Đan Ni Nhĩ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Hiếm thấy Thành tìm tôi uống rượu, lúc đầu tôi còn rất vui vẻ nhưng sau đó tôi cũng nhận ra được rằng cậu ta không vui. Hôm nay là lần đầu tiên cậu ta uống nhiều như vậy." Đan Ni Nhĩ lắc đầu nói tiếp: "Cậu ta vừa nôn ói một trận, tôi đã thay đồ và cũng kêu người trong quán quét dọn sạch sẽ rồi nhưng vì tôi không muốn ở đây suốt cả đêm nên mới gọi điện thoại cho cô đến chăm sóc cậu ta."
Đan Ni Nhĩ dừng một chút nói tiếp: "Mặc kệ hai người có chuyện gì nhưng hôm nay cô hãy chăm sóc cậu ấy." Anh ta nhìn Tần Thanh, nghiêm túc nói: "Anh ấy rất quan tâm đến cô, cô không nên phụ lòng."
Nghe lời này trong lòng Tần Thanh có chút bức bối, cảm giác giống như có sóng lớn đang sắp sửa vây kín thân thể mình.
Đan Ni Nhĩ xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, dù vậy cũng khiến trong lòng Tần Thanh run lên từng hồi.
Cô chậm chạp đi tới sát giường, cúi người nhìn người trên giường, khuôn mặt Tống Vũ Thành trắng bệch, lông mày cũng đang nhíu chặt.
Tần Thanh nhẹ giọng gọi: "Vũ Thành ….. "
Người trên giường cũng không phản ứng chút nào.
Tần Thanh đi vào phòng tắm, cầm khăn lông nhúng nước và ra ngoài lau mặt cho Tống Vũ Thành. Sau đó cô ngồi bên giường say mê nhìn anh.
Tống Vũ Thành ngủ rất yên tĩnh, anh hô hấp thâm trầm mà mạnh mẽ, lông mày rậm hơi nhíu lên, sống mũi cao anh tuấn, môi mỏng nhếch lên làm xuất hiện những gốc râu ria dưới cằm, gò má rõ ràng gầy gò so với lúc trước rất nhiều.
Tần Thanh si ngốc nhìn người trước mặt.
Theo cảm tính, Tống Vũ Thành đột nhiên lay động đầu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mình, sau đó anh mở to mắt, nhìn thấy có người đang cúi nhìn mình. Lúc này ánh mắt anh tựa như vô hồn, mạnh mẽ nhìn vào mắt Tần Thanh.
Tần Thanh có chút chột dạ nhẹ giọng nói: "Vũ Thành, là em, em là Tần Thanh."
Tống Vũ Thành hít một hơi khí lạnh, hô hấp rõ ràng bị đình trệ vài giây sau đó mới tiếp tục hít thở sâu.
Anh cau mày hỏi: "Cô là ai?"
"Em là Tần Thanh …… "
Đột nhiên Tống Vũ Thành bật người ngồi dậy, thuận thế đè cô ngã trên giường, quát: "Tại sao lại là cô? Ai cũng có thể, tại sao cứ phải là cô?"
Tròng mắt anh đỏ lên, trong mắt tràn ngập tia phẫn hận.
Tần Thanh bị doạ đến hoảng sợ, hoang mang nắm chặt cổ tay để kiềm chế chính mình, cũng gấp gáp hô lên: "Vũ Thành, Vũ Thành..."
Biểu hiện của Tống Vũ Thành dần dần hoà hoãn lại, anh buông tay ra, tia phẫn hận và u oán lúc này đã biến thành thương xót và đau khổ.
"Tôi không muốn mỗi ngày cô đều xuất hiện trong mộng, cũng không muốn gặp lại cô... Cô nói tôi nên làm gì đây?" Trong giọng nói của anh như chứa đựng nỗi bi thương và thống khổ.
Môi anh cũng từ từ hạ xuống, cuối cùng lại rơi trên môi Tần Thanh. Lúc đầu chỉ là thăm dò nhẹ nhàng đụng vào, cuối cùng đã biến thành thâm tình, mãnh liệt ôm hôn cùng cắn mút không thể dứt ra được.
