Siêu thị K- 17h45
"Thịt kho dứa, gà om nấm..." Từ Bạch Vũ chôn chân nhìn chằm chằm vào hai phần thịt sống đang cầm trên tay.
"Anh vẫn chưa chọn được sao?"
Từ Vũ Niên để rau củ vừa chọn vào xe đẩy hàng của cậu. Anh trai y đã đứng đây nhìn quầy thịt gần 10 phút rồi.
Cậu nghiêng đầu, biểu thị khó khăn:
"Anh không biết nên chọn loại nào..."
"Vậy thì mua cả hai." Cố Dục Thiên từ phía sau xuất hiện đem hai phần thịt trên tay cậu bỏ vào rổ xe.
"Nhưng thế này thì nhiều quá..." Không ăn hết đổ lại phí, cậu tiếc tiền a.
"Chia thịt ra nấu, còn dư bỏ vào túi hút chân không có thể bảo quản lâu. Nhưng nấu liền cả hai món thịt này sẽ khá cực, cậu nghĩ ra nên làm món nào chưa?"
Hắn thuyên thuyên làm Từ Bạch Vũ tròn cả mắt, hắn biết mấy thứ bếp núc từ lúc nào vậy? Cậu nhớ rõ Cố Dục Thiên là người vo gạo còn chọc ngoáy nước nửa tiếng cơ mà.
Từ Vũ Niên khẽ kéo cậu và xe đựng hàng tránh xa hắn, nhẹ giọng:
"Vũ ca, em muốn ăn thịt kho dứa có được không?"
"Ừ...được?"
Nhận được câu trả lời vừa ý, y lập tức đem phần thịt gà bỏ lại lên kệ, hài lòng dắt cậu đi chọn nguyên liệu nấu khác.
"Vũ, tôi cảm thấy gà om nấm ngon hơn." Hắn giữ chặt xe đựng hàng.
"Cố tổng, nhà chúng tôi đã chọn được món rồi." Y mỉm cười.
"Là cậu chọn, cậu ấy không chọn."
"Anh ấy thích món này."
"Cậu chưa hỏi cậu ấy."
Hai bên một người đẩy đi một người đẩy về, ánh mắt va chạm không chút hảo cảm. Thiếu một chút nữa chắc chắn sẽ đánh nhau.
"Vũ Ca/ Tiểu Vũ, anh/cậu thích món nào?!"
Cả hai đồng loạt quay sang hỏi Từ Bạch Vũ, không thấy câu trả lời chỉ thấy thanh niên 24 tuổi áp tay vào bể kính, mắt phát sáng nhìn mấy con cá bơi bên trong.
"Cá béo ghê..."
Chốt. Cá sốt cà.
- ------
Sở dĩ có một màn Long Tranh Hổ Đấu vừa rồi là vì tối nay Cố Dục Thiên sẽ đến nhà ăn tối cùng cậu và Từ Vũ Niên.
1 tiếng trước.... Phòng thư ký.
*Cạch*
"Vũ, chưa về sao?"
"Tôi làm xong báo cáo này rồi về. Còn một chút nữa." Từ Bạch Vũ vừa trả lời hắn vừa đánh máy.
Hôm nay lịch trình của Cố Dục Thiên không quá nhiều. Hai cuộc họp đều diễn ra vào buổi sáng, nên bây giờ chỉ cần hoàn thành báo cáo tổng kết là tan làm đúng giờ.
Hắn tự nhiên kéo ghế đến ngồi đối diện bàn làm việc. Tay nghịch nghịch đá chặn giấy, mỉm cười nhìn cậu.
"Vừa hay hôm nay không có công việc. Vậy chúng ta bàn đến việc "bồi thường" đi."
"Ách..." Xém thì cắn phải lưỡi. Từ Bạch Vũ khựng người, cả cơ thể đều biểu hiện căng thẳng, mắt không dám nhìn lên.
"Tôi còn tưởng tôi có thể xem anh là bạn rồi..."
Nội tâm đánh loạn, lý trí cuối cũng lên tiếng: "Là đại nam nhân, sai phải sửa. Không có đường lui, chỉ có thể đối mặt!"
