Phản Diện? Bụng Sao Lại To Rồi

Chương 12: Kẻ mạnh




Cố Dục Thiên đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào Từ Bạch Vũ và Triệu Phong. Tay của Triệu Phong vẫn còn để trên vai cậu.

"Cố tổng, tôi đến nhận việc."

"Hai người đang làm gì?" Hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

Nhận thấy ánh mắt sắp bốc hỏa đang nhìn vào tay mình, Triệu Phong giật mình rụt tay về, hướng Cố Dục Thiên ra hiệu *Tôi không có làm gì.*

"Triệu tiền bối đang bàn giao lại công việc cho tôi?" Cậu nghiêng đầu khó hiểu, cảm giác sắc mặt hắn đang không tốt.

"Mình nghĩ mình nên té trước." Nghĩ là làm Triệu Phong nhanh chân nhanh tay chào tạm biệt rồi chạy biến.

Không gian lại rơi vào trầm tư. Từ Bạch Vũ quyết định phá bỏ cái không khí ngượng ngùng, cậu đứng thẳng cúi người nghiêm túc nói:

"Cố tổng, tôi là Từ Bạch Vũ, hiện tại và sau này sẽ là thư ký mới. Tuy không có kinh nghiệm nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cố Dục Thiên cố trấn tĩnh chính mình để không bật cười thành tiếng. Anh bạn nhỏ quá sức đáng yêu, còn hô khẩu hiệu. Không biết là làm văn phòng hay đi thực hiện nghĩa vụ quân sự nữa. Bộ dáng này không chọc ghẹo hắn không thể ăn cơm ngon.

"Tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng làm việc phù hợp." Hắn mỉm cười đáp lại.

" Tôi cũng vậy!"

Từ Bạch Vũ vừa quay lại chuẩn bị làm việc thì vai liền bị một lực nắm lấy. Cố Dục Thiên nâng mặt cậu, đặt lên gò má một nụ hôn nhẹ. Hơi thở nóng hổi phả vào tai, màng nhĩ tiếp nhận lời thì thầm từ hắn.

"Cậu chưa bồi thường cho tôi. Thư. Ký. Từ."

Nói xong mỉm cười rời đi bỏ lại người nhỏ đứng bơ vơ. Từ Bạch Vũ sững người, một phút chuyển từ trạng thái ngơ ngác sang trạng thái hoảng loạn. Cậu xoa xoa má, đôi tai phản chủ không ngừng đỏ lên, IQ và chất xám đang nhảy loạn.

"Cái này... là sao?!!"

--------

*Giờ nghỉ trưa - tại phòng thư ký.*

*Rầm!!*

"Tên khốn tư sản Cố Dục Thiên!" Từ Bạch Vũ nắm tay đập bàn.



Cả buổi sáng cậu phải ba đầu sáu tay giải quyết hết toàn bộ công việc hắn giao tới, bây giờ vẫn còn đang phải viết báo cáo.

" Mới bắt đầu đã thế này thì tương lai phải sống kiểu gì a. Chết mất thôi..."

Lúc trước còn làm Freeter mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều, công việc và thời gian đều không cố định. Hôm nay làm phụ bếp, thì ngày mai sẽ làm gia sư cho mấy nhóc cấp một. Không muốn đi làm thì sẽ ở nhà viết truyện đăng lên mạng.

"Cái thời nhàn rỗi ấy..."

"Không được! Phải cố gắng!" Từ Bạch Vũ vỗ má xốc tinh thần.

*Tinh Tinh tinh*. Màn hình hiển thị cuộc gọi tới_ Hân Ly

"Alo?"

"Tiền bối Từ, đến giờ cơm trưa rồi. Mau xuống phòng nghỉ ăn cùng tụi em điii."

"Ok, anh xuống đây."

Cậu cúp máy, sắp xếp lại hồ sơ rồi cầm hộp cơm chuẩn bị ra ngoài.

"Thư ký Từ."

Ồ, tư sản tới rồi.

"Cố tổng? Anh có việc sao?" Việc thì việc nhưng cầu trời hắn đừng đem việc tới nữa.

"Tôi tới ăn trưa."

"Nhưng tôi đã đặt phần ăn đặc biệt ở nhà hàng AD như bình thường rồi mà..."

"Không ngon." Hắn chìa phần cơm ra trước mặt.

"Kỳ quái, tôi không đặt sai, nhà hàng đổi đầu bếp sao..."

Cố Dục Thiên dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu, khẽ giọng: "Ăn một mình... không ngon."

