Văn án:
Du thuyền gặp nạn, em gái và chồng sắp cưới của tôi cùng mắc kẹt trên đảo hoang. Khi gia đình tìm thấy thì cả hai người họ đều bị mất trí nhớ và đã đến với nhau.
Em gái tôi mang bầu vượt mặt nép vào lòng người đáng lẽ trong tương lai sẽ là chồng tôi. Giờ khắc này, tôi trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Câu chuyện tình yêu của bọn họ khiến giới truyền thông cảm động, bố mẹ cũng khuyên tôi nên biết điều mà nhường chồng sắp cưới cho em gái.
Tôi không đồng ý thì bị bọn họ tung tin đồn nhảm nói xấu vu oan, bị giang cư mận bạo lực đủ đường, còn bị bố mẹ chỉ trích không ra thể thống gì. Cuối cùng đời tôi kết thúc trong trầm cảm.
Sống lại lần nữa, tôi xin đi trước các vị một bước nhé.
Trong lúc bọn họ đang lưu lạc trên đảo hoang, tôi đăng ký một tài khoản chuyên dùng để tưởng nhớ gã chồng hụt và cô em gái quý hóa. Cư dân mạng bị tôi làm cho cảm động vô cùng.
Đợi mãi mới đến ngày ra đảo cứu viện, tôi long trọng mở livestream chia sẻ trực tiếp toàn bộ hành trình đón em gái bụng bầu và chồng chưa cưới.
Bây giờ trò vui mới chính thức bắt đầu.
________________________________________________
Phần 1/3
1
Choàng tỉnh, tôi phát hiện mình đã quay trở lại ngày du thuyền gặp nạn.
TV phát bản tin thông báo vụ đắm tàu, bây giờ người ta còn đang giành giật từng giây với tử thần để cứu những người gặp nạn.
Bố mẹ khóc đến thắt tim thắt phổi trước mặt tôi, hai tay ôm tượng Phật trước ngực, không ngừng khấn ‘Bồ Tát phù hộ’.
Tôi nén lại cảm giác bủn rủn trong người, đi đến an ủi bọn họ.
"Bố, mẹ! Giai Tuệ và Trạch Ngôn nhất định sẽ không sao đâu."
Mẹ nhìn tôi, đột nhiên bùng nổ nỗi lòng:
"Nếu không phải mày nói muốn đi du lịch thì Giai Tuệ cũng sẽ không lên thuyền!"
Ánh mắt của bà tràn đầy oán hận và thâm độc, giống như ước gì người lên thuyền lúc ấy là tôi.
Kiếp trước, bởi vì bà đau lòng xót con nên tôi cũng áy náy tự trách không thôi.
Ban đầu vốn dĩ là tôi và Cố Trạch Ngôn hẹn nhau cùng đi du lịch bảy ngày trên chiếc thuyền này, sau đó em gái nghe tin liền khăng khăng đòi theo cùng.
Vé đã mua hết cả rồi nhưng tôi lại có việc đột xuất ở công ty, không giải quyết xong ngay được, thế là đành tiếc hùi hụt nhìn hai người đó sánh đôi lên thuyền đi chơi.
Tôi cứ đinh ninh đây chỉ là trùng hợp, nhưng sau khi thành oan hồn tôi mới phát hiện, thì ra chính bọn họ đã sắp đặt chuyện ‘trùng hợp’ này. Có lẽ bọn họ đã lén lút thông đồng kết đôi kết cặp từ lâu.
Việc hai người cùng mất trí nhớ cũng là giả, chẳng qua là cái bụng bầu của em gái tôi không cách nào giấu diếm được nữa nên nó và Cố Trạch Ngôn mới viện một lý do để đảm bảo cho sự trong sạch của mình.
Oan hồn của tôi cứ bồng bềnh ngay bên cạnh bọn họ như vậy, nghe hai đứa trắc nết kiêu căng đắc ý chim chuột nhau.
