Phản Kích Bạo Lực Mạng

Chương 2




Phần 2/3

4

"Giai Tuệ, con… bụng con sao thế này?"

Mẹ tôi vươn tay, ngón tay run rẩy chỉ vào bụng của em gái.

Nó nép vào lòng Cố Trạch Ngôn, trông rất sợ hãi.

"Các người là ai? T…tôi không biết các người."

Người hảo tâm cứu bọn họ từ đảo hoang đứng cạnh đó giải thích:

"Hai người họ mất trí nhớ rồi, chẳng còn nhớ được chuyện gì sất."

Xung quanh vây kín người, tôi trơ mắt nhìn em gái bối rối không biết những người đang ở đây làm gì.

Nó sao mà biết được, những người này đều đến đây để livestream. Hiện tại số người đang xem phát sóng trực tiếp đã lên đến vài triệu.

Tôi bụm miệng, nước mắt lưng tròng, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, cố tình nói thật to để ai xung quanh cũng có thể nghe thấy.

"Trạch Ngôn, a…anh không biết em ư? Hai người….sao hai người nỡ lòng nào… Hai người là em gái ruột và chồng sắp cưới của tôi đó!"

Mặt mẹ tôi biến sắc, thấy chuyện có vẻ không ổn thì kéo tôi lại quát lớn.

"Câm ngay, bao nhiêu người như vậy mà cứ bô bô cái mồm. Đây là việc riêng trong nhà, mày kể oang oang thế thì Giai Tuệ sống thế nào được!"

Tôi đẩy bà ấy ra, không màng gì hết lao về phía trước bắt lấy tay Cố Trạch Ngôn, gào khóc.

"Trạch Ngôn, em là vợ sắp cưới của anh này. Anh không biết em ư? Em đã đợi anh ròng rã nửa năm rồi!"

"Tôi không biết cô!"

Cố Trạch Ngôn đang trong trạng thái luống cuống nên vô thức hất tôi ra. Anh ta không vung quá mạnh nhưng phản ứng của tôi thì rất khoa trương. Tôi bị đẩy ngã sõng soài trên mặt đất, hai mắt khẽ đảo rồi hôn mê bất tỉnh luôn.

Trước khi khép mí mắt, tôi thấy ánh đèn flash chớp lên liên tục, phần bình luận trong livestream cũng tràn ngập cả màn hình.

Màn đoàn tụ gia đình này kết thúc bằng việc tôi té xỉu, được đưa vào bệnh viện lân cận.

Tôi vừa tỉnh lại đã phải nghênh đón những lời nhục mạ của mẹ ập xuống không ngớt.

"Mày điên rồi à?? Ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy mà mày nói cái gì thế?! Giai Tuệ và Trạch Ngôn vừa mới được giải cứu, còn đang mất trí nhớ, sao mày phải hùng hổ dữ tợn như thế làm gì?! Mày muốn hai đứa nó xấu mặt à!"

Mẹ căm tức nhìn tôi, bố cũng cau mày. Kiếp này tôi đã cố không để tình cảm mẹ con, bố con rạn vỡ lạnh nhạt như kiếp trước, nhưng chỉ cần em gái vừa quay về thì bọn họ lập tức bắt đầu thiên vị nó ngay.

"Mẹ, Giai Tuệ nó mang thai giọt máu của Trạch Ngôn đó, sao lại có thể đối xử với con như vậy?!"

Tôi khóc, vai run rẩy nức nở. Đúng lúc này, Cố Trạch Ngôn đẩy cửa ra dẫn em gái đi vào.

"Tôi không biết cô là ai. Từ khi tôi tỉnh lại trên đảo thì người bầu bạn với tôi là Giai Tuệ. Có cô ấy cùng làm bạn từ buổi sáng đến đêm tối mới khiến tôi vượt qua được những tháng ngày gian nan ấy."

Cố Trạch Ngôn ôm em gái, ánh mắt đầy kiên cường và nghị lực, lời nói ra cũng rất lay động lòng người.

Em gái rưng rưng nước mắt đi về phía tôi. Nó rụt rè như là sợ tôi.