Tần Thanh bị anh đè dưới thân, dường như cô có cảm giác hai tay đang nắm vai cô dần mất đi sức mạnh, cuối cùng anh lại nằm nghiêng bên cạnh cô, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tần Thanh cũng nằm đó không dám nhúc nhích, cũng nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở sâu lắng từ anh. Lúc này cô mới nhẹ nhàng đứng dậy, đắp chăn kín cho anh.
Tần Thanh cũng cởi áo khoác nằm trong chăn, nhích sát vào gần anh, khóe miệng còn nở nụ cười ngọt ngào lẫn hạnh phúc.
Lúc này cô biết, biết Tống Vũ Thành yêu cô. Nghĩ như thế, cô cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào gian phòng khiến Tần Thanh tỉnh lại. Cô ngước khuôn mặt hạnh phúc nhìn khuôn mặt đang gần ngay trước mắt mình.
Trong lúc Tần Thanh nhìn say đắm khuôn mặt anh thì Tống Vũ Thành đột nhiên hít sâu hơi thở, chậm rãi mở mắt ra.
Phát hiện bên cạnh khác thường, Tống Vũ Thành đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Tần Thanh, anh càng kinh ngạc, trố mắt vài giây. Trong nháy mắt anh từ trên giường ngồi dậy, trừng lớn hai mắt nhìn cô vừa như không tin vào mắt mình vừa như đang bị doạ đến sợ hãi.
Tần Thanh dịu dàng mỉm cười nhìn anh: "Anh tỉnh rồi?"
"Em sao lại ở đây?" Tống Vũ Thành lớn tiếng hỏi.
Lời nói anh phát ra khiến Tần Thanh sợ hãi đến sững sờ, cô nói quanh co: "Đan Ni Nhĩ gọi điện thoại kêu em tới... chăm sóc anh."
Tống Vũ Thành xoay người mặc quần áo, động tác anh nhanh nhạy, thậm chí là hoảng loạn. Nút quần cũng còn chưa kịp cài mà anh lại chạy về phía cửa chính. Khi tay vừa cầm vào nắm cửa, anh bỗng bình tĩnh quay người lại như muốn xác nhận đó có phải thực hay không. Anh liếc nhìn y phục trên người Tần Thanh, khẽ nhếch miệng cười, cuối cùng vẫn mở cửa bước đi.
Tần Thanh nhìn chằm chằm từng cử chỉ hành động củaTống Vũ Thành, trong lòng dần nổi lên cay đắng.
Qua hồi lâu, cô mới buồn rầu đứng dậy mặc lại quần áo gọn gàng.
Bởi vì cô không quen với việc phải mặc nhiều quần áo khi ngủ nên nửa đêm hôm qua Tần Thanh mơ mơ màng màng lại cởi phần lớn quần áo trên người mình, cuối cùng chỉ còn lại đồ lót.
Mà bây giờ, cô lại không cảm thấy có vấn đề gì lớn đối với Tống Vũ Thành.
Thế nhưng nhìn phản ứng của Tống Vũ Thành thì sao? Thực sự anh không nghĩ như thế.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tần Thanh mở cửa phòng chuẩn bị rời đi, lại thấy Tống Vũ Thành đang trở về.
Tống Vũ Thành một tay xách túi thức ăn gà rán Kentucky, một tay cầm chai sữa đậu nành.
"Ăn bữa sáng rồi đi." Tống Vũ Thành nghiêng người đi vào phòng nói.
Tần Thanh nhếch miệng, sau đó đóng cửa lại, xoay người bước theo anh.
Tống Vũ Thành để túi trên bàn, xoay người lại đưa chai sữa đậu nành cho Tần Thanh, nói: "Khi nãy không cẩn thận nên làm đổ một ít, em uống hết phần còn lại đi."
Tần Thanh nhận chai sữa trong tay, ngồi xuống bàn, cúi mặt hỏi: "Gần đây anh rất bận sao?"
Tống Vũ Thành trầm mặc lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, rút một điếu ra chuẩn bị đốt thuốc.
Còn chưa chờ anh đốt lửa, Tần Thanh kinh ngạc hỏi: "Từ khi nào thì anh bắt đầu hút thuốc?"
Tống Vũ Thành dừng lại động tác, cũng bẻ gãy điếu thuốc đang cháy dở ném qua một bên, đứng dậy nói: "Anh đi rửa mặt."
Tần Thanh nhìn bóng lưng anh đi vào toilet, trong lòng không thể nói ra được mình đang cảm thấy điều gì.
