Sau chuyện bị bà hai sai người đốt sách lần đó nàng trở nên e dè và đề phòng bà hai hơn trước vì chỉ cần nàng sơ hở một tí là sẽ bị bà ta tìm cách hãm hại. Quỳnh Khuê cũng vì sự việc đó mà cô không dạy cho nàng học ở ngoài sau vườn nữa mà đổi lại là học trong phòng cô để tránh bị dòm ngó.
Cũng như mọi hôm thì hôm nay nàng cũng đang ngồi học trong phòng của Quỳnh Khuê, giờ đây nàng đã đọc được chữ nên cô cũng bắt đầu dạy cho nàng về tính toán. Cô đã chép một vài bài toán đơn giản xuống vở cho nàng rồi chỉ nàng từng bước một để tính những con số đó, nàng học rất nhanh hiểu nên cô vui lắm. Trong lúc đợi nàng giải mấy bài toán trong vở thì cô lẳng lặng ngồi đọc sách kế bên nàng, cô vừa đọc vừa nhìn xem nàng làm bài tới đâu để khi nàng không rõ cô sẽ chỉ lại cho nàng
"Tôi cho bài có chỗ nào chị không rõ không? Chị không rõ chỗ nào cứ hỏi tôi đừng ngại"
Nàng gật đầu rồi nhỏ giọng nói
"Có chỗ này tôi không rõ cho lắm...Khuê chỉ lại cho tôi được không?"
Cô gật đầu rồi gấp lại quyển sách, cô đứng lên đi lại gần nàng rồi từ tốn chỉ lại cho nàng từng bước một. Hiện giờ do cô đang đứng nên nàng có thể nhìn thấy một bên mặt của cô rất rõ, phải nói là cô rất xinh đẹp, sóng mũi cao và gương mặt thanh tú tựa như một đoá sen hồng. Nàng khẽ đỏ mặt tựa như lần đầu nhìn cô với khoảng cách gần như vậy, nhưng nàng đâu biết cô cũng thầm nhìn lén nàng mỗi khi nàng đang chăm chú làm bài rồi khẽ mỉm cười phía sau trang sách.
Lúc đầu cô rất ít khi nói chuyện nhiều với nàng, chỉ khi nào có chuyện chi cần thiết thì cô mới hỏi ý nàng nhưng tiếp xúc một thời gian nàng lại phát hiện ra nhiều điểm đáng yêu ở con người cô, tuy cô ít nói nhưng lại thường thể hiện sự quan tâm bằng hành động. Cô từ nhỏ đã hiểu chuyện sớm nên càng khó bộc lộ tâm tư tình cảm với người khác nhất là sau khi má cô mất thì cô càng ít nói hơn, chỉ có mỗi khi ở gần nàng không hiểu sao cô lại cảm thấy ấm áp và gần gũi đến độ muốn nói cho nàng nghe những tâm tư trong lòng mình.
Nàng đã được nghe về câu chuyện của bà cả nên càng cảm thấy quý mến cô hơn, nàng quý tính cách của cô và con người của cô nữa. Nàng cũng biết được cô rất thích ăn bánh ít nên mỗi khi rảnh nàng lại vô bếp làm bánh mang qua cho cô, nàng hiểu nỗi đau mất má của cô và cảm thấy thương cô nhiều hơn, còn ông Nguyễn là đàn ông nên ít khi ông quan tâm đến cảm giác của con gái, ông ta chỉ biết chu cấp cho cô ăn học ngoài ra ông ta chỉ để tâm đến những người con gái xinh đẹp để thoả thói trăng hoa của mình.
Do sự đồng cảm và thấu hiểu lẫn nhau giữa hai người, không biết là vô hình hay hữu ý mà có một sợi dây đỏ đang dần hình thành se kết mối lương duyên giữa các nàng. Nó cứ dần dần hiện hữu rồi kéo các nàng lại gần nhau hơn.
