[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 219: KHÔNG AI LÀ NGƯỜI TỐT





Bầu trời sa mạc xanh thăm thẳm.


Bọn họ xuất phát lúc tám giờ sáng, mặt trời vừa ló dạng, cơn gió thổi tới đã nóng hừng hực.


Kiều Đông Dương kéo cửa sổ xe lên, bật điều hòa, thuận tay đưa nước cho Trì Nguyệt: "Em uống đi."


"Tôi không uống."


Kiều Đông Dương tự mở nước uống.


"Những người kia đang làm gì thế?" Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe hỏi.


Mấy người dân trong sa mạc đang kéo xe cải tiến hai bánh bằng gỗ, bánh xe lăn trên đường phát ra từng tiếng cót két, phía sau còn có hai con dê và hai đứa bé đi theo, đám người cười nói rôm rả.


Trì Nguyệt nhìn thoáng qua: "Đi xách nước."


Dắt dê theo làm gì?"


"Cho nó uống nước luôn."


"Vậy dẫn trẻ con theo làm gì?"


"Ở nhà không có ai trông bạn trẻ, dẫn theo cũng có thể tắm rửa luôn."


"Thế nhưng đây không phải là nước uống sao?"


Vấn đề này...


Trì Nguyệt cau mày: "Thật ra cũng không quan trọng."


Tài nguyên thiếu thốn, mạng sống là thứ quý giá nhất, mọi người đầu quan tâm nhiều như vậy.


Vì vậy, không phải Kiều Đông Dương và dự án của anh nên nhận được sự chào đón nhiệt tình và sự biết ơn sao?


Kiều Đông Dương thấy cô không muốn nói tiếp nữa thì cũng không hỏi tiếp mà nhìn theo hướng cô đang nhìn, dõi mắt nhìn về phía chân trời đằng xa. Trong sa mạc, lúc thời tiết tốt có thể nhìn rất xa.


Xe ô tô rời khỏi Nguyệt Lượng Ổ, không lâu sau đã tiến vào khu vực hồ Nguyệt Lượng, đây cũng là khu vực cải tạo trọng điểm trong dự án này. Địa hình khu vực này bằng phẳng, hoang tàn vắng vẻ, không có một gốc cây xanh nào.


Mãi mà hai người mãi không nói gì.


Đi khoảng nửa tiếng, xe ô tô đột nhiên dừng lại.


Kiều Đông Dương nghiêng người nhìn phía trước: "Sao thế Thiên Cẩu?"


"Kiều đại nhân, bị chướng ngại vật chặn đường, tôi không đi tiếp được."


Chướng ngại vật?


Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt đồng thời đẩy cửa xe, bước xuống kiểm tra xung quanh.


Có mấy tảng đá lớn bị chất đống giữa đường, chắn ngang con đường thôn quê vốn đã chật hẹp.


"Không biết ai lại thất đức như vậy..."


Kiều Đông Dương còn chưa nói hết câu, Trì Nguyệt đột nhiên kéo tay anh.


"Nhìn kìa!"


Có mấy người đang lao xuống từ cồn cát cách đó không xa, mấy người này làn da ngăm đen, trên người mặc áo ba lỗ để lộ ra cánh tay đầy hình xăm, thoạt nhìn vô cùng hung hăng. Người dẫn đầu là Cung Gia Vũ mà bọn họ đã gặp hôm qua.


Kiều Đông Dương kéo Trì Nguyệt ra sau lưng, vô thức muốn bảo vệ cô.


Thế nhưng Trì Nguyệt lại giữ tay anh, bước tới hét về phía mấy người trên cồn cát.


"Cung Gia Vũ, cậu muốn làm gì hả? Định chặn đường cướp bóc để làm giàu sao?"


Cung Gia Vũ thở hổn hển chạy nhanh nhất, anh ta vung tay, thở không ra hơi nói: "Không phải, không phải cướp bóc! Tiểu Hắc Nữu, việc này không liên quan đến cậu..." Anh ta nói xong lại nhìn về phía Kiều Đông Dương: "Anh Tất của chúng tôi muốn mời tên ẻo lả bên cạnh cậu về đàm phán một vụ làm ăn!"


Anh Tất?


Trì Nguyệt nhíu mày, cô chưa nghe nói đến người này bao giờ.


