Nếu có ai đó hỏi nàng rằng điều gì làm nàng hạnh phúc nhất, nàng sẽ không do dự mà trả lời rằng được yêu cô là điều hạnh phúc nhất của nàng. Nếu có ai đó hỏi điều gì làm nàng đau khổ nhất nàng cũng sẽ trả lời là khi yêu mà không thể thốt lên thành lời là điều làm nàng đau khổ nhất.
Thương đó, yêu đó nhưng nào dám nói ra hết nỗi khổ tâm trong lòng mình. Rồi từ đây cô và nàng sẽ trở về đúng với vai vế của mình, nàng sẽ lại là bà ba là người cô phải gọi bằng má, mối duyên tình mỏng manh tựa sợi tơ, chỉ cần một chút tác động có thể cắt đứt một cách dễ dàng.
Kể từ ngày đó nàng thay đổi, cô cũng thay đổi. Nàng trở nên lạnh lùng xa cách hơn, ý luôn muốn nhắc nhở cô phải giữ đúng vai vế của mình. Hỏi cô có đau không? Có, cô đau lắm nhưng cũng đành buông xuôi. Lại một lần nữa cô trốn tránh nàng, cô sẽ quay lại trường để hoàn thành xong kỳ thi của mình, cô đi rồi sẽ không ai làm nàng khó xử nữa.
Trước ngày đi ông Nguyễn tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, cả nhà cùng nhau ăn cơm và cầu chúc cho cô thi cử thuận lợi. Trong bàn ăn đa phần chỉ toàn nghe tiếng ông Nguyễn nói, lâu lâu cô mới trả lời ông cho có lệ. Cuối buổi cơm cô trầm ngâm hồi lâu rồi thưa với ông Nguyễn một chuyện mà ngay cả nàng cũng chưa nghĩ tới
"Thưa cha! Sẵn dịp mọi người có mặt ở đây, con muốn thưa với cha và các má một chuyện"
Ông Nguyễn nhìn cô rồi gật đầu ý biểu cô cứ nói
"Có chuyện chi con nói đi"
Cô nhìn về phía nàng một chút rồi nhìn sang chỗ khác
"Dạ, con muốn thưa chuyện của con với Phú Trung. Con đã nhận lời làm vợ của Phú Trung rồi thưa cha má, tụi con định thưa với cha má là sau khi con thi Tú Tài Bậc 2 xong sẽ tính tới chuyện cưới sinh"
Nàng như chết trân tại chỗ, còn ông Nguyễn thì cười khà khà như được mùa
"Ai chứ thằng Phú Trung thì cha ưng bụng lắm, con lấy nó là chuyện tốt của nhà ta"
Cô nói rồi cúi đầu xin phép đi vào trong, cô đã lấy hết can đảm để nhìn nàng, cô muốn thấy thái độ của nàng khi cô nói ra chuyện này nhưng có lẽ do cô đã quá mong chờ mà ảo tưởng rằng nàng còn dành tình cảm cho cô. Khi ánh mắt cô khẽ liếc nhìn nàng, đáp lại cô là ánh mắt bình thản của nàng, lúc này cô chỉ biết cười khổ rồi bước thật nhanh về phòng.
Lại một lần nữa người nàng thương rời đi, cô có quay về không? Có, cô sẽ về nhưng khi đó cô sẽ về làm vợ người ta. Nàng từ dạo đó cũng trở nên lầm lì ít nói, khuôn mặt và ánh mắt vô hồn, cô đi rồi mang theo cả trái tim nàng. Con Mùi nó nhức đầu lắm vì nó khó hiểu vì sao bà nó và cô hai nó cứ thích làm khổ nhau, mới mấy bữa trước còn thấy hai người thân thiết, chỉ mấy bữa sau lại không ai nhìn mặt ai. Nó tự hỏi không biết hai người đang bị gì, nàng càng ngày càng trầm tư, kể cả nó ít khi nàng nói chuyện với nó như trước.
Dạo gần đây ông Nguyễn bắt đầu giở thói vũ phu, mỗi lần ông nhậu say về lại đi vào phòng kiếm nàng. Mỗi lần ông ta đụng vào người, nàng cứ trơ ra như một cái xác không hồn, vì vậy cứ mỗi lần như thế ông ta lại đánh đập nàng. Vừa đánh vừa chửi
"Bà nhìn bà coi, có giống cái xác không hồn không hả? Bà bị vô cảm hay sao mà mỗi lần tôi đụng tới bà thì bà trưng ra cái bộ mặt đó"
Nàng không đáp lại ông ta, chỉ biết hứng chịu những trận đòn từ ông ấy. Con Mùi nó xót lắm chứ nó muốn chạy vào van ông đừng đánh bà nó nữa nhưng phận tôi tớ nó không dám. Nó chờ ông bỏ đi thì mới dám chạy vào đỡ nàng, cẩn thận bôi thuốc lên những vết đánh bầm tím khắp người nàng, nó vừa bôi mà vừa rưng rưng nước mắt
"Ông ác quá à bà ơi! Bà có đau lắm không bà?"