Mỗi năm trong làng sẽ tổ chức lễ hội cúng đình với mục đích tạ ơn các chư vị thánh thần đã che chở, ban phước cho người dân có một năm vụ mùa thuận lợi. Lễ hội cúng đình là một lễ hội lâu đời gắn liền với tín ngưỡng của người dân nơi đây nên mỗi năm lễ được tổ chức rất linh đình và trang trọng, cũng như mọi năm nhà ông Nguyễn cũng góp phần không ít vào việc sửa soạn trang hoàng lại tổ đình và mua sắm lễ vật để dâng lên chư vị thánh thần.
Đến ngày lễ mọi người trong nhà đều phải có mặt để tham dự, đi trước là ông Nguyễn, kế tiếp là bà hai và bà ba, cuối cùng là Quỳnh Khuê và thằng quý tử của bà hai. Ông Nguyễn được cử làm người đại diện thắp hương dâng lên bàn thờ chư vị thánh thần nên hôm nay ông ăn bận áo dài đen và khăn đóng trông vô cùng nghiêm nghị, tất nhiên là từ bà hai cho đến bà ba và cả Quỳnh Khuê đều phải mặc áo dài truyền thống vì đây là quy tắc trong nhà họ Nguyễn và một phần ông ta cũng muốn phô trương gia thế của mình với bà con.
Do là lễ lớn nên hầu hết bà con dân làng đều đến dự và thắp nhang cầu mong vụ mùa sau mưa thuận gió hoà, mùa màng thịnh vượng. Từ sáng sớm người dân đã kéo đến đông đúc vây kín cả sân đình, tiếng người nói chuyện, mùi khói nhang nghi ngút cả một vùng trời. Lễ thì chỉ kéo dài đến tận trưa thì kết thúc nhưng người dân vẫn còn nán lại để nghe cải lương vì năm nay ông Nguyễn có mời đoàn cải lương về đình hát cho bà con nghe.
Đến tầm chiều thì dòng người kéo đến càng đông vì lâu lắm rồi dân làng mới được dịp nghe cải lương, ông Nguyễn nhân cơ hội được dịp khoe mẻ nên ông bắt cả nhà phải ở lại dự cho hết buổi lễ rồi ngồi lại nghe cải lương. Lúc này người người nhốn nháo chen nhau để giành chỗ ngồi xem hát cải lương, có người thì trèo lên cây để xem. Mãi một lúc sau đã ổn định trật tự chỗ ngồi thì tuồng cải lương mới bắt đầu, đến khoảng nửa tuồng thì nàng cảm thấy hơi mệt vì suốt cả ngày phải ở lại buổi lễ đến tận tối. Quỳnh Khuê ngồi kế bên nàng ngó thấy sắc mặt nàng không tốt nên chồm qua hỏi nhỏ nàng
"Chị thấy trong người không khoẻ hay sao? Trông sắc mặt chị không tốt lắm"
Nàng khẽ gật đầu với cô, cô thấy vậy thì hỏi ý muốn đưa nàng về nhà nghỉ ngơi dù sao bây giờ cũng đã tối rồi, ông Nguyễn lúc này lo say sưa tiệc rượu rồi ngồi nghe cải lương nên cũng không để tâm đến các nàng nữa
"Hay tôi dìu chị về nghỉ nghen, cả ngày nay chắc chị mệt lắm phải không?"
Nàng gật đầu rồi nắm nhẹ tay cô gượng đứng lên, con Mùi nó thấy vậy đòi theo về cùng thì nàng lắc đầu, ý biểu nó ngồi nghe tiếp vì lâu lắm mới có dịp tụi nó được nghỉ ngơi ngồi nghe cải lương.