Kiều Đông Dương lười biếng nhướn mày: "Cậu nói anh Tất của các cậu muốn mời ai?"


Cung Gia Vũ là một tên thô lỗ, vừa nhìn khuôn mặt Kiều Đông Dương trắng trẻo đã cảm thấy anh là một tên ẻo lả, yếu đuối dễ bắt nạt còn không biết đánh nhau. Anh ta không hề sợ Kiều Đông Dương, dáng vẻ cười như không cười, mỉa mai: "Anh Tất muốn nói chuyện với anh là đã nể mặt lắm rồi, đừng có mà không biết điều!"

"Cậu nói cái gì, tôi không nghe rõ." Kiều Đông Dương híp mắt cười, đôi mắt sau kính râm thoáng qua vẻ tàn nhẫn, chỉ tiếc Cung Gia Vũ không hiểu được.


"Tôi nói anh Tất..."


"Ai? Nói cho rõ ràng."


"Anh Tất."


"Anh ta muốn gì?"


"Mời anh."


"Ồ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi." Kiều Đông Dương còn chưa nói hết câu đã thay đổi sắc mặt, giơ chân đạp Cung Gia Vũ: "Cút mẹ đi! đây là thái độ khi mời người ta hả? Có biết mời không hả?"



Người này mà tàn nhẫn thì không ai chịu nổi.


Anh đột nhiên nổi giận khiến bọn họ không kịp phản ứng.


Cung Gia Vũ bị anh đá một cái, siết chặt nắm đấm muốn đánh nhau.


Người bên cạnh lại giữ chặt anh ta, lắc đầu: "Anh Tất đã nói phải mời. Cung Gia Vũ, đừng làm hỏng chuyện."


Cung Gia Vũ hừ lạnh, phủi dấu chân bị Kiều Đông Dương đá, liếc sang Trí Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều: "Nể mặt Tiểu Hắc Nữu, tôi không thèm so đo với anh. Mời đi! Anh Tất đang ở bên kia..."

"Không đi!" Vừa rồi Trì Nguyệt không nói gì, vừa nghe vậy lập tức đáp trả, cô che trước mặt Kiều Đông Dương, cười lạnh: "Cung Gia Vũ, cậu đang giở trò gì thế hả? Hôm nay anh trai cậu hẹn chúng tôi đến trấn Vạn Lý mà cậu lại đứng đây chặn đường. Cậu đang ăn cơm của ai, không sợ anh cậu chém cậu à?"


Cung Gia Vũ gãi đầu, vẻ mặt khó xử.


"Chờ anh ta đến đó thì biết, chỉ nói chuyện làm ăn thôi."


"Làm ăn?" Kiều Đông Dương nhướn mày: "Tôi thì có chuyện làm ăn gì với anh Tất nhà cậu?"


Anh lạnh lùng nhướn mày, dáng vẻ khinh thường và tàn nhẫn, vừa nãy Cung Gia Vũ bị đá cho một cái nên cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.


"Thì là chuyện phá dỡ đấy."


Kiều Đông Dương mỉm cười: "Không phải mấy cậu nên bàn bạc với đại diện người dân sao? Anh Tất này là cái thá gì?"


"Chuyện này..." Cung Gia Vũ bĩu môi, đột nhiên trở nên ngang ngược: "Tôi nói anh đi thì cứ đi đi, nếu anh Tất không gật đầu thì anh không thực hiện được dự án này đâu! Dù người dân đều ký tên đồng ý cũng không được. Chẳng lẽ hai người chưa nghe cầu rồng mạnh sao đè nổi rắn nhà sao? Nếu không giải quyết được con rắn nhà này, hai người còn làm dự án thế quái nào được, anh nói đúng không, người anh em?"

"Mẹ nó! Ai là anh em với cậu?" Kiều Đông Dương vô cùng hung hăng: "Nhà cậu có gương không? Quay về tự soi lại mình đi! Với cái dáng vẻ này cũng xứng làm anh em với tôi sao?"


Dù bị mấy tên đàn ông hung hăng chặn đường, anh cũng không hề yếu đuối, muốn mắng là mắng, thấy khuôn mặt đen đúa của Cung Gia Vũ đỏ lên vì tức, Kiều Đông Dương lười biếng mỉm cười.