Cậu hít sâu, dè chừng nhìn Cố Dục Thiên.
"Được. Anh ra điều kiện trong khả năng tôi đều có thể làm."
Hắn giơ ba ngón tay ra trước mắt cậu. "Ba điều kiện, được chứ?"
"Tôi không phải con cá vàng trong cổ tích!"_ (Truyện ông lão đánh cá và con cá vàng). Từ Bạch Vũ thở dài gật đầu.
"Điều kiện đầu tiên: chuyện đêm đó cậu không được phép đem ra ngoài."
"Tôi sống để bụng, chết mang theo."
"Điều kiện thứ hai: khi ở bên ngoài hoặc khi ở riêng cậu phải gọi tôi là Dục Thiên hoặc A Thiên."
"Cái này hình như không đúng lắm... anh dù sao cũng là cấp trên."
"Cậu không đồng ý?"
Từ Bạch Vũ miễn cưỡng chấp nhận.
"Điều kiện thứ 3: trong 1 năm tới mỗi ngày cậu đều phải đáp ứng một yêu cầu không liên quan đến công việc từ tôi."
"HẢ?!" Xem hắn biến một điều ước thành vô số điều ước kìa. Con cá vàng nào đáp ứng nổi? Bộ xem cậu thành học sinh tiểu học để lừa sao?
"Cố t... à không A Thiên anh... chuyện này có hơi... chèn ép tôi..."
"Chèn ép cậu?"
Đầu nhỏ nghiêm túc gật.
"Hừm... Vậy đổi sang điều kiện khác."
"Được sao?" Mắt Từ Bạch Vũ sáng hẳn.
"Tất nhiên. Vậy tuần sau cậu đến thành phố H giải quyết thị trường ở đó."
Nghe tới thành phố H liền không khỏi rùng mình một cái. Tại các siêu thị lớn nhỏ trong thành phố H chỉ cần trưng bày các mặt hàng của CL ngay lập tức sẽ có côn đồ đến đập phá, gây rất nhiều thiệt hại. Cố Dục Thiên vẫn luôn trong quá trình thu thập bằng chứng nhưng vì các hành động gây rắc rối đều có "tư bản" điều hành phía sau nên quá trình đệ đơn kiện gặp rất nhiều khó khăn.
Hắn từng trực tiếp đến đàm phán nhưng vài nhân viên đi theo cùng đã bị đám côn đồ đánh đến nhập viện. Tệ nhất một người trở thành người thực vật. Chuyện này giáng một đòn lớn vào danh tiếng của tập đoàn, Cố Dục Thiên sống chết làm việc mới có thể đưa CL ổn định trở lại. Bởi thành phố H sở hữu dân số đông, muốn nắm được vị trí hàng đầu về thực phẩm tiêu dùng thì ở đây chính là tài nguyên màu mỡ. Hắn đưa ra điều kiện này chẳng khác nào bảo Từ Bạch Vũ đi đánh nhau giành hợp đồng. Cậu hối hận khi đưa chi tiết này vào tiểu thuyết.
"Tôi... chỉ biết võ phòng thân."
"Đi công tác, chuyện đó quan trọng lắm sao?"
Từ bao giờ đứa con tinh thần này đáo để vậy?
Hắn nhìn phản ứng cậu khó xử, trong bụng đầy vui vẻ:
"Một là 1 năm mỗi ngày đáp ứng 1 yêu cầu, 2 là đi công tác ở thành phố H."
"Còn phương án nào khác không?"
"Hầu tòa."
"Tôi chọn phương án 1!"
Bồi thường hòa bình, không ai đánh ai.
Cố Dục Thiên hoàn toàn mãn ý đứng dậy tiến sát đến nói:
"Yêu cầu hôm nay, tôi có thể đến nhà cậu dùng bữa không?"
"Ư...ừm..."
- ------
Vừa về đến nhà Cố Dục Thiên định ôm đồ vào bếp nhưng bị Từ Vũ Niên cản lại.