"Chị hẳn là chị của em nhỉ. Chị, em biết trong lòng chị đang rất khó chịu nhưng hiện tại người Trạch Ngôn yêu chính là em. Dù cho chị có cưỡng ép giành lấy anh ấy thì anh ấy cũng không yêu chị đâu. Người không được yêu mới là kẻ thứ ba. Chị, chị đừng tranh giành Trạch Ngôn với em có được không? Chị, em van chị, em quỳ xuống cầu xin chị..."

Giai Tuệ vừa nói vừa khóc định quỳ.

Nó mới chạm gối xuống mặt đất đã bị bố mẹ kéo dậy. Bọn họ như đang tự biên tự diễn một vở kịch ngay trước mặt tôi. Tôi còn chưa lên tiếng thì mẹ chặn họng trước.

"Đủ rồi! Lâm Giai Ninh, nó là em ruột mày đấy! Nó chịu nhiều khổ sở như vậy rồi, mày không thể rộng lượng một chút à?"

Nghe xong tôi suýt không diễn nổi nữa.

"Mẹ, con còn chưa nói gì đâu."

"Được rồi, việc này cứ thế đi. Sau này Trạch Ngôn sẽ là bạn trai của em gái mày. Liệu liệu mà giữ mồm giữ miệng đấy, ra ngoài đừng có nói linh tinh. Giai Tuệ đã khổ lắm rồi, đừng để con bé chịu tổn thương thêm vì chuyện này."

Tôi bụm miệng, không dám tin vừa khóc vừa hô.

"Vậy con thì có thể chịu tổn thương đúng không hả mẹ?!"

Mẹ trừng mắt mắng tôi.

"Em gái mày khổ sở biết bao, mày buồn tẹo so với nó đã thấm vào đâu. Mày không thể biết điều lên tý được à? Em mày trót có bầu rồi mày còn muốn thế nào nữa? Mày phải ép nó chết mày mới vừa lòng chứ gì?"

Bọn họ chỉ trích tôi, tôi nhìn em gái đang dựa vào lòng Cố Trạch Ngôn. Khóe miệng nó bất giác cong lên như đã sớm đoán trước cảnh tượng này sẽ xảy ra.

"Mẹ, thôi mẹ đừng nói nữa. Con và Trạch Ngôn còn phải trả lời phỏng vấn của phóng viên. Mẹ cứ để chị nghỉ ngơi trước đi."

"Mày ở yên đó tự nghĩ kỹ lại đi."

Mẹ lạnh giọng nói với tôi xong thì dẫn tất cả mọi người rời khỏi phòng bệnh, để tôi một mình bơ vơ trong phòng.

Chờ bọn họ khuất hẳn tôi mới khe khẽ thở dài.

Em gái yêu dấu, em đã muốn nổi tiếng vậy thì chị cũng cố mà giúp em nổi như cồn một lần nhé.

Tôi vén chăn dậy đi đến bên cửa sổ lấy ra camera mini đã giấu sẵn từ trước. Nó đã ghi lại được toàn bộ tình huống vừa nãy.

5

Cuộc phỏng vấn em gái và Cố Trạch Ngôn nhận là áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp. Tôi bình tĩnh nhìn bọn họ thân mật ân ái kể lại trải nghiệm sống ngoài đảo hoang trên màn hình.

Đời trước bọn họ tham gia phỏng vấn xong thì nổi tiếng liền, thậm chí cư dân mạng còn đặt cho biệt danh couple đảo hoang.

"Lúc tôi bị sóng đánh dạt lên bờ cát thì đụng đầu vào cái gì đó. Mở mắt ra lần nữa thì Trạch Ngôn đã ở bên cạnh tôi rồi. Anh ấy chăm tôi kỹ lắm. Đồ ăn trên đảo rất khan hiếm, bản thân anh ấy ăn còn không đủ no, thế nhưng lúc nào cũng chia gần hết cho tôi, mình thì chỉ ăn một chút xíu..."

Em gái nói rồi nhìn Cố Trạch Ngôn bằng ánh mắt vừa biết ơn vừa bẽn lẽn. Phóng viên cũng bị tình yêu của bọn họ làm cho cảm động.

"Oa, đây quả thật là một hành động khiến tôi muốn khóc ghê..."