"Tôi cũng hiểu rõ rồi, đám nhãi con các cậu là thân rắn, anh Tất này là đầu rắn. Tôi đến giúp các cậu thoát nghèo, đám rắn con các cậu vội chui ra khỏi ổ muốn lừa một khoản tiền của chúng tôi. Có phải là thế không?"


Cung Gia Vũ cảm thấy đau đầu.


"Có lẽ là vậy. Anh đi nhanh đi, đừng để anh Tất chờ đến sốt ruột, tính cách anh ấy không tốt."


"Ha ha! Tôi cũng không tốt tính đâu." Kiều Đông Dương cười lạnh túm lấy Trì Nguyệt, mở cửa xe ra.

Trì Nguyệt tưởng anh đã suy nghĩ rõ ràng không tốn thời gian với mấy người này nữa, cô ngồi lên xe thở phào nhẹ nhõm.


Thế nhưng cô lại thấy Kiều Đông Dương đột nhiên khom lưng, xoa đầu cô: "Em khóa chặt cửa xe lại, gọi Hầu Tử dẫn người đến đây. Trong xe rất an toàn, em đừng đi ra ngoài. Tôi đi gặp bọn họ xem thử."


Cái gì?


Trì Nguyệt hoảng sợ: "Anh muốn đi sao?"


Kiều Đông Dương mỉm cười nham hiểm: "Người ta đã mời rồi, sao có thể không đi?"



Trì Nguyệt thay đổi sắc mặt: "Cung Gia Vũ là người vô dụng, nhưng tôi không biết người đứng sau lưng cậu ta là ai. Biết đâu lại là một đám liều mạng, anh đừng đi mạo hiểm."


Kiều Đông Dương hơi cụp mắt, liếc cô: "Sợ cái gì, tôi cũng là kẻ liều mạng đấy."


"???"


Trì Nguyệt cau mày.


Kiều Đông Dương vuốt thẳng hàng lông mày giúp cô.

"Trước kia tôi không sợ chết, cũng không cho phép người khác khiến tôi không vui."


"Vậy bây giờ thì sao?"


"Tôi sợ!" Đôi mắt Kiều Đông Dương tràn ngập ánh nắng mới lên trong sa mạc, ấm áp lại hơi khô nóng, như đang cười lại như đang ngả ngớn: "Vì vậy tôi sẽ không sao đâu. Bởi vì bây giờ tôi rất yêu mạng sống."


Anh nói xong quay người đi, để lại bóng lưng lạnh lùng cô đơn.


"Kiều Đông Dương."


Trì Nguyệt đẩy cửa xe, nhảy xuống.


"Tôi đi cùng anh!"


Kiều Đông Dương không nói gì cũng không quay người lại.


Cho đến khi Trì Nguyệt đi đến bên cạnh anh: "Thêm một người thêm một đôi tay. Nếu anh không đánh lại, tôi sẽ đấm mấy cái giúp anh."


Kiều Đông Dương khẽ bật cười: "Người phụ nữ này. Được rồi, đi thôi."


Bọn họ đều biết không thể thuyết phục được đối phương.

Từ một phương diện nào đó, bọn họ rất giống nhau, đều cố chấp, đều... liều mạng không sợ chết.


Hơn nữa, nhìn từ tình hình hiện tại, anh Tất kia chỉ muốn lấy được chút lợi ích, cũng là suy nghĩ điển hình của một tên "rắn nhà", hoặc là muốn nhận được chút lợi ích riêng từ tổ dự án, hoặc là muốn kiếm thêm chút lợi ích cho người dân, sẽ không tùy tiện trở mặt với bọn họ.


Những câu "rồng mạnh sao đè nổi rắn nhà" này vẫn có lý.


Thời gian xây dựng dự án dài đến bảy năm, nếu cứ bị mấy tên "rắn nhà" này gây chuyện thì sẽ rất rắc rối.


Luôn có những góc khuất bóng dưới ánh mặt trời, bởi vậy rất nhiều người lựa chọn tốn tiền giải quyết vấn đề chứ không muốn tranh chấp với bọn họ.


Đám người này đã quen đòi hỏi lợi ích kiểu thế nên càng ngày càng tệ hơn...