Kiều Đông Dương không nói một câu nào nhưng anh luôn là sự tồn tại nguy hiểm nhất trong nhà ăn. Mọi người không đoán được anh có thái độ gì, càng không biết anh đang suy nghĩ gì. Trì Nguyệt cũng không biết. Anh là ông chủ của cô, thật ra cô cũng thấy hơi chột dạ vì chuyện ngày hôm nay.
"Anh Kiều, anh đến rồi." Cô cúi đầu.
"Chơi vui không?" Kiều Đông Dương hỏi.
Trì Nguyệt giật mình, không hiểu anh có ý gì.
Người xung quanh cũng không hiểu, nhưng đều sợ hãi thầm kêu không ổn.
Kiều Đông Dương lặp lại: "Chơi vui không?"
"Tạm được." Trì Nguyệt cong môi, không biết anh có tức giận không.
"Chơi chán chưa?"
Trì Nguyệt nhìn vào mắt anh: "Chơi chán rồi."
"Chơi chán rồi thì chúng ta đi." Kiều Đông Dương nghiêng đầu, dùng từ "chúng ta" vô cùng thân thiết.
Lúc này mọi người đều hiểu được những lời nói này không giống điều bọn họ đang nghĩ. Chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ mà thôi, anh đang hỏi Trì Nguyệt chơi vui không, hỏi cô đã chơi chán chưa.
Mọi người: "..."
Rời khỏi nhà ăn, Kiều Đông Dương bước chậm lại để Trì Nguyệt bước sóng vai với anh.
Hai người im lặng đi về phía trước.
Trì Nguyệt không nói câu nào, nhưng Kiều Đông Dương lại lơ đãng liếc nhìn cô.
"Em không bị đánh chứ?" Cuối cùng anh đã nói chuyện.
Trì Nguyệt buồn bực khẽ "Ừ", kéo thấp vành mũ, rõ ràng không muốn anh nhìn thấy mặt cô.
Kiều Đông Dương hơi buồn cười, cúi đầu nhìn cô: "Đã không bị đánh, sao em lại sợ tôi nhìn?"
Trì Nguyệt dịch sang bên phải, đứng xa anh hơn: "Ai sợ anh nhìn?"
"Không à?" Kiều Đông Dương không cho cô cơ hội trốn tránh, đưa tay ra kéo cô: "Tôi đã phát hiện từ lúc ở nhà ăn rồi, lúc đó em rất hung dữ, bây giờ lại né tránh. Trì Nguyệt, tôi biết ăn thịt người à?"
Không đợi anh bắt được, Trì Nguyệt đã nghiêng người dựa vào tường để né tránh.
"Anh Kiều, chú ý ảnh hưởng!"
Kiều Đông Dương: "Tôi đang quan tâm cấp dưới, ảnh hưởng cái gì?"
Nhắc đến việc quan tâm cấp dưới, Trì Nguyệt lại nghĩ đến Vương Tuyết Nha, vô thức cau mày: "Trịnh Tây Nguyên gọi bọn họ đi giải quyết vấn đề gì?"
Kiều Đông Dương biết cô đang lo lắng điều gì: "Yên tâm đi, bạn em không sao đâu."
Trì Nguyệt cáu kỉnh vuốt tóc: "Tôi muốn đi xem."
Kiều Đông Dương ngơ ngác, giận dữ: "Em không thể bảo vệ cô ta cả đời."
Trì Nguyệt: "Việc này do tôi gây ra, Hứa Văn Vũ nói không sai, tôi vì cảm giác thoải mái nhất thời nên đã để Tiểu Ô Nha gánh chịu hậu quả. Tôi rời khỏi đây là xong chuyện, nhưng Tiểu Ô Nha còn phải ở lại nơi quỷ quái này, bọn họ sẽ kéo bè kéo phái bắt nạt cậu ấy..."
"Đủ rồi đấy. Em nghĩ Thành phố hàng không vũ trụ là đâu? Còn kéo bè kéo phái bắt nạt cơ đấy!"
Kiều Đông Dương bật cười: "Chỉ cần cô ta tập trung huấn luyện thi đấu, không qua lại với những người kia là được."
"Anh không hiểu." Trì Nguyệt nói xong, thấy anh tỏ vẻ khinh thường như vậy thì đôi mắt tối tăm: "Thế giới của con gái nhạy cảm, đa nghi và yếu ớt. Chỉ cần cậu ấy còn lại đây, sẽ khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng."
"Vậy thì cô ta cũng phải tự đối mặt."
Kiều Đông Dương thấy cô muốn đi đến khu văn phòng, đột nhiên bước tới hai bước, đưa tay ra cản trước mặt cô.
"Trì Nguyệt, cô ta không phải trẻ con, em đừng như một con gà mái, lúc nào cũng muốn bảo vệ cô ta dưới đôi cánh của mình được không?"
Trì Nguyệt nhướn mày: "Tránh ra."
Cô muốn đi vòng qua nhưng Kiều Đông Dương lại không chịu, hai người cứ giằng co như vậy khiến Kiều Đông Dương thấy khó chịu, anh túm lấy cô tay cô, không cho cô đi. Trì Nguyệt hất tay lên muốn giấy giụa, Kiều Đông Dương thấy cô ngang bướng như thế, đưa tay ra ôm eo cô, xoay người đè cô lên tường.
Đôi chân anh đè lên chân cô, cánh tay giữ chặt người cô.
Hai người thở hổn hển, khuôn mặt nóng bừng.
Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn cô còn đang tức giận.