Phóng viên nói được một nửa thì đột nhiên bị nhân viên trong cánh gà gọi đi, để lại em gái và Cố Trạch Ngôn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Vẻ mặt của những nhân viên nhà đài tại hiện trường lúc này rất nghiêm trọng, xì xào bàn tán, còn thỉnh thoảng quét ánh mắt về phía hai người đang ngồi khiến em gái tôi bối rối hết sức.

"Có chuyện gì thế nhỉ, Trạch Ngôn?"

Cố Trạch Ngôn nhíu chặt mày, nghe loáng thoáng được mấy từ ‘trực tiếp’, ‘video’. Anh ta cảm thấy có gì đó không ổn nên lấy điện thoại ra xem thử.

Phần bình luận trên livestream không phải khen ngợi hâm mộ như bọn họ đoán mà ngược lại toàn là nhục mạ.

Video trực tiếp lúc đi đón và video quay lén trong phòng bệnh đang lan truyền trên mạng.

[Thật là ghê tởm, em gái ruột và chồng tương lai quấn lấy nhau.]

[Hai người kia cũng quá vô liêm sỉ rồi ha, người nhà của chủ blog này cũng kỳ cục chả kém. Tôi xem mà còn sắp tức chết rồi đây. Không biết chủ blog ở nhà còn bị tủi thân bao nhiêu nữa.]

[Làm fan cứng của Giai Ninh, follow từ những ngày đầu tiên, tôi bị chọc tức đến khóc đây này. Chờ đợi nửa năm mà đợi được cái thứ như này trở về thì không bằng chết hết trên biển đi cho vừa.]

[Bọn họ không hề xứng với tình cảm chân thành của Giai Ninh. Nam cặn bã nữ ti tiện, xấu như vượn đen như than, dính chặt lấy nhau vào! Một mình Giai Ninh đẹp là đủ rồi!】

Tôi nhìn em gái và chồng tương lai hốt hoảng ra mặt trên màn hình, dùng tăm xiên một miếng dưa hấu, hứng thú bừng bừng xem bọn họ biểu diễn.

Giai Tuệ bắt đầu không chịu được bạo lực mạng kiểu này, đứng lên khỏi ghế mở lời giải thích.

"Không phải như vậy, không phải như vậy đâu. Chúng tôi mất trí nhớ thật mà. Tôi không cướp bạn trai của chị ấy, tôi không cố ý thật đó."

Em gái khóc như hoa lê dính mưa, dư luận trên livestream cũng có chút chuyển biến.

[Đúng vậy, cũng không hẳn đều là lỗi của bọn họ đúng không? Đã mất trí nhớ lại còn rơi vào hoàn cảnh kia, chỉ có lẫn nhau thì muốn không nảy sinh tình cảm cũng khó lắm. ]

Còn có người cơ bản là không thèm nể nang mặt mũi bố con thằng nào:

[Bố nhổ vào, đồ Bạch Liên Hoa*! Mày bảo mất trí nhớ là mất trí nhớ thật à? Lại còn hai người cùng nhau mất trí nhớ, chứng nhận của bác sĩ đâu? Bịa chuyện cũng bịa có lý tý đi.]

(*Bạch liên hoa: kiểu người yếu đuối hay ra vẻ vô tội để chiếm được sự thương tình của người khác)

Cố Trạch Ngôn nghiêm mặt giải thích:

"Chúng tôi còn chưa kiểm tra nhưng mọi điều chúng tôi nói đều là sự thật. Sau khi kết thúc phỏng vấn thì tôi và Giai Tuệ sẽ đi kiểm tra ngay."

Cố Trạch Ngôn cũng đứng lên. Đầu óc của anh ta tốt hơn cô em ngốc nghếch vô dụng của tôi nhiều, ý tưởng mất trí nhớ chính là do anh ta nghĩ ra.

Anh ta nhìn thẳng ống kính, đỏ vành mắt.

"Đúng là tôi có lỗi với chị gái của Giai Tuệ. Dù tôi mất trí nhớ nhưng không thể phủ nhận tôi đã phụ lòng một cô gái khác. Ngay bây giờ tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành khẩn thiết đến cô ấy. Bất kể đền bù về vật chất hay điều gì khác, chỉ cần tôi có thể thì tôi sẽ tận lực đền bù."

