Vương Tuyết Nha hoàn toàn không biết việc đã xảy ra ở hội trường. Cô ngồi bên trái sân khấu, Trì Nguyệt lại đi xuống từ bậc thang bên phải, lúc Trì Nguyệt bị ngã, cô còn đang xem Tiểu Thiên Cẩu biểu diễn, nghe thấy bên kia hơi ồn ào nhưng nhanh chóng dừng lại, vì vậy không chú ý lắm. Đến khi lễ trao giải kết thúc, cô đi tìm Trì Nguyệt mới phát hiện cô ấy không có ở đó.
Sau đó, cô mới nhận được tin nhắn của Trì Nguyệt.
"Lễ trao giải kết thúc chưa? Mình đang chờ cậu ở trong phòng. Lúc đi về phải cẩn thận, trong đó có rất nhiều người, đừng để người ta đạp trúng."
"Sao cậu đã về rồi?"
"Ừm, có chút việc. Về rồi nói."
"Được, cậu chờ mình."
Vương Tuyết Nha còn đang cảm thấy kỳ lạ, lại thấy Trịnh Tây Nguyên và Trương Tương Quân đang đi về phía hậu trường, chuẩn bị ra về.
"Anh Trịnh!" Cô nghĩ đến Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân, vui vẻ chạy qua chào hỏi Trịnh Tây Nguyên, sau đó xấu hổ nhìn về phía Trương Tương Quân: "Đây là cô Trương đúng không, tôi muốn xin chữ ký của cô."
Trịnh Tây Nguyên giật mình, quay sang nhìn Trương Tương Quân.
Trương Tương Quân mím môi cười: "Được thôi."
Cô ta nhìn hai tay trống không của Vương Tuyết Nha, hơi khựng lại: "Ký vào đâu?"
Vương Tuyết Nha ngơ ngác, hơi lúng túng, ngoại trừ một cái điện thoại thì cô không mang theo gì khác, không có giấy không có bút, để người ta ký vào không khí à?
"Thật xin lỗi, tôi... không mang theo giấy bút. Tôi quên mất." Vương Tuyết Nha xấu hổ, cảm thấy mình quá hấp tấp, lại ngại để người ta đứng chờ, đành phải mỉm cười tiếc nuối: "Xem ra chỉ có thể chờ lần sau. Xin lỗi, cô Trương, làm phiền cô rồi."
"Thế này đi." Trương Tương Quân mỉm cười khéo léo, qua sang nhìn Trịnh Tây Nguyên: "Tối nay tôi sẽ ký tên rồi để anh Trịnh mang về cho cô."
Vương Tuyết Nha ngơ ngác, cô ta và Trịnh Tây Nguyên có quan hệ gì?
Vương Tuyết Nha nghe thấy điều mờ ám trong lời nói này, Trương Tương Quân tỏ ra rất tốt bụng, nhưng cô lại cảm thấy hình như... không thích hợp.
"Được, vậy làm phiền hai người..."
Trương Tương Quân: "Cô là thí sinh Trời Sao à?"
Vương Tuyết Nha gật đầu.
Trương Tương Quân mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền đáng yêu ở trên khóe môi: "Vậy được, không phiền gì hết, dù sao anh Trịnh cũng ở lại đây."
"Được." Vương Tuyết Nha nhìn sang Trịnh Tây Nguyên, thấy anh ta không phản đối mới thấy yên tâm, vui vẻ giơ bốn ngón tay về phía Trương Tương Quân: "Có thể ký từng này không? Tôi có mấy người bạn rất thích cô."
"Được thôi."
"Cảm ơn, rất cảm ơn! Cô tốt quá!"
Vương Tuyết Nha nói cảm ơn xong lập tức chạy đi.
Trương Tương Quân nhìn theo bóng lưng cô: "Anh Trịnh, trong tổ chương trình của các anh có nhiều người đẹp thật đấy."
Trịnh Tây Nguyên cong môi, nhướn mày: "Hình như vậy."
Trương Tương Quân: "Anh thật tốt số, cô gái ngồi bên cạnh em tên là... Trì Nguyệt, cũng là một người đẹp hàng đầu, bây giờ lại xuất hiện một người đẹp khác, hình như còn rất thân thiết với anh?" Cô ta nhìn Trịnh Tây Nguyên chằm chằm.
Trịnh Tây Nguyên như cười mà không phải cười: "Cô đang ghen tỵ hay là quan tâm?"
"Không thể là cả hai sao?"
"Được chứ, nhưng điều này không liên quan đến tôi, đừng có lo chuyện bao đồng, tôi cần cô quan tâm sao?"
Trì Nguyệt ngồi trong phòng xem những bức ảnh được đăng lên mạng.
Sau khi kết thúc lễ trao giải, khán giả vô cùng hào hứng vẫn chưa giải tán.
Phần lớn những bức ảnh này đều do người có mặt ở hội trường lén chụp rồi đăng lên mạng xã hội, chất lượng không tốt, ánh sáng không tốt, tìm một lúc lâu cũng không tìm được bức ảnh chụp đúng vị trí cô bị ngã, đành phải từ bỏ.
Cô ngồi một mình trong phòng, ngơ ngác nhìn chiếc cúp.
Đợi một lúc lâu cũng không đợi được Vương Tuyết Nha quay về, lại chờ được điện thoại chúc mừng của Thiệu Chi Hành.