Tống Vũ Thành cũng rất nhanh chóng bước ra, trên trán vẫn còn sợi tóc dính đầy nước, trông anh tỉnh táo vài phần.
Anh lấy một miếng Hamburger đưa tới trước mặt cô: "Ăn nhanh đi, để nguội không ngon."
Anh lại cầm chai sữa lắc lắc, mở nắp đưa cho cô.
Tần Thanh nhận lấy uống một hớp nhỏ, hỏi: "Sau này anh muốn cứ vậy mà không thèm quan tâm đến em nữa sao?"
Đôi mắt Tống Vũ Thành cúi nhìn dưới mặt đất, lạnh lùng đáp: "Gần đây anh rất bận."
"Sau đó cũng sẽ vẫn bận rộn như vậy?" Giọng nói Tần Thanh run rẩy, tràn ngập oan ức.
Tống Vũ Thành không nhìn cô, cũng không nói lời nào mà chỉ hơi gật đầu một cái.
Ngay lúc anh vừa gật đầu đó, lồng ngực Tần Thanh như bị vỡ ra, cơn đau đớn như đột nhiên ập đến bao phủ toàn thân cô, khoé mắt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nhanh chóng ngập tràn nước mắt nhưng cô vẫn nhẫn nhịn hỏi: "Tại sao? Hãy cho em một lý do."
Tống Vũ Thành đưa hai tay cào tóc mình, sau đó mới trầm lặng đáp: "Em rất tốt chỉ là do anh không thích hợp với em, chỉ do vấn đề của anh."
Nước mắt Tần Thanh không cách nào ngăn chặn được nữa, cô cứng rắn chống đỡ đứng dậy, xoay người bước nhanh ra cửa, một phút cũng không muốn dừng lại.
Tống Vũ Thành đứng dậy ngăn cản cô, đem chai sữa đậu nành nhét vào trong tay cô.
Tần Thanh không rõ vì sao anh lại nhét chai sữa vào tay mình, cũng nghe được giọng nói yếu ớt của Tống Vũ Thành vang lên: "Tối ngày hôm qua... Xin lỗi... Anh không biết làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh không phải cố ý, anh không muốn... cũng không ngờ làm em bị tổn thương." Anh bỡn cợt, có chút bất đắc dĩ và thống khổ nói năng lộn xộn.
Tần Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn anh. Cô vốn định lên tiếng giải thích, nhưng cuối cùng chỉ cắn môi dùng ánh mắt oán hận nhìn anh.
Tống Vũ Thành cũng chỉ nhìn vào khoảng không nào đó chứ cũng không dám nhìn chính diện lên gương mặt cô.
Tần Thanh run rẩy cầm chai sữa trên tay, bất giác cô bóp nát chiếc chai khiến nó bị biến dạng. Tiếp đến cô bỗng nhiên ngửa đầu uống hết chai sữa và dùng sức ném nó xuống đất.
Cô đau đớn nói: "Giờ anh hài lòng rồi chứ?"
Sau đó cô xoay người tông cửa chạy ra ngoài, để lại cửa phòng đong đưa vì chưa được đóng lại.
Tống Vũ Thành thở dài, cả người vô lực dựa vào một bên tường.
Một lát sau, anh lấy một hộp thuốc tránh thai mới chỉ dùng một viên, mạnh mẽ nắm chặt trong tay và ném mạnh vào thùng rác.
Tần Thanh đến công ty, ngồi trước bàn làm việc của mình, trong lòng càng lúc càng đau khổ. Cô tự nhận ra mình không cách nào bình tĩnh được khi ngày ngày phải vào toà nhà lớn này làm việc cũng như lòng cô không cách nào an tâm để tập trung làm tốt công việc của mình được.
Cô vội vã đánh máy đơn xin từ chức, kiên định đứng lên, trực tiếp đi vào phòng làm việc của phó phòng.
Phó phòng nghe có người gõ cửa, thuận miệng nói câu: "Mời vào", khi ngẩng đầu lên ông cũng không ngờ gặp được khuôn mặt trắng bệch của Tần Thanh đang đứng trước mặt.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Phó phòng quan tâm hỏi.
"Tôi muốn xin từ chức." Tần Thanh đem thư từ chức để trên bàn làm việc của ông cùng với giọng trần thuật.