Trong lòng tán thưởng về tài diễn xuất của bản thân. "Có tác dụng, em ấy lung lay. Mau mau mời tôi...."

"Tôi sẽ gọi cho Triệu tiền bối đến, nhưng theo tôi hai người không nên dùng vài ly vào buổi trưa. Chiều nay anh còn một cuộc họp với đối tác."

Quê, câu nói này thành công làm hắn quê rồi. Dẹp đi, phải ép thì anh bạn nhỏ này mới chịu nghe lời. Cố Dục Thiên trực tiếp vác Từ Bạch Vũ lên vai tiện cầm theo phần ăn của cậu trở về phòng làm việc của mình.

"Oa... anh!! Mau thả tôi xuống!!!"

- --------

Hắn sắp xếp thức ăn ra bàn tiếp khách, đặt cơm và đũa đến trước mặt cậu.

"Hóa ra là muốn ăn cùng. Lời mời khủng bố quá đại ca à...."

Từ Bạch Vũ đổ mồ hôi lạnh, thở cũng không dám thở mạnh, chầm chậm gắp thịt viên. Còn Cố Dục Thiên vẫn luôn duy trì ánh mắt trên người cậu. Chân mày hắn hơi nhăn lại, tay theo thói quen lại gõ gõ nhẹ lên mặt bàn. Tất cả hình ảnh này trong mắt cậu tiếp nhận rằng hắn đang cực kỳ khó chịu. Thật uất ức đến muốn phát khóc, Từ Bạch Vũ cậu sáng giờ đâu có làm gì sai đâu, cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống đó là sao chứ?

"Hay lúc đang mắng người bị anh ta nghe thấy??..." Chắc sẽ không xui xẻo vậy đâu ha.

"Từ Bạch Vũ."

"V...vâng" Họ lẫn tên đều bị gọi ra hết, cậu tới số rồi.



"Tôi đáng sợ lắm hả?"

"Ừ."

Ù, lỡ mồm.

Sợ nhất là khi đang nói thì chẳng ai lên tiếng nữa. Từ Bạch Vũ tự mình bán mạng, đến cơm ăn vào không thấy ngon, trong miệng toàn mùi vị căng thẳng.

"Cái này... Cố tổng... t...tôi không... nhưng mà..."

Tay chân lúng túng, từ ở thượng nguồn, chữ ở hạ lưu. Bây giờ có cho cậu nửa ngày cũng không đưa ra được lời "bao biện" hoàn chỉnh. Từ Bạch Vũ bắt gặp đôi mắt xanh trầm liền rụt cổ, không dám nói gì nữa.

"Gặp tôi cậu luôn co vai lại, tôi trông không đáng tin như vậy?..."

"Không có, tôi..." _"Sau này mạng của tôi là do anh quyết đó. Tôi có thể không sợ sao?"

Trong nguyên tác, chính cậu đặt cho nhân vật phản diện cái kết không mấy tốt đẹp. Từ Bạch Vũ đặt bom trong cây dương cầm cổ của Từ Vũ Niên. Kết quả một cánh tay của y bị hủy hoàn toàn, người thì lâm vào trạng thái hôn mê sâu. Cố Dục Thiên gần như phát điên ngay sau đó, chắc chắn rằng mọi việc là do Từ Bạch Vũ sắp xếp. Nhưng mọi chứng cứ đều bị vụ nổ xóa sạch khiến phía cảnh sát không thể vô cớ buộc tội. Nếu vậy hắn chỉ có thể dùng cách của mình thay trời đòi lại công đạo cho Từ Vũ Niên.

Dựa vào quan hệ khiến Từ Bạch Vũ thành người đã chết do tai nạn giao thông, giấy báo tử cũng được làm vô cùng tỉ mỉ. Sau đó bắt người thật xuống tầm hầm trong một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô, đem những trò bẩn thỉu cậu ta đã từng làm với Từ Vũ Niên trả lại tất cả. Cái giá Từ Bạch Vũ phải nhận chính là mất đi tứ chi, tinh thần bị ép đến điên dại cuối cùng ném người vào bệnh viện tâm thần.

Chính vì thế khi gặp Cố Dục Thiên luôn vô thức sinh ra loại cảm giác sợ hãi. Hắn trầm ngâm một lúc rồi thở dài, dời tầm nhìn đi nơi khác. Cất giọng buồn buồn:

"Ra vậy... trông tôi rất đáng sợ."

