[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 196: VỀ NHÀ ANH





Hai người ngồi máy bay trực thăng rời khỏi sa mạc đầy cát vàng quay về thành phố phồn hoa.


Máy bay trực thăng không ổn định như máy bay chở khách, nhưng chức năng tuần hoàn não của Trì Nguyệt rất tốt, ngồi máy bay lâu như vậy cũng không cảm thấy khó chịu. Lúc bước xuống máy bay, cả người tràn đầy tinh thần không hề buồn ngủ, ngay cả Kiều Đông Dương còn ngủ một giấc ở trên máy bay, khi cô nhìn vào đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia, còn thấy mắt anh hơi đỏ lên.


Tối qua anh ngủ không ngon sao? Trì Nguyệt hơi nghi ngờ.


Trợ lý Hầu nhìn sang, cung kính nói: "Anh Kiều, anh về nhà nghỉ ngơi hay sao?"


Kiều Đông Dương nhìn đồng hồ, đỡ trán nói: "Đến công ty trước."


Máy bay cánh trên nóc tòa nhà tập đoàn Crown, ba người đi vào thang máy, xuống văn phòng Kiều Đông Dương.


Nguyên một tầng này có diện tích sàn cực lớn, bốn phía xung quanh đều là cửa sổ thủy tinh sát đất, cả khu vực văn phòng sáng sủa sạch sẽ. Nhân viên công tác trong phòng thư ký thấy Kiều Đông Dương bước vào, tất cả đều đứng dậy cung kính chào "Anh Kiều".


Trong tiếng chào hỏi của mọi người, Kiều Đông Dương chỉ thản nhiên gật đầu đi ngang qua, không bất lịch sự cũng không thân thiện.


Trì Nguyệt không quen với tình cảnh thế này, cô ưỡn thẳng lưng đi theo sau Kiều Đông Dương, cố gắng không để bản thân tò mò quan sát xung quanh như cô gái quê mùa.


Cả đoàn người đi về phía trước, Kiều Đông Dương đột nhiên dừng bước.


Trì Nguyệt suýt thì đâm sầm vào lưng anh, cũng may dừng lại kịp lúc mới không mất mặt.


Kiều Đông Dương ngoảnh lại nhìn cô đang hơi bối rối, cong môi mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói với mọi người.


"Quên giới thiệu với mọi người, đây là trợ lý đặc biệt của tôi, Trì Nguyệt, cô Trì."


Mọi người đều ngơ ngác nhìn, sau đó đồng thanh chào.


"Chào cô Trì!"


Kiều Đông Dương không thiếu trợ lý, nhưng đây là người đầu tiên được anh giới thiệu với mọi người.


Có rất nhiều người xem chương trình "Chiến binh đến từ bầu trời", nhưng đây là lần đầu tiên mọi người thấy Trì Nguyệt ở ngoài đời, lúc này đều so sánh cô với người xuất hiện trong chương trình. Chỉ cần người biết suy nghĩ đều hiểu chuyện đang xảy ra.


Thế là mọi người đều mỉm cười ngọt lịm.


Trì Nguyệt mỉm cười chào hỏi mọi người.


Kiều Đông Dương thản nhiên quay đi, vừa đi vào văn phòng vừa dặn dò trợ lý Hầu.


"Đi thông báo cho mọi người. Mười phút nữa các quản lý từ cấp trung trở lên đều phải đến phòng họp."


"Vâng." Trợ lý Hầu đi ra ngoài.


So sánh với những công ty khác, công ty Crown rất tốt. Kiều Đông Dương không hay đến công ty, thường xuyên chỉ huy qua mạng, sắp xếp công việc trong cuộc họp video. Mọi người đều cảm thấy kiểu văn hóa doanh nghiệp này rất nhân văn, không cần gặp Boss mỗi ngày, thời gian làm việc khá tự do. Nếu phần đánh giá mục tiêu công việc giảm đi thì đúng là quá hoàn mỹ.


...


Kiều Đông Dương đi họp, Trì Nguyệt không đi theo anh.


Lúc đi ra ngoài, anh cau mày liếc nhìn cô.


"Cuộc họp kéo dài hai tiếng, em tranh thủ nghỉ ngơi đi. Nhìn khuôn mặt em kìa..."


Mặt cô bị làm sao?


Kiều Đông Dương không nói hết câu.


Anh vừa rời đi, Trì Nguyệt vội vàng đi vào phòng vệ sinh soi gương. Cô nghi ngờ sắc mặt mình quá xấu, nhưng người trong gương lông mày là lông mày, mắt là mắt, rõ ràng vẫn là một cô gái xinh đẹp. Có vấn đề gì đâu?


Trì Nguyệt nghi ngờ ngắm mình một lúc lâu, tô lại son môi rồi về văn phòng.


Trong văn phòng chỉ có một "người" là Thiên Cẩu, nó ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, đôi mắt tròn to lấp lánh ánh sáng xanh mờ ảo, trông có vẻ long lanh ngập nước, khuôn mặt thông minh lanh lợi được thiết kế rất tốt.