"Trạch Ngôn, anh thông minh ghê. Em bảo mất trí nhớ một cái là đám người ngu xuẩn kia tin thật ngay tắp lự. Cuối cùng em cũng có thể quang minh chính đại ở bên anh rồi."
Tôi nhìn bọn họ công khai thể hiện tình cảm và được cư dân mạng tích cực ‘đẩy thuyền’, thậm chí câu chuyện tình yêu trên đảo hoang của hai người còn được cải biên thành phim.
Mà tôi ấy à, đêm tết Trung thu gia đình đoàn viên, căn bệnh trầm cảm khiến tôi tự kết liễu cuộc đời của bản thân, giã từ nhân thế.
Hai kẻ gián tiếp hại chết tôi thì tay trong tay đi đến trước bia mộ tôi. Bọn khốn nạn ấy mang theo cả phóng viên tới khóc lóc kể lể chính là để tuyên truyền cho bộ phim chuyển thể của mình.
Nghĩ đến chuyện kiếp trước, nước mắt tôi ứa ra.
Nhân đó tôi quỳ xuống cạnh mẹ, khóc đến thở không nổi.
"Bố, mẹ! Là tại con không trông coi em tử tế. Đều do lỗi của con hết. Nếu lúc đó con từ chối em thẳng thừng hơn thì nó sẽ không lên thuyền. C…con thật sự là không còn mặt mũi nào gặp bố mẹ nữa..."
Nói đến đoạn sau, tôi như là quá mức đau lòng, lả người ra hôn mê bất tỉnh.
Khi vừa tỉnh lại thì bắt gặp bác sĩ tư nhân đang khám bệnh cho mình, ông ta chẩn đoán là do cảm xúc của tôi dao động quá kịch liệt nên mới té xỉu.
Bố thấy tôi thương tâm như vậy thì cũng đành khuyên mẹ mấy câu.
"Thôi bà đừng trách Giai Ninh, tại Giai Tuệ khăng khăng đòi đi chứ có ai muốn chuyện này xảy ra đâu."
Mẹ nhìn sắc mặt tôi tái nhợt thì cũng không tiện oán trách nữa.
Kiếp trước, bọn họ cũng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Dù rất áy náy nhưng tôi thấy tủi thân vô cùng. Đó vốn là chuyến đi dành cho cặp đôi mà đưa em gái theo thì còn ra thể thống gì, tại nó một mực khóc lóc om sòm lăn lộn ăn vạ trên mặt đất xin tôi cho đi cùng, Cố Trạch Ngôn cũng bảo anh ta không để ý đâu, tôi cứ việc đưa em gái đi theo nên tôi mới đồng ý.
Nó tự bắt mọi người cho đi, vì sao cuối cùng lại thành ra là lỗi của tôi?
Lúc ấy tôi nhịn không được phản bác một câu thì bị mọi người nhục mạ chỉ trích, nói tôi vô tâm, nuôi chỉ tổ báo nhà, hại người còn chối đây đẩy.
Sau chuyện này quan hệ giữa tôi và bố mẹ càng lúc càng rạn nứt, ngày nào còn chưa tìm thấy em gái thì ngày đó bọn họ vẫn hận tôi.
Kiếp này tôi sẽ không tái phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa. Giả vờ thôi chứ gì, ai mà không biết. Thậm chí tôi còn có thể trông thương tâm hơn các người nhiều.
2
Tôi không ăn không uống vài hôm liền, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hai lần phải nhập viện cấp cứu.
Toàn thể đồng nghiệp và bạn bè đều tới an ủi.
Ngay cả người nhà của Cố Trạch Ngôn cũng khuyên tôi nghĩ thoáng một chút, đừng chưa tìm được người mà chính mình đã đổ bệnh trước.
Chuyện du thuyền gặp nạn vẫn luôn nằm trong bảng hot search mỗi ngày.
Một vài trang chủ của đài truyền hình giải trí còn đặt thành màu xám để mặc niệm cho những người đã khuất.
Tôi cầm điện thoại di động lên đăng kí một tài khoản Weibo lấy chính tên tôi, Lâm Giai Ninh.