Phó phòng thật sự rất ngạc nhiên, ông chăm chú nhìn Tần Thanh một lúc, chỉ vào chiếc ghế trước mặt nói: "Cô ngồi xuống trước đi, hãy nói xem đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên muốn từ chức? Làm việc ở đây không vui sao? Hay không thể hoà đồng với các đồng nghiệp??"
Tần Thanh chần chừ một lúc, ngồi xuống ghế dựa, giữ khoảng cách với phó phòng một chút. Cô thật lòng đáp: "Chỉ là lý do cá nhân thôi, tôi muốn chuyển đổi công việc vì nhà tôi có việc. Tôi thật sự không thể ở lại đây được nữa."
Phó phòng cũng không hỏi thêm nữa nhưng làm vẻ mặt khổ sở khó nói: "Cô là một trường hợp khá đặc biệt đấy mà tôi cũng không có quyền xét duyệt. Hay là cô đi tìm trưởng phòng Chu đi. Nếu ông ta đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến."
Tần Thanh cũng không có tâm trạng nghe ông nói tiếp, cô lập tức đứng lên nói cám ơn, sau đó liền cầm thư từ chức đi tới phòng nhân sự.
Trước cửa phòng nhân sự, một nhân viên xinh đẹp nghiêm trang trong bộ đồng phục công chức, đeo thẻ nhân viên trước ngực đang ngồi ngay cửa. Cô ấy nhìn thấy Tần Thanh nên cũng thân thiện hỏi thăm cô có hẹn trước với trưởng phòng Chu hay không?
Tần Thanh không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: "Cô chỉ cần nói rằng có Tần Thanh nhân viên phòng tư liệu công trình đến tìm, có việc muốn nói với ông là được. Xin cám ơn."
Tần Thanh nhanh chóng được mời đến phòng làm việc của trưởng phòng Chu.
Trông trưởng phòng Chu rất bận, điện thoại trên bàn mới vừa thả xuống thì lại có cuộc gọi khác đến.
Ông ta chỉ ghế sô pha đối diện, ra hiệu cho Tần Thanh ngồi xuống.
Trưởng phòng Chu cúp điện thoại, cười hỏi: "Sao đột nhiên đến tìm tôi? Có chuyện gì không?"
Tần Thanh cũng nhanh chóng đáp: "Xin lỗi đã quấy rầy ông, tôi đến đưa thư từ chức, phó phòng nói chỉ cần ông đồng ý là được." Nói xong, cô lấy thư từ chức đưa tới.
Trưởng phòng Chu nhận lấy, hững hờ hỏi: "Ai từ chức? Cô nộp lên giúp à?"
"Là tôi muốn từ chức." Tần Thanh đáp.
Trưởng phòng Chu khó nén kinh ngạc nói: "Cô muốn từ chức? Tại sao?"
Tần Thanh thuận miệng đem lý do mình đã nói trước đó, nói lại một lần nữa.
Trưởng phòng Chu nhìn chăm chú vào mặt cô như muốn tìm ra sơ hở, ông chần chờ hỏi: "Việc cô muốn từ chức, tổng giám đốc Tống có biết không?"
Tần Thanh nghe xong trong lòng căng thẳng, vài giây sau cô mới phản ứng được, nhanh chóng biện minh nói: "Tổng giám đốc Tống? Tống Viễn Hưng sao?"
Trưởng phòng Chu gật đầu, nhìn kỹ gương mặt cô.
Tần Thanh có chút mơ mộng, gần như lầm bầm nói: "Tôi và ông ta không quen không biết, vì sao lại phải nói cho ông ta biết?"
Vẻ mặt trưởng phòng Chu trở nên nghiêm túc, giọng điệu như có vẻ đang giải quyết việc chung nói: "Muốn từ chức phải đưa đơn trước một tháng, bàn giao công việc rõ ràng. Tạm thời tôi sẽ giữ thư từ chức này, còn việc có được xét duyệt hay không thì còn phải bàn lại sau. Bây giờ cô trở về làm việc đi."
Vẻ mặt Tần Thanh thống khổ mà tiều tụy, cô chậm rãi đứng lên, mấy lần muốn nói lại thôi.
Trưởng phòng Chu an ủi: "Tuy cô chỉ là một nhân viên cấp dưới nhưng đây là quy định của công ty. Cũng vừa hay, tôi cho cô một quãng thời gian để suy nghĩ kỹ về việc cô có muốn ở lại hay không."