Tất cả mọi người ở trong hội trường đều bị Thiên Cẩu hấp dẫn sự chú ý.
Ánh đèn trong hội trường cũng tập trung lên sân khấu khiến bên cầu thang mà Trì Nguyệt bước xuống khá tối.
Lúc cô ngã xuống, khán giả đang vỗ tay cho Thiên Cẩu, không ai nghe thấy cô khẽ kêu lên cùng với tiếng vải bị xé rách, cho đến khi Kiều Đông Dương vội vàng chạy đến từ phía sau, mới có người giật mình nhận ra.
"Trì Nguyệt!" Kiều Đông Dương chạy đến bên cạnh cô, chỉ nhìn thoáng qua đã nhanh chóng cởϊ áσ vest che kín người cô: "Em có sao không?"
Bậc thang này không cao, Trì Nguyệt chỉ ngã khoảng ba bốn bậc, đầu gối bị va đập một chút, trên người không bị xây xát, lúc này đầu óc cô rất tỉnh táo. Cô không phải người bộp chộp sẽ giẫm vào làn váy trong lúc bước đi, chắc chắn vừa nãy có người giẫm vào váy cô.
Chỉ không biết người này vô tình hay cố ý.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn thoáng qua.
Trên sân khấu, Thiên Cẩu còn đang diễn kịch mua vui, phần lớn khán giả đều không hề hay biết chuyện đang diễn ra ở bên này, đều bị Thiên Cẩu chọc cười, có một vài người ngồi ở phía này thấy được muốn đứng lên xem, thậm chí có người cầm điện thoại định chụp ảnh đều bị nhân viên công tác ngăn cản, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tôi không sao."
Trì Nguyệt vịn cánh tay Kiều Đông Dương để đứng lên: "Chỉ là lưng váy hơi bị rách."
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Làm hỏng váy rồi sao?"
"Chắc vậy." Trì Nguyệt bình tĩnh trả lời, cô bình tĩnh đến mức Kiều Đông Dương không biết nên tức hay nên cười.
Một cô gái không khóc lóc vì bị ngã rách váy trong lúc rời khỏi sân khấu đã giỏi lắm rồi, nhưng mấy ai có thể giống cô, cứ như không hề liên quan đến mình...
Anh nhặt cúp và giấy chứng nhận lên cho cô: "Vào nhà vệ sinh kiểm tra một chút."
Trì Nguyệt gật đầu, cúi xuống nhìn áo của anh: "Cứ mặc thế này đi ra ngoài sao? Bị người khác nhìn thấy thì phải giải thích thế nào?"
Kiều Đông Dương: "Tôi cần giải thích với ai? Đi, tôi đi với em."
Dáng người anh cao ráo, Trì Nguyệt mặc chiếc áo vest này có thể che đến tận mông, vô cùng an toàn, không sợ bị lộ hàng. Trì Nguyệt yên tâm đi theo anh, âm thầm đi vào nhà vệ sinh ở hậu trường.
Mấy nhân viên công tác nhìn nhau, không biết phải giải quyết thế nào.
Chiếc váy cô đang mặc là kiểu váy hở lưng, chiếc váy không bị rách nhiều lắm nhưng lại nằm ngay phần eo, nếu không mặc áo khoác có lẽ sẽ lộ cả phần mông.
Trì Nguyệt nhìn vào trong gương kiểm tra, buộc lại phần bị rách đảm bảo sẽ không bị tuột ra, sau đó mặc áo khoác của Kiều Đông Dương, bình tĩnh đi ra ngoài.
Kiều Đông Dương đang dựa vào cửa nhà vệ sinh, thấy cô đi ra thì vội vàng đứng thẳng dậy.
"Không sao chứ?"
Trì Nguyệt kéo áo vest, ánh mắt lạnh lùng: "Có thể xem video tôi bị ngã xuống không?"
Hai người quen biết lâu như vậy, bây giờ cũng khá ăn ý. Kiều Đông Dương nhận ra vẻ mặt cô hơi kỳ lạ, lập tức nhận ra vấn đề, khuôn mặt đẹp trai tối sầm lại: "Tôi đi tìm Trịnh Tây Nguyên!"
"Không cần vội." Trì Nguyệt ngăn cản anh: "Anh dặn anh ta chú ý giữ lại video là được. Chờ lễ trao giải kết thúc rồi nói."
Lễ trao giải tối nay rất quan trọng với Người Đi Dưới Trời Sao, việc của Thẩm Á Lệ đã tạo ra sự ảnh hưởng nhất định cho hình ảnh của tổ chương trình, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa sẽ dễ bị người ta tung lên mạng kiếm chuyện.
Kiều Đông Dương hiểu ý cô: "Không ngờ em còn biết quan tâm việc chung."
Trì Nguyệt hắng giọng: "Đừng gây thêm rắc rối cho người khác."
Kiều Đông Dương: "Tôi không phải người khác."
"Không chỉ anh. Đây là tâm huyết và sự cố gắng của vô số người."
Có thể nói hành động này rất hiểu chuyện, nhưng Kiều Đông Dương thích vẻ ngổ ngáo ngang tàng của Trì Nguyệt hơn, khi thấy Trì Nguyệt nhẫn nhịn thế này, anh lại thấy khó chịu.
"Em biết tôi không quan tâm những thứ này, dù có phá hỏng chương trình cũng đã sao?"