Sau đó gõ chữ, viết ra status đầu tiên:
[Giai Tuệ, Trạch Ngôn, hai người nhất định sẽ an toàn trở về, đúng không? Cao xanh ơi hỡi cao xanh, xin ngài phù hộ chúng con. Con nguyện dâng hiến một nửa tuổi thọ của bản thân đổi lấy sự bình an của người nhà.]
Status này gắn kèm tag, mới đăng đã nhận được mấy trăm like và hơn mười bình luận. Bình luận toàn là cầu nguyện và động viên.
Từ đó mỗi ngày tôi đều sẽ đăng một bài trên Weibo. Bởi vì chuyện này đang được dư luận chú ý nhiều nên mấy ngày sau tài khoản Weibo của tôi nổi tiếng hẳn.
[Ngày thứ bảy ngóng trông, ông trời ơi sao ông lại để tôi phải chịu thống khổ như này. Ước gì người gặp chuyện bất trắc là tôi mà không phải em gái và người yêu của tôi. Ăn không ngon, ngủ không yên, tôi cảm giác mình sắp không sống nổi nữa rồi.]
[Giai Tuệ, chị vẫn nhớ rõ lần đầu tiên chị nhìn thấy em, em bé xíu nằm trong vòng tay bố, cũng là lần đầu tiên trong lòng chị gợi lên tinh thần trách nhiệm của chị gái. Chị trông em chậm rãi lớn lên từng ngày, hoạt bát đáng yêu, đôi khi cũng hơi mè nheo khiến chị cạn lời. Nếu hôm đó chị có thể từ chối em thẳng thừng hơn, không cho em lên thuyền thì có phải em sẽ không xảy ra chuyện đúng không?]
[Trạch Ngôn, ở bên anh ba năm, mỗi ngày em đều cảm thấy rất vui. Bất kể mọi thứ ra sao anh đều luôn luôn ở bên cạnh động viên em, để em tràn ngập dũng khí. Anh là trạm bơm dũng khí của riêng em, nhưng hiện tại anh không ở đây thì em lấy đâu ra dũng khí đối mặt với biến cố này bây giờ. Nếu lúc trước em ích kỷ thêm một chút, bản thân không đi được nên cũng bắt hai người ở lại, thì có phải mọi chuyện sẽ khác không?]
Bài đăng này có đến mấy trăm ngàn like và mấy chục nghìn bình luận.
[Đọc đến khóc luôn, thương quá chừng. Chị gái à chị nhất định phải kiên cường lên nhé.]
[Chắc chắn chị sẽ đợi được người nhà trở về. Đừng quá thương tâm mà chị. Phải ăn cơm thật no mới có sức đi đón bọn họ về chứ.]
Phần lớn bình luận đều là động viên, nhưng bài đăng càng phổ biến thì càng xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều.
[Không rõ chuyện này như thế nào nhưng mà nếu chị chủ blog này không thể đi bởi vì có việc gấp thì vì sao bạn trai và em gái vẫn còn đi vậy? Đi cùng nhau như thế không cảm thấy kì à? Hẳn là nên tránh cho đỡ tai tiếng ra vào chứ đúng không?]
Nhìn cái bình luận này lên top, tôi mỉm cười, hai tay gõ chữ:
[Vé đã mua từ lâu. Chúng tôi vất vả mãi mới sắp xếp được thời gian đi du lịch một chuyến, tôi không muốn bởi vì mình mà hai người họ đều phải ở nhà. Xin đừng phỏng đoán bọn họ theo hướng xấu, cảm ơn các bạn.]
Tôi trả lời xong bên dưới mọi người lại bắt đầu ùa vào an ủi, nhưng bởi vì tôi chỉ trả lời bình luận này nên nó được ghim lên phần dễ thấy nhất.
Số like của bình luận đã hơn mười ngàn. Mặc dù bình luận đó có ít lượt trả lời nhưng số like cho thấy rất nhiều người đồng ý với nó.
