Tối hôm đó, Kiều Đông Dương giữ trợ lý Hầu ở lại biệt thự ven sông.
Sau bữa cơm chiều, hai người kéo nhau vào phòng sách, trông như có chuyện gì bí mật lắm.
Đến khi Trì Nguyệt đứa đồ ăn khuya mới phát hiện bọn họ đang chơi game, hai tên đàn ông to xác chen chúc trên ghế sofa nhiệt tình rủ cô chơi cùng.
Trì Nguyệt từ chối, yên lặng về phòng.
Cô định tìm một quyển sách gϊếŧ thời gian, nhưng nhớ đến hành động khác lạ của Kiều Đông Dương thì đầu óc tê dại, cô đành phải từ bỏ.
Cô không ngủ được lại ra ngoài đi dạo một vòng, thấy đèn phòng sách còn sáng, chỉ có một mình Tiểu Thiên Cẩu ở trong phòng ngủ Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt đứng trước cửa phòng mười mấy giây, đang do dự có nên đi vào hay không, lại bị Thiên Cẩu tinh mắt quét hình, đôi mắt nó phát ra ánh sáng màu xanh, im lặng không nói câu nào.
Trì Nguyệt ngồi xổm xuống vẫy tay với nó, như đang chào hỏi một chú chó.
Thiên Câu lạch cạch đi tới: "Chị gái nhỏ Trì Nguyệt."
Người máy vẫn chỉ là người máy, tuy giọng nói nhân tạo vô cùng đáng yêu nhưng không có tình cảm chân thật.
Nhưng Trì Nguyệt không coi nó là người máy, cô yêu thích xoa đầu nó như đang đối xử với một đứa bé.
"Tao có thể hỏi mày một chuyện không?"
Đôi mắt xanh của Thiên Cẩu lóe sáng: "Nếu tôi biết tôi sẽ trả lời."
Trì Nguyệt cong môi: "Anh Kiều thích tiểu thuyết Tổng giám đốc bá đạo sao?"
Thiên Cẩu: "Tổng giám đốc bá đạo cái gì? Thiên Cẩu không hiểu."
Trì Nguyệt giật mình, mở cuốn tiểu thuyết mới xem hôm nay ra, đưa đến trước mặt nó: "Như kiểu này..."
Thiên Cẩu: "Đây không phải Tổng giám đốc bá đạo, đây là một cuốn sách nói về chuyện yêu đương sinh con và kiểm tra cơ thể."
Trì Nguyệt trợn mắt: "... Được rồi! Kiều đại nhân của mày rất thích xem loại sách nói về chuyện yêu đương sinh con và kiểm tra cơ thể sao?"
Vừa nghĩ đến khả năng này, Trì Nguyệt cảm thấy da gà da vịt nổi hết lên.
Thiên Cẩu lắc lư cái đầu to, hai chân dịch về phía trước: "Thích chứ, Kiều đại nhân nhà chúng tôi rất thích học tập, hôm nay đã đọc một tiếng."
Chẳng trách!
Đáng sợ quá mẹ ơi!
Kiều Đông Dương lại có sở thích kiểu này, hơn nữa học xong còn thực hành...
Trì Nguyệt đưa Thiên Cẩu về phòng, cô về phòng quấn chăn đi ngủ.
Cả đêm nằm mơ toàn ác mộng.
Trong giấc mơ, có khi Kiều Đông Dương là Tổng giám đốc bá đạo, có khi lại mặc đồ phụ nữ, sau đó còn biến thành gay...
Đủ loại khuôn mặt, đủ loại hình tượng.
Trước mặt anh có đủ loại tiểu thuyết tình cảm, anh ngồi đọc say sưa ngon lành...
Trì Nguyệt bừng tỉnh từ trong ác mộng, phát hiện trên trán ướt đẫm mồ hôi, cô vô thức nhìn về phía cuối giường, không thấy ai cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống giường, cảm thấy thật vô lý thật buồn cười.
Xung quanh biệt thự không còn căn nhà nào khác nên rất yên tĩnh, lúc thức dậy vào sáng sớm cũng không nghe thấy một tiếng động ồn ào nào.
Bầu không khí yên tĩnh này lại khiến Trì Nguyệt hơi bối rối, cô lo lắng đứng dậy, tắm rửa, thay quần áo rồi xuống lầu.
Trong phòng bếp có tiếng người nói chuyện...
Hả? Đôi mắt cô sáng bừng lên, chậm rãi đi tới.
Bên trong vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của Kiều Đông Dương: "Rốt cuộc cậu có biết làm không? Cái này cũng có thể cắt đều nhau được à? Nói đùa à? Trơn quá!"
"... Được mà, anh thử lại lần nữa đi, ấn vào đây, làm thật từ từ... Không thể nóng vội."
Giọng nói trợ lý Hầu quá thảm thiết, như đã phải chịu sự đả kích nặng nề nào đó.
Trì Nguyệt nhướn mày nhìn cửa phòng bếp, nhịn cười chậm rãi đi vào.
Trời ạ! Phòng bếp này bị trộm đột nhập, hay mới gặp cướp?
Cứ như hiện trường phạm tội vậy!
Con dao thái rơi xuống đất vang lên tiếng "loảng xoảng".
Kiều Đông Dương đang đứng trước bệ bếp còn chưa kịp lau tay, vội vàng xoay người đút tay vào túi quần bày ra vẻ đẹp trai, anh liếc nhìn Trì Nguyệt rồi chậm rãi dựa lưng vào bệ bếp, bắt tréo hai chân, trách mắng trợ lý Hầu.
"Cậu xem đi, còn nói mình giỏi nấu ăn. Cầm dao cũng không xong!"
Trì Nguyệt nhướn mày nhìn mấy miếng cà rốt trên thớt, từng miếng lớn nhỏ không đều, từng miếng đều có cá tính và phong cách riêng, dáng vẻ không chịu làm nước chảy bèo trôi...
Kiều Đông Dương nhìn theo ánh mắt cô, vừa liếc sang đã thấy những miếng cà rốt xấu xí kia, hừ lạnh: "Cậu xem đi, thái đồ ăn kiểu gì thế? Mỗi miếng mỗi vẻ thế à?"
Trợ lý Hầu: "..."
Anh ta đã tạo nghiệt gì chứ!
"Tôi trượt tay! Hôm nay hơi trượt tay!" Trợ lý Hầu mỉm cười giải thích, lại chào Trì Nguyệt, anh ta cúi người nhặt con dao, mỉm cười nói với Kiều Đông Dương: "Anh Kiều, anh đi ra ngoài nghỉ ngơi đi. Dù không có anh giám sát và chỉ đạo, tôi cũng sẽ tự kiểm điểm, cải thiện bản thân, cố gắng làm một bữa sáng thật ngon, không phụ sự kỳ vọng của anh."
Kiều Đông Dương hắng giọng.
"Làm việc cho tốt. Đừng phạm sai lầm nữa."
"Vâng vâng."