Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 347




Nếu kết hôn trong Tiên tộc đời thứ hai thì cũng như vậy, sẽ lại sinh ra Tiên tộc.

Và thuộc về Tiên tộc đời thứ ba.

Bây giờ.

Từ xưa đến nay.

Đã đi qua thời gian giành giật.

Nhiều nhất là Tiên tộc đã sinh đến Tiên tộc đời thứ mười hai vạn chín nghìn sáu

trăm.

Còn nữa.

Lai lịch của Nhân Bảo Kỳ không hề đơn giản.

Thực ra hắn thuộc Tiên tộc đời thứ hai.

Nhân Bảo Kỳ không phải Tiên tộc do trời đất sinh ra, hắn có cha mẹ, cha mẹ

hắn là Tiên tộc đời thứ nhất do trời đất tạo ra, thân phận và địa vị của họ ở Tiên

tộc rất cao, thậm chí chỉ đứng sau Tiên Vương.

Cho nên.

Nhân Bảo Kỳ thuộc Tiên tộc đời thứ hai.

Tên gọi tắt: Tiên nhị đại.

Thân phận và địa vị của Nhân Bảo Kỳ rõ ràng đã tăng thêm độ khó cho việc

ngụy trang của Tề Minh, nhưng cũng chính thân phận của Nhân Bảo Kỳ giúp

Tề Minh có thể quang minh chính đại bước vào Tiên Vương động thiên.

Chỉ có thể nói.

Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại.

Bay qua quá nửa Trung Ương Giới.

Thánh địa Tiên tộc.

Vạn Tiên Sơn.

Nằm ở vị trí trung tâm của Trung Ương Giới, và là hạt nhân của Trung Ương

Thần Sơn, do các tiên sơn của thánh địa Tiên tộc tạo thành.

Tất nhiên.

Không phải ý nói có một vạn hòn tiên sơn.

Ai nói chính xác được chứ.

Chỉ có Tiên Vương Tiên tộc mới có tư cách lập ra tiên sơn ở xung quanh Trung

Ương Thần Sơn, cả Tiên tộc tổng cộng có một trăm linh tám hòn tiên sơn, đại

diện cho một trăm linh tám Tiên Vương Tiên tộc.

Sự tồn tại dưới Tiên Vương Tiên tộc.

Chỉ có thể thành lập tiên thành.

Tiên sơn là lơ lửng trên không trung, tiên thành thì tọa lạc dưới mặt đất.

Vì vậy.

Mặt đất quanh Trung Ương Thần Sơn.

Còn có các toà tiên thành.

Trong mỗi tiên thành.

Đều có rất nhiều Tiên tộc ở, cùng với năm tộc khác, năm tộc đó có địa vị rất

thấp ở Trung Ương Giới, cuộc sống khá khó khăn, chỉ có thể bắt tay và trở

thành thuộc hạ của Tiên tộc.

Đến nỗi.

Chỉ cần đủ mạnh, sẽ đạt được địa vị, nhưng điều này không khả thi ở Trung

Ương Giới, bởi vì dù thực lực của ngươi có mạnh, thì ngươi có mạnh hơn Tiên

tộc không? Mạnh hơn chủ của Tiên tộc không? Có thể chiến thắng Tiên Vương

không?

Rõ ràng là không thể.

Cho nên.

Địa vị của năm tộc ở Trung Ương Giới bị chèn ép xuống cực thấp.

Do Tiên tộc làm chủ.

Trong Tiên tộc lại dựa vào thực lực để làm chủ.

Còn ở Trung Ương Giới.

Tổng cộng đã xây dựng hai mươi vạn chín nghìn sáu trăm toà tiên thành, tu vi

và sức mạnh ít nhất cũng đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp, mang sức mạnh của

cảnh giới này.

“Hai mươi vạn chín nghìn sáu trăm toà tiên thành.”

Tề Minh cân nhắc nói: “Vì thế, thấp nhất ở Tiên tộc cũng tồn tại hai mươi vạn

chín nghìn sáu trăm vị cảnh giới Độ Kiếp, đây mới chỉ là bề nổi.”

“Cha mẹ của Nhân Bảo Kỳ là chủ của tiên thành, cũng đều là sự tồn tại của

cảnh giới Độ Kiếp, cụ thể tu vi gì thì tạm thời chưa rõ, bản thân Nhân Bảo Kỳ

cũng không biết.”

Tề Minh nghĩ trong bụng.

Vù!

