Trì Nguyệt bật cười lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh: "Nói chung, dù là người hận anh thì cũng không đủ can đảm để làm ảnh hưởng đến dự án lớn như vậy. Chỉ có người bị động chạm đến lợi ích mới dám làm như vậy."
Lợi ích là gốc rễ của sự điên rồ.
Kiều Đông Dương ngồi bên cạnh cong môi, dịu dàng liếc nhìn cô.
"Em suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo như thế sẽ rất mệt mỏi đấy."
Trì Nguyệt lườm anh: "Tôi đang phân tích giúp anh."
Giọng điệu Kiều Đông Dương nặng nề, ngón tay gõ nhẹ lên ghế: "Em không cần phân tích, dù ai đang gây chuyện thì cũng là kẻ thù thôi."
Đến chiều, Kiều Đông Dương họp với đội chuyên gia, nghe báo cáo phân tích của đội dự án, Trì Nguyệt không có việc cần làm, định đưa Thiên Miêu về cho Trì Nhạn.
Người máy làm bạn rất nặng, trợ lý Hầu thấy cô kéo thùng giấy nặng nề thì chủ động đề nghị đưa cô về nhà.
Khu Ủy ban rất gần nhà, Trì Nguyệt tìm một chiếc xe cút kít dùng để vận chuyển vật liệu, đặt thùng giấy đựng Thiên Miêu lên xe rồi phủi tay.
"Không cần đâu, mọi người đều là đàn ông cả."
Trợ lý Hầu: "..."
Anh ta nhìn về phía văn phòng Ủy ban rồi cười ha ha: "Cứ để tôi đưa cô về, tôi sợ có một vài chức năng mà cô không hiểu rõ. Tôi cũng có thể giới thiệu rõ ràng cho mọi người."
Trì Nguyệt không từ chối nữa.
Cô biết cách sử dụng cơ bản, nhưng thật ra chức năng của người máy rất phức tạp.
Trên cơ bản, chương trình của Thiên Miêu và Thiên Cẩu giống nhau nhưng vì sao nó không thông minh bằng Thiên Cẩu? Là vì nó chưa có sự giao tiếp và học hỏi lâu dài với các loại hoàn cảnh có liên quan. Việc quản lý cảm xúc, tư duy cốt lõi và phân tích ý thức đều cần một quá trình. Tất cả những điều này đều đòi hỏi người sử dụng phải tốn công sức, cũng giống như việc đánh bóng trân châu vậy, người đánh bóng trân châu càng khéo léo thì trân châu càng tốt.
Anh ta đã bằng lòng chỉ dẫn, Trì Nguyệt cũng thấy rất vui vẻ.
"Được, để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp vậy."
Trì Nguyệt không từ chối nữa, cùng trợ lý Hầu đẩy xe cút kít về nhà.
Từ đằng xa, Đỗ Tiếu thấy cô đã quay về bèn lớn tiếng gọi.
"Trì Nguyệt về rồi à, lại mua quà cho mẹ hả?"
Trì Nguyệt mỉm cười với cô ta, cũng không nói nhiều: "Chỉ là đồ dùng hằng ngày thôi."
Không ngờ Đỗ Tiếu lại bế con đến nhà cô, cô ta là người thích đi hóng chuyện, vừa bế con vừa đẩy xe giúp hai người, đôi mắt nhìn chằm chằm thùng giấy trên xe cút kít: "Cái thùng này to thế, bên trong đựng đồ dùng hằng ngày gì thế?"
Trì Nguyệt thở dài: "Một người máy."
"Người máy? Tôi chưa từng thấy bao giờ!
Hôm nay được mở mang kiến thức rồi!"
Trì Nguyệt mỉm cười không nói gì.
Cửa nhà chỉ khép hờ, khẽ đẩy một cái là mở ra.
Trì Nguyệt gọi với vào trong nhà: "Mẹ ơi, con về rồi!"
Đỗ Tiếu nghiêng mặt sang: "Hình như mẹ cậu đi ra ngoài một lúc rồi."
Trì Nguyệt liếc nhìn cô ta, nhờ trợ lý Hầu bê thùng giấy vào phòng khách, cô mời anh ta và Đỗ Tiếu ngồi xuống ghế rồi định đi vào phòng ngủ gọi Trì Nhạn thì cô ấy đã tự đi ra trước.
"Nguyệt Nguyệt về rồi. Nguyệt Nguyệt về rồi!"
Trì Nhạn vô cùng vui vẻ như một đứa trẻ thấy người lớn đã về, ngồi xổm bên cạnh thùng giấy, dùng ngón tay chọc chọc.
"Nguyệt Nguyệt, đây là gì thế?"
"Em mang quà về cho chị."
Trì Nguyệt rất dịu dàng với Trì Nhạn, mặc kệ tâm trạng cô có tệ đến mức nào cô cũng không thể hiện ra ngoài, bây giờ Trì Nhạn cũng không cảm nhận được cảm xúc của cô. Cô ấy vui vẻ chờ Trì Nguyệt mở quà: "Chị muốn xem quà, muốn xem quà!"
