[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 7: Thiên cẩu và Kiều đại nhân





"Kiều đại nhân, anh đang tức giận sao?"


"Kiều đại nhân, 11 giờ đêm rồi, nên đi ngủ thôi."


"Kiều đại nhân, bây giờ cảm xúc của anh thay đổi rất nhiều..."


"Kiều đại nhân, tức giận có hại cho sức khoẻ, rất dễ đột tử, còn dễ xuất hiện tàn nhang, ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc và năng lực tìиɦ ɖu͙ƈ của anh..."


Bên cạnh ghế sofa trong phòng, một người máy nhỏ cao khoảng 50cm, mặc quần áo du hành vũ trụ rất giống một phi hành gia nhỏ, thế nhưng là phiên bản thú cưng đáng yêu, mở một đôi mắt to đáng yêu nhìn Kiều Đông Dương, cái đầu to đáng yêu chuyển động.


Thế nhưng...


Nó lại chọc giận Kiều Đông Dương.


Khuôn mặt anh tối tăm: "Mày câm miệng!"


"Được rồi, Kiều đại nhân. Xin hãy tiến hành ra lệnh bằng giọng nói với tôi..."


"Có phải mày muốn chết không?"


"..." Người máy nhỏ duỗi cái chân ngắn ra, xòe tay ra làm động tác bất đắc dĩ: "Dáng vẻ tức giận của Kiều đại nhân cũng rất đẹp trai. Thiên Cẩu rất thích Kiều đại nhân. Tạm biệt Kiều đại nhân!"


Vẫy tay!


Người máy nhỏ yên lặng.


Nó là người máy trí tuệ nhân tạo hàng đầu trong nghiên cứu mới nhất của công ty Crown, có khả năng tự phán đoán và phân tích dự đoán, có thể nói là một đứa bé AI rất trưởng thành.


Hừ! Kiều Đông Dương lạnh lùng quay sang nhìn Trịnh Tây Nguyên đang trợn mắt há hốc mồm.


"Còn chưa chuyển đồ vào đây?"


"Ồ..." Trịnh Tây Nguyên vô cùng cẩn thận đặt cái thùng lên bàn trà, lại nhìn sang người máy đáng yêu tên là "Thiên Cẩu" đứng bên cạnh sofa, bất đắc dĩ thở dài: "Mày thì hay rồi, có thể sống rất tốt dựa vào việc nịnh hót. Đâu giống tao, rõ ràng có lòng tốt, lại bị vu oan thành ác ý..."


"Trịnh Tây Nguyên!" Kiều Đông Dương ngắt lời anh ta.


Anh ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt thản nhiên, khoanh tay lại, đôi chân bắt tréo, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.


"Mở đồ ra!"


"Hả?" Hiển nhiên Trịnh Tây Nguyên thấy hơi bất ngờ, chỉ vào Kiều Đông Dương, lại chỉ vào mình, lại chỉ vào cái thùng giấy lớn do Trì Nguyệt mang tới: "Nơi này chỉ có anh và em... Hai ta... Anh chắc chắn muốn lấy ra?"


"Lấy ra." Kiều Đông Dương lại khẳng định.


"..."


Trịnh Tây Nguyên cảm thấy hoa cúc lạnh lẽo.


Anh ta cúi đầu mở lớp đóng gói, liên tục ngẩng đầu nhìn Kiều Đông Dương.


"Là anh muốn dùng?"


"Là cậu muốn dùng."


"..."


Sắc mặt Trịnh Tây Nguyên càng xấu hơn.


"Anh họ..."


"Ai là anh họ của cậu?"




"Em họ!"


"Ai là em họ của cậu?"


"Không phải hai ta là họ hàng năm đời à? Chắc chắn một trăm năm trước là người một nhà. A Kiều, anh đừng giày vò em nữa. Em sai rồi, cũng không dám nữa." Trịnh Tây Nguyên thở dài, dứt khoát vứt chiếc hộp đóng gói những thứ kỳ lạ ở trong tay xuống, đứng lên: "Em dứt khoát nhận luôn, chuyện đêm hôm đó... Là dì họ sai em làm."


Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta.