Trì Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì làm, nghĩ đến việc mình sắp có một người máy riêng lại càng mong chờ hơn, cô đi đến ngồi xổm ở trước mặt Thiên Cẩu, bắt đầu nghiên cứu nó.

Cô vừa nhìn ngắm vừa nghĩ xem người máy của mình sẽ thế nào.


"Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, cô không quen tôi sao?"


Đôi mắt Thiên Cẩu nhấp nháy, giọng nói khẽ khàng trong trẻo, bởi vì mô phỏng theo giọng nói trẻ con nên lúc nghe sẽ cảm thấy nó như một cậu bé dễ thương đáng yêu, khiến Trì Nguyệt rất thích.


"Quen chứ." Trì Nguyệt xoa đầu nó, lại khẽ hỏi: "Này bạn nhỏ Thiên Cẩu, mày biết người máy của tao trông thế nào không?"


Thiên Câu lắc lư cái đầu to.


"Không biết à?" Trì Nguyệt hơi thất vọng.


"Tôi không phải bạn nhỏ." Thiên Cầu giải thích: "Tôi là người máy Thiên Cẩu, bạn trai Thiên Cẩu của cô."


Trì Nguyệt bật cười.


Có lẽ vì người máy không có biểu cảm nên dáng vẻ Thiên Cẩu rất nghiêm túc.


"Được, vậy xin hỏi anh Thiên Cẩu, người máy của tao trông thế nào?"

"Thì dáng vẻ người máy đó." Thiên Cẩu nói.


"!" Trì Nguyệt mỉm cười, híp mắt nhìn Thiên Cẩu


Cô chưa từng đánh giá nó kỹ càng như vậy, đầu, mắt, khuôn mặt, tay, chân, công tắc bật mở, mỗi một hành động dù là nhỏ nhất. Cô vừa nghiên cứu vừa hỏi Thiên Cẩu về một số nguyên lý vận hành: "Nếu mày hết điện thì phải làm sao?"


"Tôi có thể sử dụng năng lượng mặt trời, trong người tôi có một cục pin dự phòng, thời gian sử dụng cực dài."


"Lợi hại vậy à!"


"Chắc chắn người máy của cô sẽ không lợi hại như tôi."


Trì Nguyệt cau mày bật cười: "Không ngờ mày lại thích đánh rắm thối thế."


(*) Nguyên văn là E1 rắm thối: tính từ "thí" có nghĩa khoác lác, vớ vẩn, vô lý....


"Tôi không đánh rắm, càng không đánh rắm thối." Thiên Cẩu nghiêng đầu, hiển nhiên không hiểu rõ ý của cụm từ "đánh rắm thối" này, cuối cùng còn rất nghiêm túc hỏi: "Chị gái Trì Nguyệt, cô sẽ đánh rắm thối sao?"



Khụ khụ khụ!


Trì Nguyệt suýt nữa sặc nước bọt chết.


Nếu Thiên Cẩu không phải là người máy, cô đã đánh chết nó rồi.


Cô trợn mắt lườm nó, đi về phía sofa ngồi xuống, đặt hai tay lên đầu gối, khom lưng nhìn thẳng vào mắt Thiên Cẩu: "Mày càng ngày càng không dễ chơi."


Thiên Câu lạch cạch đi tới: "Cô có mới nới cũ sao?"


Trì Nguyệt khoanh tay, ngửa người ra sau trêu nó: "Mới là của tao, cũ là của người ta, mày nói xem tạo nên thích cái nào?"


Tròng mắt Thiên Cẩu hơi lóe sáng: "Thích người đẹp trai nhất."


"Ha!" Trì Nguyệt cười vui vẻ hơn: "Vậy ai là người đẹp trai nhất!"


"Cô!" Thiên Cẩu nói không hề do dự: "Kiều đại nhân nói cô là người đàn ông chuẩn men' dũng cảm và đẹp trai."


"?" Trên trán Trì Nguyệt xuất hiện dấu chấm hỏi.


Kiều Đông Dương có vấn đề với xu hướng giới tính không thế?

Trì Nguyệt đỡ trán, nhìn Thiên Cẩu "ngây thơ", lại có cảm giác muốn đi vào phòng vệ sinh soi gương tiếp.


Kiều Đông Dương rất đúng giờ.


Đúng hai tiếng sau, anh mở cửa văn phòng ra.


Bầu trời bên ngoài đã tối đen, trong văn phòng sáng ánh đèn, ánh sáng ấm áp chiều vào khuôn mặt Trì Nguyệt, phác họa những đường nét thanh tú dịu dàng trên khuôn mặt cô, hàng mi thật dài như hai cánh quạt nhỏ hơi rung lên theo nhịp thở, cứ như cánh bướm khẽ vỗ vào trái tim Kiều Đông Dương.


Anh cảm thấy trái tim đang nhảy lên thành thịch.


Cô lại ngủ quên ở đây.