Tề Minh đã đến thánh địa Tiên tộc, lúc gần đến, có một luồng sức mạnh và ý

chí vô hình lướt qua người Tề Minh nhưng không phát hiện ra bất cứ bất thường

nào của hắn.

Tề Minh thở phào.

Không lâu sau.

Tề Minh đã đến trước Linh Lung tiên sơn, xa xa đã nhìn thấy tiên sơn cao chót

vót đang bị tầng mây bao phủ, mây mù lững lờ, tiên khí quấn quanh, trông như

tiên cảnh.

Tiên sơn không hề to lớn đồ sộ, nhưng lại chứa đựng cả vũ trụ và đạo không

gian.

Nhân Bảo Kỳ là đệ tử chân truyền của Linh Lung Tiên Vương, trong Linh Lung

tiên sơn, địa vị của hắn tương đối cao, cho nên hắn đương nhiên có động phủ

riêng ở đó.

“Bái kiến Nhân chân truyền.”

“Từng gặp Nhân chân truyền…”

“Nhân chân truyền, người về rồi…”

“...”

Tề Minh bước vào Linh Lung tiên sơn, xung quanh có không ít đệ tử Tiên tộc

của Linh Lung tiên sơn, bọn họ đều đang nhìn Tề Minh và ai nấy đều chào hỏi

hắn với giọng điệu cung kính.

Dù sao.

Địa vị và thân phận của Nhân Bảo Kỳ quả thực rất cao.

Tề Minh dựa theo tính tình và thói quen của Nhân Bảo Kỳ trước đây, hắn không

nhìn mấy đệ tử Tiên tộc xung quanh đang chào hỏi mình, giống như không nhìn

thấy, không nghe thấy.

Đúng thế.

Tính cách và biểu hiện của Nhân Bảo Kỳ chính là vậy, với mấy thứ tư chất thấp,

không có chút tương lai nào, Nhân Bảo Kỳ sẽ không lãng phí biểu cảm và thời

gian lên chúng.

Thậm chí.

Hắn cảm thấy đáp lại một câu cũng lãng phí thời gian của hắn.

“Các ngươi nghe nói chưa? Nhiệm vụ lần này của Nhân chân truyền thất bại rồi,

chuyện mà Linh Lung Tiên Vương đại nhân giao cho hắn hỏng rồi, bốn Tiên

Vương chân truyền khác đi cùng hắn đều đã chết, chỉ còn mình hắn sống sót.”

“Tất nhiên là biết, chuyện này đã lan truyền trong thời gian gần đây mà.”

“Hỏng chuyện, nhưng Nhân chân truyền lại không hề trách phạt.”

“Hết cách, ai bảo Nhân chân truyền là Tiên nhị đại chứ?”

“Không so được, không thể so được…”

“...”

Sau khi Tề Minh rời đi.

Đám đệ tử Tiên tộc bàn tán xôn xao, trong từng câu chữ, tất cả đều tỏ ra ngưỡng

mộ, đố kỵ, còn có chán ghét Nhân Bảo Kỳ.

Tính cách và biểu hiện của Nhân Bảo Kỳ quả thực khó mà khiến đám đệ tự Tiên

tộc khỏi chán ghét.

Lúc này.

Tề Minh đang ở trong động phủ của Nhân Bảo Kỳ nhìn hai bóng dáng quen

thuộc.

Chính là cha mẹ của Nhân Bảo Kỳ.

“!!!”

Tề Minh thầm kinh ngạc.

“Bảo Nhi.”

Tề Minh vừa đến, Nguyệt Y Linh – mẹ của Nhân Bảo Kỳ quay lại, đầu tiên

nàng liếc nhìn Tề Minh, trong đôi mắt xinh đẹp đó loé lên phù văn lộng lẫy kỳ

lạ.

Lúc sau.

Nguyệt Y Linh lao tới và ôm chặt lấy Tề Minh trước ánh mắt có chút khó chịu

và ngại ngùng củaTề Minh, rồi ngả vào lòng hắn.

Tất nhiên rồi.

Thần thái mà Tề Minh thể hiện ra đều dự theo tính tình của Nhân Bảo Kỳ.

Hơn nữa.

Tề Minh cảm thấy cả khuôn mặt mình đang bị chôn vùi trong sự đồ sộ, chạm

được vào làn da mịn màng, trắng nõn, như sắp bị nghẹt thở vậy.

Mũi tràn ngập mùi hương khiến người ta nhớ nhung.

Hay thật.

Nó có thể giết chết sự buồn rầu trước mắt của người sống.

Không thể không nói.