Trịnh Tây Nguyên kéo quần áo, hắng giọng nói: "... Em ngủ với cô con gái nhỏ nhà em vợ của một người bạn của dì họ, bị bà ấy bắt được điểm yếu. Em không giúp bà ấy, em sẽ bị ba em đày đến biên cương, anh ruột của em..."


Trên mặt Kiều Đông Dương không có biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khiến Trịnh Tây Nguyên càng ngoan ngoãn hơn.


"Ôi! Em biết anh tức giận. Em không nên nhu nhược, nương nhờ vào kẻ địch. Nhưng biết sai có thể sửa thì không gì tốt hơn nữa. Em đã nhận sai, anh có thể bỏ qua cho em không?"


"Cậu tưởng tôi để cậu mua những thứ này về là vì sao?" Kiều Đông Dương nhìn thùng giấy nhỏ kia, vẻ mặt không hề có biểu hiện gì khác lạ.


Mãi một lúc lâu Trịnh Tây Nguyên cũng không kịp phản ứng lại.


"... Chẳng lẽ không phải ở trên em?"

"Khụ khụ khụ khụ!" Kiều Đông Dương ho dữ dội, đá thẳng vào điểm quan trọng của Trịnh Tây Nguyên.


Trịnh Tây Nguyên ôi một tiếng, ngồi xổm xuống bảo vệ háng: "ĐM! Chơi thì chơi, đừng có ngược đãi!"


Trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Kiều Đông Dương hiện ra một nụ cười lạnh.


"Được, cậu đã có hứng thú, vậy thì chơi đùa với cậu đi."


"Hả? Chơi thật? Anh của em! Đừng dọa em..."


"Thiên Cẩu!" Kiều Đông Dương gọi một tiếng, người máy nhỏ Thiên Cẩu đang ở trạng thái yên lặng lại vui vẻ "sống lại". Nó vô cùng hào hứng xê dịch hai chân, chậm rãi đi tới, phát ra giọng nói máy móc: "Kiều đại nhân, có việc gì xin cứ ra lệnh cho tôi."


Kiều Đông Dương chỉ vào thùng sản phẩm bảo vệ sức khỏe tìиɦ ɖu͙ƈ này: "Để Trịnh Tây Nguyên dùng hết thùng đồ này, không được sót một cái nào, nghe thấy chưa?"

"Vâng, Kiều đại nhân." Năng lực tiếp thu của Thiên Cẩu rất mạnh, đồng thời rất hiểu lý lẽ, nó nhận ra dường như chủ nhân có mục đích khác, cũng nhanh chóng đưa ra đề nghị thích hợp cho anh: "Kiều đại nhân, anh không thích phụ nữ, tôi lập tức sắp xếp 100GB trên máy tính bảng cho anh, đêm nay anh có thể hưởng thụ thỏa thích, nhưng tốt nhất thời gian đừng vượt quá 40 phút, để tránh tổn thương cơ thể."


"..."


Kiều Đông Dương chỉ vào đầu của nó.


"Có phải mày muốn chết hay không?"


"Tôi chết đi, anh sẽ đau lòng, Kiều đại nhân."


"Vậy mày có tin tao sẽ đưa mày vào lò nấu chín đúc lại hay không?!"


"Kiều đại nhân, tôi không được tạo ra ở trong lò, tôi là con ruột của người lập trình..."


Tiểu Thiên Cẩu chững chạc nghiêm túc, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.


"..." Kiều Đông Dương dở khóc dở cười, hít sâu một hơi, chỉ vào Trịnh Tây Nguyên đang ngồi xem trò vui ở trên ghế sofa: "Cậu giải thích cách sử dụng những thiết bị này cho Thiên Cẩu, bao gồm cả sự tâm đắc, trải nghiệm và một vài nhu cầu tình cảm cấp độ sâu hơn của cậu. Thiên Cẩu sẽ ghi chép lại, lúc chúng tôi phát triển nghiên cứu người máy làm bạn thế hệ tiếp theo, có thể lấy cậu làm số liệu tham khảo..."

"Hả!?"


Trịnh Tây Nguyên ngơ ngác.


"Kiều đại nhân!"


Hình như Thiên Cẩu cũng ngơ ngác, cái đầu to xoay chuyển.


"Tôi vẫn là một em bé!"