Trì Nguyệt nhìn lướt qua đống tài liệu.
"Ok, không có vấn đề gì."
Trợ lý Hầu gật đầu, liếc nhìn của văn phòng Kiều Đông Dương, anh ta đột nhiên bước nhanh tới dựa vào bàn Trì Nguyệt, đôi mắt trợn to trông có vẻ nhiều chuyện nói với cô: "Nếu lát nữa anh Kiều gọi cô, cô phải cẩn thận đấy. Tình hình hôm nay không tốt lắm."
"Ừm, vì sao?" Trì Nguyệt không hiểu.
Trợ lý Hầu chậc chậc, lại chỉ vào đầu mình, đau lòng nhức óc nói: "Tôi đã nói không thể đọc loại tiểu thuyết kia, quá não tàn... Ông chủ chỉ xem một lần, không hiểu sao lại xem đến hỏng đầu. Chắc chắn Thiên Cẩu đang gặp xui xẻo."
Trì Nguyệt hiểu rõ nhưng cô lại lắc đầu giả vờ không hiểu.
Trợ lý Hầu xua tay, anh ta đứng thẳng người không giải thích quá nhiều, chỉ mỉm cười quái dị: "Trợ lý Trì làm việc đi, tôi cũng đi làm việc đây."
"Ừ."
Trì Nguyệt ngồi xuống, im lặng nhìn văn phòng Kiều Đông Dương.
...
Trì Nguyệt không biết bọn họ sẽ ở lại tổng công ty Crown mấy ngày, nhưng đã là nhân viên thì phải chuyên tâm làm việc mỗi ngày.
Cô nghiêm túc đọc nội quy công việc của trợ lý, dù không có nội dung công việc thiết thực nhưng cô vẫn ghi nhớ từng điều một.
Một tiếng sau, Kiều Đông Dương gọi cô đi vào.
Cô không biết một tiếng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tâm trạng Kiều Đông Dương rất tốt, trên khuôn mặt đầy ý cười, căn bản không có kiểu tối tăm "gió thổi mưa giông trước cơn bão", Thiên Cẩu cũng đứng ở bên cạnh, đôi mắt xanh đáng yêu xinh đẹp không giống kiểu gặp xui xẻo.
"Anh Kiều, anh có gì muốn dặn dò sao?" Cô hỏi.
Kiều Đông Dương cong môi nhìn Thiên Cẩu: "Làm kiểm tra."
Nói xong, không đợi Trì Nguyệt trả lời, anh đã ra lệnh cho Thiên Cẩu: "Chào hỏi."
Thiên Câu lạch cạch đi đến trước mặt Thiên Cẩu, hơi cúi đầu làm động tác cúi chào: "Xin chào chị gái nhỏ Trì Nguyệt."
Trì Nguyệt giật mình, hoảng sợ nhìn Thiên Cẩu.
Đây là sao?
Giọng Thiên Cẩu lại biến thành giọng loli?
Từ chàng trai đáng yêu biến thành cô bé nhút nhát?
"Anh... đang nghiêm túc sao?" Cô nhìn Kiều Đông Dương.
"Nghe hay không? Hì hì!" Thiên Cẩu chậm rãi đi một vòng: "Kiều đại nhân nói tôi làm vậy sẽ đáng yêu hơn."
Trì Nguyệt: "..."
Đúng là rất đáng yêu, nhưng lúc trước nó cũng rất tốt mà!
Kiều Đông Dương lừa người... lừa người máy.
Cô dở khóc dở cười: "Tao vẫn nhớ Tiểu Thiên Cẩu cũ hơn."
Thiên Cẩu: "Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, cô không thích tôi sao? Tôi có thể nhảy múa cho cô xem."
Nó vừa nói xong lập tức nhảy múa.
Trì Nguyệt nhìn điệu nhảy người máy, kìm nén ngụm máu tươi sắp trào ra: "Thích, thích..."
Quay về văn phòng, Trì Nguyệt vỗ ngực.
Đáng sợ quá! Thiên Cẩu đáng thương đang phải chịu sự trả thù thế nào vậy?
Cô đi đến nhà vệ sinh thuận tiện xem nhân viên ở đây đang làm gì thì lại phát hiện ra rất nhiều người đang... chơi. Đủ loại trò chơi trên điện thoại, trò chuyện, làm việc riêng, lúc cô xuất hiện còn có mấy cô gái âm thầm cầm sổ đến xin cô chữ ký.
"Trì Nguyệt, tôi là fan của cô đấy."
"Cô quá giỏi trong Chiến binh đến từ bầu trời."
"Tôi siêu thích cô! Em gái tôi, mẹ tôi, bà tôi đều thích cô."
"Chị gái nhỏ, không ngờ chị còn xinh đẹp hơn trong tivi nhiều..."
Trì Nguyệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô còn chưa làm được việc gì ra hồn đã thu hoạch được một đám fan em trai em gái.
Cảm giác được người khác yêu thích và ngưỡng mộ vô cùng thoải mái.
Hơn nữa, người ở đây đều giống trợ lý Hầu, miệng ai cũng ngọt như bôi mật.
Trì Nguyệt rất thích bọn họ, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng với hiện tượng kỳ lạ này.
"Bọn họ lười biếng rảnh rỗi như thế, không sợ anh Kiều biết được à?"
Trì Nguyệt không nhịn được, lo lắng gửi tin nhắn hỏi trợ lý Hầu.
Thế nhưng trợ lý Hầu lại không thèm để ý: "Sau khi giải quyết xong công việc có thể thư giãn, dù anh Kiều biết cũng không sao."
"Sao lại không sao chứ? Đây là kỷ luật cơ bản mà." Trì Nguyệt thở dài: "Một công ty thế này còn chưa bị Kiều Đông Dương làm cho phá sản, đúng là không dễ dàng."
"Vốn dĩ anh Kiều muốn chơi đến phá sản." Trợ lý Hầu lại nói ra điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Trì Nguyệt nhìn tin nhắn trên điện thoại, gần như không dám tin vào mắt mình.
Trợ lý Hầu mỉm cười: "Có một vài người rất tốt số. Anh ấy chơi mãi không phá sản được. Lúc anh Kiều tiếp quản Crown, lĩnh vực kinh doanh chính của chúng tôi là trang sức, đồng hồ và các loại hàng xa xỉ. Lúc chuyển sang khai thác người máy làm bạn, thời gian đầu phải đầu tư rất nhiều để phát triển nghiên cứu, anh Kiều cũng đốt tiền, đốt một đống tiền, điên cuồng đập tiền đầu tư, dọa chết mọi người... Nhà bác cả và nhà chú ba của anh Kiều thấy vậy đều sướng đến phát rồ. Bọn họ chỉ muốn anh Kiều thua lỗ, muốn để anh ấy phá hủy cả tập đoàn Kiều thị..."