Nổi như cồn đi, tất cả mọi người nhanh nhanh đọc đi. Như thế thì đến lúc chân tướng bị vạch trần mới không cảm thấy bỡ ngỡ.
Kiếp trước, hai người kia chính là dùng cách điều khiển dư luận này để chèn ép tôi.
3
Kiếp trước tôi không đăng bài trên Weibo. Sau khi Cố Trạch Ngôn và em gái được giải cứu thì lập tức nhận phỏng vấn từ truyền thông, bọn họ kể lại chuyện đã trải qua trên đảo.
Sinh tồn trên đảo hoang nửa năm trời, hai người không còn ký ức đồng hành, bầu bạn với nhau, còn có thể dựng dục tạo ra một sinh linh nhỏ bé trên mảnh đất cằn cỗi này. Đây quả là một kỳ tích.
Tình yêu của hai người khiến truyền thông và cư dân mạng cảm động không thôi, trên mạng ngập tràn lời ca tụng và khen ngợi.
Người vợ sắp cưới là tôi đây thì thành trò cười cho thiên hạ. Bố mẹ cấm tôi nói ra chân tướng sự việc, còn bắt tôi chắp tay dâng Cố Trạch Ngôn tặng cho em gái.
Cố Trạch Ngôn ôm em gái đang mang thai, nhìn tôi với vẻ ghét bỏ.
"Tôi không biết cô. Hiện tại người tôi yêu là Giai Tuệ."
Em gái khóc như hoa lê dính mưa, quỳ trên mặt đất cầu xin tôi.
"Chị, chị nhường Trạch Ngôn cho em đi mà."
Ngay lúc ấy tôi đau lòng gần chết.
Giấy tóm lại là không gói được lửa.
Chẳng bao lâu sau, mấy tay nhà báo đã điều tra rõ ràng quan hệ của chúng tôi.
Tôi không nói gì nhưng bố mẹ lại cho rằng chính tôi là người bô bô cái mồm đi mách lẻo với bàn dân thiên hạ.
"Em gái mày đã phải chịu nhiều vất vả khổ sở như vậy rồi, sao mày lại ác độc thế? Mày muốn ép Giai Tuệ chết mới vừa lòng phải không?"
Bất kể tôi thanh minh thế nào bố mẹ vẫn một mực chắc chắn là tôi lòng dạ ác độc đi kể chuyện cho cánh báo chí, muốn từ mặt tôi.
Ngay lúc này, trên mạng xuất hiện hình ảnh em gái quỳ gối bên chân tôi và ảnh chụp tôi ở cạnh một người đàn ông khác trong thời gian Cố Trạch Ngôn mất tích.
Người đó chỉ là bạn bè bình thường nhưng lại bị đám tài khoản clone tung tin đồn nhảm nói thành bạn trai của tôi. Họ đồn tôi đã ngoại tình từ lâu, thấy chồng chưa cưới an toàn trở về thì mặt dày xáp đến xin quay lại.
Lập tức dư luận nghiêng về một phía, ai ai cũng mắng tôi. Tôi muốn nhờ người trong gia đình ra mặt hỗ trợ thanh minh, cả nhà đều biết rõ tôi không hề làm ra chuyện như vậy.
Nhưng tôi không ngờ, bọn họ lại là cọng rơm cuối cùng đè sập tôi.
Bọn họ không chỉ thừa nhận lời đồn là thật mà còn nói là do tôi khăng khăng đòi đi du lịch trên thuyền nên bọn họ mới đồng ý đi cùng, kết quả đến giờ chót lại đổi ý. Bố mẹ nói rằng tôi thì bình an rồi nhưng hại người khác rơi vào nguy hiểm mà không có chút áy náy, lại còn cho là do em gái và chồng sắp cưới đáng đời.
Ngay cả bố mẹ ruột cũng nói như thế thì ai còn tin tưởng tôi nữa đây?