"Vô cùng xin lỗi, Giai Ninh."

Anh ta nói xin lỗi xong thì em gái tôi cũng nhanh trí áp sát lại trước ống kính ngỏ lời xin lỗi, sau đó kết thúc phỏng vấn.

Đêm đó, bọn họ lập tức đăng ký một tài khoản Weibo rồi đăng tải chẩn đoán chứng minh mất trí nhớ của mình lên.

Bệnh viện cấp giấy là bệnh viện bố của Cố Trạch Ngôn nhờ quan hệ tìm cho anh ta, không cần đi kiểm tra cũng có thể lấy được giấy chẩn đoán giả.

Anh ta đăng lên Weibo còn cố ý nhấn mạnh sẽ chuyển tám trăm vạn cho tôi coi như đền bù.

Có status này cộng thêm mua hot search và nhiều tài khoản clone dẫn dắt dư luận, đám giang cư mận như cỏ đầu tường lại nghiêng hướng gió về phía bọn họ.

[Mặc dù chủ blog thảm thật nhưng cách xử lý của anh chàng này cũng không tồi, bồi thường nhiều tiền như vậy cơ mà.]

[Đúng thế, dù sao hai người đó mất trí nhớ rồi, từ góc nhìn của bọn họ thì hai người cũng vô tội thật.]

[Tôi thấy Cố Trạch Ngôn đẹp trai quá, ngầu quá đi mất, đang phát sóng trực tiếp lôi em gái đi ra luôn, giống phim thần tượng ghê.]

[Chị em lầu trên ơi tôi cũng cảm thấy y chang.]

[Như này mà đẹp trai á? Đen như than đá ý, mắt bà bị chó gặm rồi à?]

[Có thể đừng body shaming được không, bọn họ mới từ đảo hoang trở về mà. Chịu nhiều khổ sở như vậy, đen chút không phải là rất bình thường sao, về sau sẽ trắng lại.]

Trên mạng thảo luận nhiệt tình vô cùng.

Tôi chia sẻ bài đăng của Cố Trạch Ngôn, chỉ viết kèm hai chữ.

[Chưa chuyển.]

6

Tôi vừa làm thế thì phần bình luận dưới tài khoản của Cố Trạch Ngôn lại bị giang cư mận tràn vào, hàng lối chỉnh tề chỉ hai chữ:

[Trả tiền.]

[Ăn không nói có, trả tiền đi.]

[Ha ha ha, chết cười, vừa mới giả vờ làm người giàu một tý đã bị nữ chính chọc thủng lời nói dối.]

Chẳng được bao lâu, Cố Trạch Ngôn gọi điện thoại cho tôi.

Giọng điệu của anh ta kiểu nghiến răng nghiến lợi, cay lắm rồi.

"Giai Ninh, cô có thể xóa bài đăng kia trên Weibo không? Tạm thời tôi chưa gom được nhiều tiền mặt như vậy. Chờ tôi về nhà sẽ chuyển tiền ngay cho cô."

"Thế bao giờ anh chuyển cho tôi thì hẵng tính."

Câu trả lời của tôi khiến Cố Trạch Ngôn sửng sốt, như không lường tới tôi sẽ nói như vậy.

Mẹ tôi tiếp nhận điện thoại của Cố Trạch Ngôn, mắng tôi sa sả.

"Mày mê tiền đến điên rồi hả Lâm Giai Ninh? Sao tao lại sinh ra đứa con gái hám của như mày? Mày đang trả thù Trạch Ngôn đấy à? Sao mày ác độc thế? Hả! Cái Weibo kia của mày là như nào, mày đăng linh ta linh tinh lên ấy làm gì?"

Lời mẹ nói khiến tôi đột nhiên kích động hẳn.

"Con đăng Weibo thì làm sao! Con chỉ muốn bọn họ trở về thôi mà, con có lỗi gì nào? Sao mọi người lại đối xử với con như vậy, tại sao?! Chồng mẹ mất trí nhớ xong về quấn lấy em gái mẹ thì mẹ có đau khổ không? Mẹ có thể độ lượng được không mà mắng mỏ con? Con chỉ muốn bộc lộ tâm tình một chút, cớ gì tất cả mọi người lại đến chỉ trích con!"