Lúc Trì Nguyệt thức vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc ngủ còn xinh đẹp hơn.


Dường như lớp vỏ bọc trên người đã bị cởi ra, cuối cùng để lộ vẻ ngây thơ, ngoan ngoãn, xinh đẹp như những cô gái ở độ tuổi này.


Kiều Đông Dương chuyển tầm mắt từ khuôn mặt cô sang Thiên Cẩu đang uốn éo đến gần ghế sofa.

"Kiều đại nhân..." Thiên Cẩu quét hình khuôn mặt anh, gọi một tiếng.


"Suyt!" Kiều Đông Dương đưa tay ra hiệu im lặng với Thiên Cẩu, anh ngồi xổm xuống gõ đầu nó, khẽ nói: "Mày có tin tao cho mày chết luôn không?"


Thiên Cẩu gật đầu, không nói thêm gì nữa.


Kiều Đông Dương tìm một chiếc chăn đắp cho Trì Nguyệt, sau đó ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục xử lý tài liệu.


Trong lúc đó, trợ lý Hầu đẩy cửa hai lần, nhưng vừa thò đầu vào đã bị Kiều Đông Dương lườm vội rụt đầu về.


Kiều Đông Dương không muốn người khác làm phiền Trì Nguyệt nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng cô lại bị chuông điện thoại của Kiều Đông Dương đánh thức.


Trì Nguyệt mở mắt ra, thấy Kiều Đông Dương đang tức giận đi ra ngoài nghe máy.


Cô ngủ một giấc khá dài, vừa ngáp vừa nhìn chiếc chăn trên người, quay sang nhìn Thiên Cẩu: "Thiên Cẩu, hình như anh Kiều đang không vui?"

Thiên Cẩu nghiêng đầu: "Cô đã dậy chưa?"


Trì Nguyệt mỉm cười: "Không phải mày rất thông minh sao? Không nhận ra à?"


Thiên Cẩu: "Vậy tôi có thể nói chuyện không?"


Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Đương nhiên là được. Sao thế?"


"Suyt!" Thiên Cẩu nghĩ đến Kiều Đông Dương, cái đầu to hơi cúi xuống: "Thôi, cô cứ ngủ tiếp đi. Nếu không tôi lại bị cho chết."


"..."


Trì Nguyệt không hiểu xảy ra chuyện gì, chờ đến khi Kiều Đông Dương quay về, cô phát hiện sắc mặt anh đã bình thường lại.


Đúng là cái tên sáng nắng chiều mưa.


Kiều Đông Dương giật mình nhìn cô: "Dậy rồi à? Đi rửa mặt đi, chúng ta về nhà."


Trì Nguyệt vươn vai, đặt chăn sang bên cạnh: "Anh không biết con gái không thể tùy tiện rửa mặt à?"


Kiều Đông Dương khó hiểu nhìn cô, khẽ hừ cười, dọn dẹp tài liệu trên bàn: "Vì sao không thể rửa? Trên mặt em dát vàng à?"

Trì Nguyệt trợn mắt: "Anh không hiểu đâu."


Trên mặt có kem chống nắng BB cùng một đống thứ khác, sao có thể nói rửa là rửa ngay được?


Xem ra anh thật sự coi cô là đàn ông.


Sự nghi ngờ này kéo dài đến khi bọn họ về nhà Kiều Đông Dương – một căn biệt thự ven sông ở khu vực đắc địa của Thân thành, Trì Nguyệt không nhịn được hỏi anh: "Kiều Đông Dương, rốt cuộc anh thích đàn ông hay phụ nữ?"


Kiều Đông Dương nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên.


Anh đánh giá Trì Nguyệt từ trên xuống dưới, hỏi lại: "Em là đàn ông hay phụ nữ?"


"Tôi không hỏi anh điều này." Trì Nguyệt mím môi, ánh mắt nhìn lung tung khắp nơi, không dám nhìn thẳng vào anh: "Anh hãy nói thật cho tôi biết, có phải anh cảm thấy tôi là một người đàn ông chuẩn men thô lỗ không hề nữ tính không?"


"Anh Trì!" Kiều Đông Dương khoác vai bá cổ cô như một cặp anh em tốt, anh hơi cúi đầu cười như không cười nhìn cô, đôi môi gợi cảm chạm vào má cô.

"Tôi hiểu rồi, có phải em thích tôi gọi em như vậy không? Hả? Anh Trì?"


Trì Nguyệt trợn mắt, rốt cuộc người này có hiểu ý cô không?


Đây là trai thẳng trong truyền thuyết à?


Trì Nguyệt bó tay hết cách, liếc nhìn anh: "Thích gọi thế nào cũng được."


Cô nói xong lại nhìn quanh: "Tối nay tôi ngủ ở đâu?"


Nhà Kiều Đông Dương quá rộng, cô đang nghĩ xem mình nên ngủ phòng nào. Nhưng người nào đó nghe câu hỏi này lại nở nụ cười đen tối: "Hay là em ngủ phòng tôi đi?"