Tôi ra đường không bị người ta ném trứng thối thì là bị hắt chất thải rồi hô hào sao tôi không chết đi. Khi tôi trốn ở trong nhà thì vẫn sẽ có người ném đá từ cửa sổ vào.
Cuối cùng, tôi theo như mong muốn của họ vì không chịu nổi bạo lực mạng nên cắt cổ tay quyên sinh vào đúng Tết Trung Thu.
Thời gian từng ngày trôi qua, tên những người cứu thoát đều được đọc lên trên bản tin giải cứu mỗi ngày nhưng đều không phải em gái tôi và Cố Trạch Ngôn.
Ngay cả bố mẹ tôi còn không biết hai con người kia còn sống, ngày ngày đều sầu não, chìm đắm trong nỗi xót thương.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã có một chuyến đi ghé thăm nhà họ Cố, biểu hiện của tôi xuất sắc đến mức khiến bố mẹ Cố Trạch Ngôn phải cảm động.
"Mặc dù cháu và Trạch Ngôn chưa kết hôn nhưng ngày hôm đó trong lễ đính hôn gọi hai bác một tiếng bố mẹ thì sau này hai bác sẽ như bố mẹ của cháu. Đời này cháu nguyện ở giá để chờ Trạch Ngôn trở về.”
Mẹ Cố Trạch Ngôn ôm chầm lấy tôi oà khóc, nhà họ chỉ có một đứa con trai nên đương nhiên đây là một cú sốc lớn, họ lập tức nhận tôi làm con gái nuôi.
Sau khi trở về với công việc, tôi vẫn không quên sự nghiệp phát Weibo của mình, từ hotsearch vụ đắm thuyền nên có rất nhiều người biết đến tôi.
Trên weibo tôi chỉ đăng nội dung về em gái và Cố Trạch Ngôn nhưng lại không ngờ thu hút hàng trăm triệu fan.
Ban đầu có nhiều người nghĩ tôi nhân dịp nổi tiếng để thu lợi nhưng sau một khoảng thời gian tôi kiên trì đăng bài mỗi ngày mà không hề định dùng tài khoản này kiếm tiền. Lúc này cư dân mạng mới tin là tôi thật lòng, họ bị sự kiên trì của tôi làm cho cảm động.
Có không ít nhà đài xin phỏng vấn nhưng đều bị tôi từ chối hết. Tôi không muốn lộ diện trước ống kính.
Nửa năm cứ vậy trôi qua, rốt cuộc tôi cũng chờ đến ngày em gái và chồng sắp cưới được cứu viện.
Thuyền bè đi ngang qua đảo phát hiện bọn họ nên đưa về đất liền, sau đó liên hệ với gia đình.
Tôi sốt sắng đăng một status trên Weibo.
[Trạch Ngôn, Giai Tuệ, hai người trở về thật rồi! Không phải mơ, tôi đợi được họ về thật rồi!]
Có bài đăng này thêm dầu vào lửa, rất nhanh chuyện này lại lên hot search.
Tôi bí mật tiết lộ địa điểm đón người về cho cư dân mạng. Gia đình tôi còn chưa đến nơi thì đám giang cư mận với trình độ lướt net 5G và cánh nhà báo đã chạy tới trước rồi.
Tôi, bố mẹ tôi, và cả bố mẹ Cố Trạch Ngôn kích động đi đến đón người.
Mẹ tôi thậm chí còn mừng phát khóc, khóc không ngừng từ lúc lên xe đến khi xuống xe.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, chúng ta phải thật vui vẻ đi gặp Giai Tuệ và Trạch Ngôn." Tôi khuyên nhủ.
Mẹ tôi gật đầu như bổ củi, lau khô nước mắt.
Cuối cùng chúng tôi cũng gặp được hai người ngày nhớ đêm mong.
Phơi gió hong sương nửa năm, làn da của hai người kia đen như than. Em gái tôi tựa trong lòng người đáng lẽ chuẩn bị là anh rể mình, bụng to vượt mặt.
Giờ khắc này, mặt của tất cả mọi người đều đờ ra.