Tôi giống như sắp sụp đổ hét lên, đến cả mẹ cũng bị tôi làm nghẹn lời không biết nói thế nào. Cố Trạch Ngôn nhận lấy điện thoại, tiếp tục thuyết phục tôi.

"Giai Ninh, tôi có thể hiểu được cảm xúc bây giờ của em. Là tại tôi phụ em. Chúng ta trở về nói chuyện trực tiếp được không?"

Giọng anh ta rất dịu dàng, trên mặt tôi chỉ có một nụ cười lạnh lùng.

"Anh xem Weibo của tôi chưa?"

Anh ta khựng lại một chút rồi nói: “Xem rồi."

"Có cảm tưởng gì không?"

"Giai Ninh, tôi rất cảm động. Tôi không ngờ em có thể kiên trì lâu như vậy. Cả Giai Tuệ lẫn tôi đều rất cảm động với tất cả những gì em làm."

"Cảm động á? Vậy sao lại nói dối, các người không sợ gặp sét đánh à?! Giả vờ mất trí nhớ lừa dối mọi người có vui không?"

Tôi đột nhiên chất vấn làm đầu dây bên kia sượng trân.

"Tôi không lừa dối gì hết, tôi mất trí nhớ thật, có chứng nhận của bác sĩ đây."

"Vậy bây giờ anh thề đi, thề rằng các người mất trí nhớ thật. Nếu là giả thì sẽ bị sét đánh, ra đường bị xe đâm chết, chết rồi xuống Địa ngục bị hỏa thiêu bị dầu luyện, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Nghe tôi nói thế thì giọng điệu phía bên kia thay đổi hẳn.

"Lâm Giai Ninh, có phải cô hơi quá đáng rồi không?"

Tôi nhíu mày:

"Làm sao, không dám nói đúng không?"

Giọng Cố Trạch Ngôn nghe như đang tức đến khó thở.

"Cô ép người quá đáng vừa thôi!"

Anh ta mê tín thứ hai không ai chủ nhật, bình thường trước khi đi đàm phán công việc còn tìm thầy tính một quẻ cơ mà. Bắt anh ta thề thì làm sao anh ta dám nói.

"Tôi ép người quá đáng hồi nào. Nếu việc này là thật thì anh thề chút có sao đâu. Tôi thấy anh chính là giả vờ mới không dám nói!"

Cố Trạch Ngôn không nói nữa, dập máy luôn. Tôi lưu lại ghi âm cuộc gọi trong điện thoại, rời bệnh viện về nhà.

Tôi chuyển khỏi nhà. Trước khi đi, mẹ nhìn tôi giống như kẻ thù.

"Cút, cút ngay đừng trở lại nữa, tao không có đứa con ích kỷ như mày."

Giai Tuệ ôm mẹ, chu đáo khuyên nhủ bà ấy đừng tức giận. Xem vở kịch mẫu từ nữ hiếu này tôi chỉ thấy châm chọc.

"Mẹ, em gái là con ruột của mẹ, còn con thì không phải ạ?"

Mẹ tôi sững sờ, mặt bà hơi biến sắc.

"Mẹ không trông ra Giai Tuệ đang giả vờ mất trí nhớ thật sao?"

Tôi mỉa mai nhìn bọn họ, sắc mặt của mẹ tôi trong nháy mắt tái nhợt đi. Tôi xách vali hành lý, quay đầu rời khỏi nhà.

Làm gì có mẹ ruột nào không nhận ra con mình có mất trí nhớ hay không. Vấn đề này tôi vẫn luôn muốn hỏi từ kiếp trước nhưng mãi không có cơ hội.

Bây giờ thấy vẻ mặt của mẹ thì lòng tôi đã rõ đáp án rồi.

Sự tình vẫn đang trong giai đoạn lên men trên Internet. Mấy ngày sau, ảnh chụp tôi đang thân mật với một người đàn ông rò rỉ trên mạng xã hội.