Nàng chỉ lắc đầu rồi nhắm mắt nằm xuống giường, nàng sợ mỗi khi ông ta chạm vào người nàng. Ông ta chỉ tới khi ông ta cần thân xác nàng, đem nàng ra để hành hạ. Chỉ riêng với nàng ông ta mới dám làm vậy, còn đối với bà hai thì ít khi nào ông ta ngủ bên đó lắm. Đa phần ông ta sẽ ghé lại mấy chỗ đàn đúm mua vui, những ngày ông ta không về nhà là những ngày nàng còn cảm giác mình đang sống, ở với ông ta không có ngày nào nàng được hạnh phúc.
Rồi ngày qua ngày ở đây có một người đem thương nhớ cất giấu tận sâu trong lòng không dám tỏ, ở nơi xa có một người đau đáu nhớ thương nhưng lại bất lực buông xuôi. Cô không nỡ xa nàng, nói ra những lời đó chỉ vì cô muốn xem nàng còn thương cô hay không, chỉ cần nàng phản đối thì bất cứ giá nào cô cũng sẽ nghe theo. Nhưng tại sao nàng lại không phản ứng, nàng thật sự chỉ thương hại cô hay sao?
Ba tháng sau....
Cô đã hoàn thành kỳ thi Tú Tài Bậc 2 của mình, cô dự định sẽ tiếp tục học để trở thành cô giáo, cô thích đọc sách, cô luôn muốn truyền dạy những kiến thức mà mình học được cho những đứa trẻ. Ba tháng qua đối với cô nó dài đằng đẵng, cô phải chôn vùi nỗi thương nhớ nàng để tập trung thi cử, nỗi nhớ nhung nàng nhiều đến nổi cô không biết nó sẽ bùng phát khi nào.
Ở nhà lại có chuyện, ông Nguyễn không biết nghe ai đồn thổi là nàng có tư tình nhân ngải bên ngoài, ông ta nổi cơn ghen, về nhà tra hỏi nàng. Mà nàng xưa giờ làm gì có quen ai mà có nhân tình hay nhân ngải bên ngoài. Ông ta cấm tuyệt nàng đi ra ngoài, chỉ khi có lệnh ông ta cho thì mới được đi thì thử hỏi nàng làm sao gặp ai cho đặng. Cơn ghen che mờ lý trí, ông lôi nàng ra ngoài sân rồi dùng roi mây đánh phạt nàng, nàng ngoài chịu đựng thì cũng không muốn giải thích hay biện minh vì có nói ông cũng không để tai. . 𝒯𝗋𝘂𝒚ện chính ở ﹍ t 𝗋ù𝓶t𝗋𝘂𝒚ện.Vn ﹍
Mọi người trong nhà thương nàng nhưng không ai dám ra xin ông, ông ta quất từng roi mạnh vào người nàng đến khi nàng chịu không nổi nữa mà ngất đi ông ta mới dừng lại. Con Mùi nó vừa khóc vừa chạy ra đỡ nàng tựa trên tay, bà nó sao mà khổ như vậy, hết chuyện này tới chuyện kia chứ đổ xuống đầu nàng.
Tưởng chừng chuyện chỉ có như vậy nhưng trớ trêu thay lúc này nàng phát hiện nàng có mang, nàng bị hành thai nên buồn nôn liên tục. Bà hai thấy vậy thì liền mỉa mai đâm thọt với ông Nguyễn
"Úi! Cái thứ này thì chưa chắc đứa con trong bụng là của mình nữa đó đa"
Nghe bà ta nói khích ông Nguyễn càng thêm mất lý trí, mặc cho nàng đang mang giọt máu của ông. Ông đã không thương tiếc mà lôi nàng ra ngoài sân, tiếp tục đánh nàng, lần này ông ta không những dùng roi mà còn dùng chân đá thẳng vào bụng nàng. Nàng vừa khóc vừa cố gắng ôm lấy bụng mình nhưng bụng nàng đau lắm, ở dưới chân đang có chất gì đó ấm nóng lan ra ngoài. Con Mùi nó nhìn thấy máu thấm ra chiếc quần lụa trắng thì hoảng hốt chạy vào nắm lấy chân ông Nguyễn mà van ông dừng lại, ông ta nhìn nàng rồi lạnh lùng nói
"Đáng đời thứ đàn bà hư thân mất nết, từ nay bà không còn là bà ba nhà họ Nguyễn nữa. Con Mùi! Mày mau đem cái của nợ này đi cho khuất mắt ông"
Con Mùi vội ôm lấy cơ thể đầy máu của nàng rồi khàn giọng kêu người cứu nàng, nó vừa cõng nàng vừa chạy đi đến nhà thầy lang. Nàng chỉ thấy đau, trời đất như quay cuồng trong đầu nàng, tới được nhà thầy lang thì nàng cũng ngất lịm trên lưng con Mùi.