"Cố tổng, anh là khách, việc làm cơm để tôi với anh ấy."
Y nhanh tay kéo Từ Bạch Vũ đi. Cậu cười thầm, em trai không nỡ để lão công vất vả kìa.
*Róc rách*
"Vũ ca, Cố tổng sao hôm nay lại tới đây?" Từ Vũ Niên vừa rửa cà chua quay sang hỏi anh trai đang ướp cá.
Bị hỏi đột ngột, cậu xoa xoa cổ nhanh chóng bịa ra một lý do thích hợp:
"Chuyện này.... anh muốn muốn cảm ơn, A Thiên đã giúp đỡ anh rất nhiều. Cũng nên bày tỏ chút thành ý."
"A Thiên?" Chân mày y khẽ nhăn lại.
"Hả?"
"Anh gọi anh ta là A Thiên?"
Cậu không hiểu sao sắc mặt của em trai lại đang xấu đi, cứ như sắp nổi giận đến nơi.
"Anh... bây giờ anh với Cố Dục Thiên cũng coi như là bạn bè... anh nghĩ nên đổi cách xưng hô..."
Y chính thức tối mặt, dứt khoát quay người tiếp tục việc dang dở, lực rửa cà bằng với lực chà nồi.
"Tiểu Niên, em giận sao?" Từ Bạch Vũ nhìn mấy quả cà chua đáng thương cầu cứu giúp.
"Em không giận."
Cậu lật đật đến cạnh Từ Vũ Niên.
"Em rõ ràng đang giận. Nói anh nghe đi, sao vậy?"
Y một mực giữ im lặng. Kiên trì được 2 phút liềm không kiềm lòng nhỏ giọng.
"Anh... gọi người khác thân hơn gọi em."
"Hả? Gì cơ?"
Cậu hơi chút ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
"Tiểu Niên."
"Niên Niên."
"Đệ đệ."
"Em trai bảo bối."
"Tiểu Niên Niên."
....
"Em thích cách gọi nào? Hay là anh sẽ gọi là...."
"Khoan! Dừng! Đừng gọi!!" Y vội lấy tay che miệng cậu lại, bản thân giấu mặt đi chỗ khác, má hơi chút ửng hồng.
"Gọi...gọi như bình thường là được rồi... đừng đổi.."
Từ Bạch Vũ xoa đầu em trai, mỉm cười nói:
"Tiểu Niên, hiện tại người thân của anh chỉ có em."
Tay y vẫn đang để trước môi cậu, lại cảm thấy hơi lúng túng: "Em..."
"Đường chỉ tay của cậu tốt đấy." Cố Dục Thiên bất thình lình xuất hiện nắm cổ tay Từ Vũ Niên xem lòng bàn tay y.
Hắn tiếp tục đóng vai thầy bói:
"Học vấn sự nghiệp đều thuận lợi. Chỉ đường tình duyên hơi lận đận."
"Quản nhiều chuyện!" Từ Vũ Niên giật mạnh tay sắc mặt y ngày càng tệ, nhất là ở trước mặt Cố Dục Thiên.
Vậy mà trong mắt cậu thì nó lại biến thành ngại ngùng trước mạnh mẽ của tình yêu. Bây giờ có thể ôm một trái dưa ngồi hóng.
"Á!"
Tiếng la của cậu thành công thu hút hai người. Cậu đến cần vòng một tay ôm lấy cổ y để trán dựa vào vai mình.
"Vũ ca, anh..."
"Vũ..." Hắn ở bên cạnh ánh mắt rơi vào hụt hẫng.
"Tiểu Niên, anh xin lỗi!! Lúc nãy anh đang làm cá, chưa rửa tay mà đã sờ vào đầu em... bây giờ mùi tanh lắm..." Từ Bạch Vũ ngửi ngửi đỉnh đầu.
"Phụt!"
"Chuyện gì thế?"
"Không... không có gì... khục." Cố Dục Thiên bụp miệng.
Từ Vũ Niên đen mặt, thề là nếu không có cậu ở đây y nhất định phải tẩn tên này một trận.
Kết thúc chương 13.