngân Phương, “Sao? Linh Lung Tiên
Vương kêu Tiêu Bảo Nhi nhà ta chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, xém chút
không về được nữa, lẽ nào không cho ta nói à?”
“Nhân Ngân Phương.”
Nguyệt Y Linh thét: “Ngươi cũng sợ quá nhỉ.”
“Linh Nhi, lời này của nàng…”
Nhân Ngân Phương không còn gì để nói.
Vù!
Lúc này.
Có một bóng dáng hạ xuống từ trên không, bạch quang loé sáng, khí cơ của Đạo
Thiên Cơ dâng trào, hoá thành sương mù mịt mờ dày đặc, ẩn chứa uy lực vô
hình.
“Chúng ta bái kiến Linh Lung Tiên Vương!”
Con ngươi của Nhân Ngân Phương và Nguyệt Y Linh co lại, nét mặt hiện ra vẻ
kinh hãi, Nhân Ngân Phương lập tức quỳ một gối xuống đất, Nguyệt Y Linh
cũng buông Tề Minh ra, và kéo tay phải của Tề Minh cùng quỳ xuống.
“Không phải các ngươi muốn trách mắng bổn vương sao?”
Linh Lung Tiên Vương chính là một lão già phúc hậu, da dẻ vẫn hồng hào, hắn
mặc áo đạo sĩ màu đen, thực sự trông rất giống thần tiên.
“Không… không dám…”
Nhân Ngân Phương nói: “Nguyệt Y Linh chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của Bảo
Kỳ, cho nên mới nói ra những lời như vậy, mong Linh Lung Tiên Vương thứ
lỗi,”
“Ta biết các ngươi không dám.”
Linh Lung Tiên Vương nói: “Nhân Bảo Kỳ là đệ tử chân truyền của ta, nếu các
ngươi không tin tưởng ta thì ban đầu đừng đưa Nhân Bảo Kỳ đến Linh Lung
tiên sơn.”
“…..”
Nguyệt Y Linh im lặng.
“Hai người các ngươi về đi.”
Linh Lung Tiên Vương xua tay.
“Vâng.”
Nhân Ngân Phương đứng dậy, kéo Nguyệt Y Linh lên, “Đi thôi.”
“Tiểu Bảo Nhi.”
Nguyệt Y Linh kéo chặt tay của Tề Minh, không nỡ chút nào, “Nhớ đến Nguyệt
Tiên thành tìm bọn ta, nhớ bảo vệ bản thân thật tốt, không gì quan trọng bằng
tính mạng của mình đâu.”
“Ừm.”
Tề Minh gật đầu, tỏ vẻ lạnh lùng.
“Đi thôi.”
Nhân Ngân Phương nói.
Soạt! Soạt!
Cha mẹ của Nhân Bảo Kỳ đã rời đi.
“Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Tề Minh hành lễ, giọng điệu căm hận và không cam chịu, “Đệ tử chưa hoàn
thành nhiệm vụ sư tôn giao phó, đệ tử... đệ tử...”
“Đứng dậy nói chuyện.”
Linh Lung Tiên Vương khua tay phải, thì có một luồng sức mạnh vô hình tác
động lên người Tề Minh khiến hắn không tự chủ được mà đứng dậy.
“Nhiệm vụ lần này thất bại không thể trách ngươi, là vi sư đã đánh giá thấp thủ
đoạn và bản lĩnh của Tề Minh, nếu sớm biết năng lực của hắn đã đến trình độ
như vậy thì ta đã không phái ngươi đi, ít nhất cũng phải cử chủ của tiên thành
đi.”
“Thời gian tới, ngươi bế quan tu luyện thật tốt, chuẩn bị sẵn sàng để tới Tiên
Vương động thiên, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Vâng, đệ tử tuân lệnh.”
Tề Minh nói.
“Còn về bốn vị Tiên Vương kia, ta sẽ ngăn chặn thay ngươi, ngươi sẽ không
gặp phiền phức nữa.”
Linh Lung Tiên Vương tiếp tục nói: “Dù nói thế nào, đệ tử chân truyền của Khí
Tôn Tiên Vương đều đã chết, chỉ còn lại mình ngươi sống sót, tin đồn về ngươi
trong thời gian này khá gay gắt.”