Thùng giấy mở ra.
Oa! Trì Nhạn hét lên một tiếng.
Cô ngơ ngác nhìn Tiểu Thiên Miêu, trong mắt thể hiện rõ vẻ vui sướng.
"Thích quá, đây là Tiểu Miêu Miêu sao? Chị thích lắm!"
Trì Nguyệt ấn nút khởi động: "Nó còn biết nói chuyện nữa."
"Chị muốn nói chuyện với nó, muốn chơi với nó!"
"Được, để em dạy chị."
Trì Nguyệt đặt Thiên Miếu ở giữa phòng, giải thích kỹ càng với Trì Nhạn.
Đáng tiếc là Trì Nhạn quá ngốc, hai chị em chơi đùa với Thiên Miêu một lúc lâu, Trì Nhạn vẫn chưa học được các thao tác.
Trợ lý Hầu ngồi bên cạnh thấy vậy cũng hơi mất kiên nhẫn.
"Để tôi dạy cô ấy."
Trì Nhận thấy rất vui vì có người giúp đỡ.
Nhân lúc trợ lý Hầu dạy Trì Nhạn, cô kéo Đỗ Tiếu ra ngoài.
"Đi ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Đỗ Tiếu đang mê mẩn nhìn người máy, miễn cưỡng đặt con trai xuống đất, dặn thằng bé không được nghịch ngợm, lúc này mới đi ra ngoài với Trì Nguyệt.
"Chuyện gì thế?"
Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta: "Không phải mấy ngày trước mọi người còn vui vẻ lắm à? Đến khi di dời sẽ được đổi nhà mới, còn có thể nhận được tiền bồi thường, sao đột nhiên không muốn di dời nữa?"
Đỗ Tiếu biết Trì Nguyệt làm ở tổ dự án nên trong lòng thấy hơi xấu hổ, cô ta vuốt tóc quay mặt sang chỗ khác.
"Không phải không muốn di dời mà có người nói bồi thường quá ít, môi trường ở khu nhà tái định cư cũng không tốt lắm..."
"Cậu cảm thấy ít sao?" Trì Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ta.
"Ít, ít mà." Đỗ Tiếu không chắc chắn lắm: "Chỗ tôi đi làm có rất nhiều người giàu lên nhờ việc phá dỡ di dời, cả nhà được chia tận mấy căn nhà, nhận được rất nhiều tiền, không cần đi làm cũng không cần lo ăn uống, cuộc sống rất thoải mái!"
Ha! Trì Nguyệt cười lạnh.
"Cậu so sánh nơi giá cả tấc đất tấc vàng với Cát Khâu à?"
Đỗ Tiếu nghe ra giọng điệu cô không vui lắm nên cẩn thận nói.
"Đây không phải do tôi nói, nhà tôi không quan tâm đến chuyện đền bù, dù sao chúng tôi cũng phải xem ý kiến của mọi người đã. Hôm trước người trong tổ dự án đến nhà tôi nói chuyện, tôi cũng nói rõ ràng rồi, mọi người đồng ý với chính sách phá dỡ thế nào thì chúng tôi cũng sẽ theo như thế..."
Trì Nguyệt lạnh lùng lườm cô ta rồi đi vào nhà.
"Trì Nguyệt, cậu sao thế?"
Đỗ Tiếu chạy theo cô, vẻ mặt hơi lúng túng: "Cậu không vui sao?"
"Không phải. Tôi đi xem Trị Nhạn học sao rồi."
Cô không muốn nói chuyện với Đỗ Tiếu nữa, loại người không có chính kiến thế này mới là đáng sợ nhất.
Gió thổi chiều nào, bọn họ sẽ xoay chiều ây...
Vừa muốn hưởng thụ thành quả từ sự đấu tranh của người khác, vừa không muốn chịu rủi ro.
Thật ra phần lớn mọi người đều như vậy. Cũng vì có quá nhiều người như vậy nên không giải quyết được việc gì.
Để cảm ơn trợ lý Hầu, Trì Nguyệt mời anh ta ở lại ăn cơm.
Kiều Đông Dương họp xong cũng đến đây.
Nhà Trì Nguyệt ở cuối thôn, ngoài cửa là một con đường nhỏ nối thẳng ra đường cái, ngoại trừ những thứ này thì xung quanh toàn là màu vàng xám, bên cạnh không có mấy gia đình.
Lúc Kiều Đông Dương đi từ Ủy ban đến đây cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Trì Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa, xích Nhị Hoàng vào trong góc rồi mới để anh đi vào nhà, Nhị Hoàng vẫn sủa như điên.
Kiều Đông Dương không vui lườm nó: "Hình như con chó này có thù với tôi, lần nào nhìn thấy tôi cũng sủa."
Trì Nguyệt nhướn mày: "Nhị Hoàng là con chó già, khứu giác khá nhạy bén, có lẽ cũng rất nhạy cảm với những người xấu."