"Em tưởng giải quyết giúp cô ta là tốt cho cô ta sao?"
Tóc Trì Nguyệt bị anh làm cho rối tung lên, mấy sợi tóc cọ vào cổ thấy hơi ngứa, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của anh phả lên mặt cô, nhưng ánh mắt anh còn lạnh lùng hơn cô nhiều, cứ như anh sẽ ăn sạch cô trong giây lát vậy.
Trì Nguyệt không giãy giụa nữa, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm.
"Kiều Đông Dương, anh không hiểu đâu. Anh là đàn ông, đừng xen vào chuyện phụ nữ được không?"
Kiều Đông Dương siết chặt vai cô: "Đây là vấn đề giữa phụ nữ sao? Đây là vấn đề của Người Đi Dưới Trời Sao."
Trì Nguyệt im lặng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Tôi sẽ không gây chuyện, tôi chỉ xem Tiểu Ô Nha có sao không thôi. Lâm Phán và Hứa Văn Vũ một phe, cậu ấy chỉ có một mình, sao nói lại người ta?"
Nghĩ đến hai cô gái kia sẽ nói xấu Vương Tuyết Nha, trong lòng Trì Nguyệt lại nóng nảy, không muốn bị Kiều Đông Dương giữ lại.
"Trì Nguyệt." Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm: "Em buông tay đi, em không phải mẹ cô ta."
"Anh buông ra!"
Kiều Đông Dương không chịu thả ra, thậm chí còn giữ chặt hơn, đè cả người lên người cô, cứ như một bức tường phủ kín không gian, bao phủ Trì Nguyệt dưới cơ thể anh: "Em tỉnh táo lại đi! Cô gái ngốc của tôi. Em không phải Chúa cứu thế, em không thể giúp cô ta cả đời, em phải để cô ta học cách tự lập, học cách giải quyết mọi việc trong cuộc sống!"
Trì Nguyệt nghe vậy, lỗ tai vang lên ong ong: "Kiều Đông Dương, chuyện này không liên quan đến anh, anh buông ra!"
Cô rất sợ Vương Tuyết Nha sẽ bị bắt nạt vì mình đến muộn.
Nhưng Kiều Đông Dương không chịu, thậm chí còn nhấn mạnh: "Rốt cuộc em làm vậy vì Vương Tuyết Nha, hay vì thỏa mãn mong muốn được bảo vệ của em! Trì Nguyệt, em có biết suy nghĩ không?"
Cả người Trì Nguyệt cứng đờ.
Lúc này có hai nhân viên công tác trong Thành phố hàng không vũ trụ đi ngang qua.
Thấy dáng "kabedon"* tiêu chuẩn của hai người, bọn họ đều giật mình, cúi đầu vội vàng rời đi.
(*) E k /kabedon: hành động dồn người khác vào tường, giam đối phương giữa mình và vách tường.
Im lặng mấy giây, đôi mắt Trì Nguyệt đỏ hoe.
Kiều Đông Dương thở dài, thả lỏng cánh tay: "Đúng vậy, suy nghĩ muốn bảo vệ cũng là một loại ham muốn, là nhu cầu bình thường của con người. Nhưng một khi vượt qua phạm vi bình thường, Trì Nguyệt, em thử nghĩ xem, có phải em bị bệnh rồi không?"
Trì Nguyệt trợn to mắt: "Sao anh lại nói như vậy? Anh hiểu tình cảm của bọn tôi không?"
Kiều Đông Dương im lặng xoa đầu cô, dù giọng nói bình tĩnh dịu dàng, nhưng lời nên nói lại không thiếu một câu nào.
"Tôi biết các em rất thân thiết, cô ta giúp đỡ em rất nhiều, hơn nữa lần nào cũng giúp đỡ đúng lúc cần thiết. Em muốn đối xử tốt với cô ta, không cần biết phải báo đáp thế nào. Đây là suy nghĩ muốn trả ơn, có tình có nghĩa. Thế nhưng mọi việc không thể vượt quá ranh giới, trong lòng em phải có một điểm dừng. Em không phải cô ta, em không thể làm thay mọi việc được."
Trì Nguyệt hít sâu, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cô không nói chuyện nữa.
Kiều Đông Dương cong môi, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Đồ ngốc. Em có người mà em muốn bảo vệ, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của em sẽ không đủ. Em phải giúp cô ta có năng lực tự bảo vệ bản thân, nếu không bờ vai bé nhỏ này của em..."
Anh nói đến đây lại vuốt ve bả vai Trì Nguyệt, trong lời nói xen lẫn vẻ thương yêu lại như hơi đau lòng: "Em nói xem em đang gánh vác bao nhiêu việc trên vai? Gia đình em, mẹ em, chị em, từng đó đã đủ đè sập em rồi... Em lại muốn gánh vác cả việc của Vương Tuyết Nha?"
Trì Nguyệt cúi đầu, vô tình dụi trán lên vai anh khiến dáng vẻ hai người càng thân thiết hơn, cô mất tự nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thoải mái hơn đôi chút.
"Tôi không muốn giải quyết tất cả mọi chuyện cho cậu ấy, nhưng tình hình hôm nay lại khác. Lâm Phán của anh không phải người dễ đối phó, Tiểu Ổ Nha không đối phó được."
Lâm Phán của anh?
Đôi môi Kiều Đông Dương run rẩy, anh bật cười.
"Trì Nguyệt." Anh nâng cằm cô lên, trong mắt đầy ý cười: "Sao em vô lý thế?"
"Sao tôi lại vô lý rồi?" Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn anh.