“Đệ tử khấu tạ sư tôn.”
Tề Minh liền hành lễ.
“Không cần động tý là quỳ đâu.”
Linh Lung Tiên Vương lại khua tay phải, luồng sức mạnh vô hình ngăn Tề
Minh lại, “Tính cách đó của ngươi cũng phải thay đổi, còn vài chuyện của
ngươi, Đạo Tu Tiên bắt buộc loại bỏ tâm ma, mài giũa tâm mình, kiên định với
ước muốn, đừng tưởng vi sư không biết ngươi đã làm những gì.”
“Đệ tử tuân lệnh.”
Tề Minh nói.
“Ừm.”
Linh Lung Tiên Vương gật đầu hài lòng.
Vèo!
Sau đó.
Hắn mới rời đi, bóng dáng biến mất khỏi không trung, gần như không có bất kỳ
dấu hiệu nào.
“Phù...”
Trong lòng Tề Minh thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế.
Trong cuộc nói chuyện giữa Tề Minh và Linh Lung Tiên Vương, có vẻ không
có gì bất thường, nhưng từ đầu đến cuối Linh Lung Tiên Vương đã thăm dò Tề
Minh ba lần.
Lần thứ nhất.
Lúc Nhân Ngân Phương và Nguyệt Y Linh còn ở đó, đã dùng pháp thuật thần
thông dò hỏi Tề Minh, khi Nhân Ngân Phương và Nguyệt Y Linh đi, dùng pháp
lực ép Tề Minh đỡ lần hai, đây đã là thăm dò bằng pháp lực rồi.
Lần thứ ba.
Chính là lúc Linh Lung Tiên Vương ngăn Tề Minh quỳ xuống hành lễ, đây là
lần do la cuối cùng có sự kết hợp của pháp thuật và thần thông, mặc dù không
rõ ràng nhưng Tề Minh vẫn phát giác ra được.
Dù sao.
Lúc trước.
Nhân Bảo Kỳ cũng tôn kính Linh Lung Tiên Vương từ tận đáy lòng, vì thế mỗi
lần gặp Linh Lung Tiên Vương, khi tâm trạng đang biến động lớn, hắn đều sẽ
quỳ xuống.
Linh Lung Tiên Vương vừa nói Nhân Bảo Kỳ động tý là quỳ không tốt.
Tuy nhiên.
Trước đây Linh Lung Tiên Vương chưa từng ngăn Nhân Bảo Kỳ quỳ, đây là lần
đầu tiên hắn làm vậy, nói rõ hơn là Linh Lung Tiên Vương đang thăm dò Tề
Minh.
Không thể không nói.
Thuật thần thông Thai Hoá Dịch Hình của Tề Minh đúng là quá nghịch thiên,
lại cộng thêm sự phối hợp âm thầm của mấy thuật thần thông khác, điều đó mới
thực sự che giấu được Linh Lung Tiên Vương.
Trong lòng Tề Minh đã nhẹ nhõm hơn nhiều, giờ xem như hắn đã qua được
mấy cửa khó, nếu Thai Hoá Dịch Hình có thể che giấu Linh Lung Tiên Vương,
thì cơ bản mà nói, chắc sẽ qua mắt được Tiên tộc.
Vì Linh Lung Tiên Vương nắm giữ Tiên Vương Tiên tộc của Đạo Thiên Cơ.
Linh Lung Tiên Vương không phát hiện ra khe hở của Thai Hoá Dịch Hình, thì
Tiên Vương Tiên tộc khác càng không thể nhìn ra.
Có điều.
Tiên tộc từ thời thượng cổ đến nay đã trải qua hơn hai khoảng thời gian và năm
tháng giành giật, mưu đồ kế hoạch to lớn, hòng tạo ra Tiên Giới, kề vai với
Thượng Giới.
Ước mơ vĩ mô như vậy.
Đúng là viển vông.
Nhưng cũng nói lên sự thâm sâu của Tiên tộc.
Vì thế.
Tiên tộc nhất định vẫn còn thủ đoạn khác mà Tề Minh không biết, Tiên Vương
động thiên là sự tồn tại vô cùng quan trọng ở Tiên tộc, tất nhiên phải đảm bảo
mỗi người Tiên tộc vào đó không vấn đề gì.
“Ta còn năm tháng nữa.”