Trên con đường làng lúc này trời đã sập tối chỉ có ánh đèn dầu le lói soi xuống mặt đường, hầu như mọi người đều tập trung ở sân đình nên con đường vắng hơn thường lệ. Cô đang dìu nàng thì bỗng nhiên ở đâu xuất hiện hai gã say rượu chắn trước mặt các nàng, cô chỉ im lặng rồi dìu nàng bước qua bọn chúng nhưng có vẻ bọn chúng không có ý buông tha cho các nàng, bọn chúng cười cười với vẻ mặt nham nhở rồi nói với giọng điệu lè nhè
"Ê! Ê! Hai cô nàng xinh đẹp đang định đi đâu đó, ở lại chơi với tụi này đi"
Cô nhíu mày hắn giọng
"Các anh tránh đường cho tụi tôi đi qua, nếu các anh định mần gì thì tôi la lên đó"
Hai tên đó cười khùng khục rồi nói
"Ui! Tưởng ai xa lạ hoá ra là cô hai Khuê và bà ba nhà ông Nguyễn đây mà....haha! Nhưng tụi này không thích tránh ra đó thì mần sao"
Hai tên đó vừa nói vừa nhào tới chỗ cô và nàng, cô vội kéo nàng ra sau lưng rồi đứng chắn trước mặt nàng
"Các anh biết cha tôi thì biết điều mà cho tụi tôi qua, không thì đừng hòng cha tôi tha cho các người"
Hai tên kia có vẻ như không hề sợ quyền uy của cha cô mà còn lấn tới nắm lấy tay cô định kéo cô vào người, cô vội vùng tay ra rồi đạp cho hắn một cái thật mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất. Hai tên đó đang say rượu nhưng rất khoẻ, hắn lồm cồm bò dậy rồi lao đến chỗ cô, cô tuy vùng được khỏi hai tên đó nhưng sức con gái có hạn nên cô bị hai tên đó giữ chặt tay lại, bọn chúng vừa cười nham nhở vừa tiến lại gần cô thì bỗng có ai đó dùng cây đập mạnh vào lưng bọn chúng khiến chúng bị đau mà thả cô ra.
Nhân lúc bọn chúng còn đang nằm dưới đất vì đau thì cô kéo tay nàng chạy đi, nàng chính là người đã lấy cây đập bọn chúng để giải nguy cho cô. Cả hai về đến nhà thì mệt lã đi vì vừa chạy vừa lo sợ không biết bọn chúng có đuổi theo không. Nàng đã mệt đến mức thở không nổi mà phải dựa vào người cô, cô thấy vậy thì dìu nàng về phòng mình để tiện chăm sóc vì trong nhà giờ này cũng không còn ai mọi người đã kéo nhau ra đình nghe cải lương hết rồi.
Cô để nàng nằm xuống giường rồi đưa tay sờ nhẹ lên trán nàng thì bỗng giật mình vì trán nàng rất nóng, cô biết nàng bị sốt nên vội đi xuống bếp chuẩn bị nước nóng và khăn để lau người cho nàng. Cô được học kiến thức của phương Tây là khi người bị nóng sốt thì nên mặt đồ rộng và thoáng để giảm đi cơn nóng sốt, cô vội tìm trong tủ quần áo của mình một cái áo lụa ngắn tay để thay cho nàng, cô đưa tay lên cởi đi bộ áo dài trên người nàng mà thoáng đỏ mặt. Tim cô lúc này đập rất nhanh đến nỗi mà cô có thể nghe được nhịp tim của mình, cô thôi không nhìn nàng nữa mà nhanh tay thay cái áo cho nàng rồi vắt khăn lau người cho nàng hạ sốt.
Cô cẩn thận đắp cái khăn lên trán nàng rồi ngồi nhìn nàng thật lâu, đến hôm nay cô mới dám nhìn thẳng nàng như vậy vì bấy lâu nay cô chỉ dám nhìn lén nàng mỗi khi nàng làm bài mà thôi. Nàng vì cơn sốt hành hạ cộng thêm chuyện lúc nãy phải chạy một quãng đường khá xa như vậy thì nàng đã thiếp đi từ lúc nào, cô ngồi nhìn nàng một lúc rồi bất giác đưa tay sờ nhẹ lên má nàng rồi xoa nhẹ, trong giây phút hai tên kia muốn giở trò với các nàng thì trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là phải bảo vệ được nàng, cô muốn thấy nàng được hạnh phúc vui vẻ. Cô đưa tay lên ngực trái của mình để cảm nhận được con tim mình đang đập nhanh vì ai và cô biết cô đã phải lòng nàng, người mà cô tuyệt đối không được đem lòng yêu thương vì cô phải gọi người đó bằng má ba.