Nhìn bộ dáng này của hắn Từ Bạch Vũ mới nhận ra bản thân thật sự đã đề phòng thái quá. Hiện giờ cậu không còn là nhân vật phản diện, cái kết kia sẽ không vận vào người nữa. Cố Dục Thiên trước giờ cũng chưa từng tỏ ra chút ghét bỏ nào. Khi trúng xuân dược hắn giúp giải, khi bị thương được hắn băng bó sau còn đến tận nhà hỏi thăm, công việc cũng nhờ hắn mới thăng tiến. Vậy mà vì sự cảnh giác của bản thân cậu lại đối xử thô lỗ với hắn.

"Haizz...Mình chính xác là tên ngốc ăn cháo đá bát..."

Từ Bạch Vũ xoa xoa cổ, lén kéo kéo vạt áo hắn, khẽ giọng:

"Cố tổng tôi xin lỗi. Lúc nãy tôi cư xử thật không đúng... tôi..."

EQ không quá cao, cậu ấp úng không biết tiếp theo nên nói gì.

Cố Dục Thiên nhìn người trước mặt. Vô cùng hiếu kỳ không biết anh bạn nhỏ này có phải thuộc giống mèo tai cụp hay không. Hắn nắm tay thành quyền cố gắng nén nhịn ham muốn xoa đầu cậu lại.

Từ Bạch Vũ để ý tới tay hắn lại càng hoảng. Lạy mẹ, Cố Dục Thiên định đấm cậu hả?

"Cậu làm gì vậy?"

"Ủa... "

"Tự nhiên nhắm mắt?"

"Chứ không phải anh muốn đánh tôi?"

"Hử? Đánh cậu????"

Hắn và cậu nhìn nhau y hệt như hai tên ngốc. Người ở kênh thời sự, người ở đài giải trí.

"Khục... HaHaHaHa!!! Cậu... cậu hiểu lầm rồi! Tôi kh...không có ý định đó... hahahaaaa!!!" Cố Dục Thiên cười đến chảy nước mắt, tay không khống chế đập bàn liên tục.

Từ Bạch Vũ biết mình vừa bị hớ mặt liền đỏ lên như cà chua chín. Thề, chưa bao giờ nhục nhã đến thế, thế giới loài người này chính là đang trêu chọc cậu.

"Cố tổng, anh chừa cho tôi chút mặt mũi đi a..." Cậu đỡ trán miễn cưỡng nói nhỏ.

Hắn lập tức ngưng cười đưa tay ho vài tiếng lấy lại trạng thái nghiêm túc: "Khụ. Ừ, ừm. Cậu còn sợ không?"



"Humm, có một chút nhưng thật lòng thì tôi ngưỡng mộ anh nhiều hơn."

"Thật sao?"

"Tôi nói thật, anh một mình lăn lộn trên thương trường từ sớm. Tự thân gầy dựng chỗ đứng, tự mình chứng minh giá trị tồn tại. Rất đáng học hỏi."

"Cậu hơi khoa trương rồi. Bây giờ sự nghiệp của tôi vẫn chưa được gọi là quá xuất sắc."

"Anh là người có thể nhìn thấy mục tiêu, nắm bắt được tiềm năng trong cơ hội. Tương lai và tiền đồ đảm bảo sẽ vô cùng thuận lợi."

"Cậu hiểu rõ như vậy?" Cố Dục Thiên bị một màn này làm cho ngạc nhiên.

"A...haha cứ coi như tôi có mắt nhìn tốt đi..." Cậu xoa cổ, đáp qua loa.

"Lại lỡ mồm hơi nhiều, đâu thể nói rằng mình viết ra anh ta nên mình mới biết..."

"Nhưng tôi vẫn khá buồn vì hành động lúc nãy..." Cố Dục Thiên nhìn cậu với ánh mắt oan uổng.

" Tôi... tôi có thể làm gì để anh cảm thấy tốt hơn?"

"Ôm một cái."

"Gì cơ?"

"Tôi vui khi được ai đó ôm. Kỳ quái lắm sao? "

"À, không đâu." _ "Cố Dục Thiên còn có mặt này hả ta? Sao mình không biết nhờ???"

Từ Bạch Vũ giang tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng an ủi. Hắn cũng đưa tay ôm chặt lấy người trước mặt, rúc đầu vào vai cậu.

"Còn cái này... chuyện bồi thường kia..." Cậu ló đầu nhỏ ra hỏi.

"Hai chuyện không có liên quan." Muốn dụ hắn? Không có cửa.

Ở đây ai mới là kẻ mạnh?

Kết thúc chương 12.