Biển vào tháng mười hai có gió lạnh thổi từng đợt, Tần Thanh chỉ ngồi trên bờ cát một lát rồi không muốn ngồi tiếp nữa.
"Lạnh quá! Chúng ta đi thôi!" Tần Thanh xoa xoa tay, oán giận nói: "Không lãng mạn như trong phim Hàn vẫn diễn."
Vẻ mặt Tống Vũ Thành không hề có cảm xúc đứng bên cạnh cô nhìn mặt biển nói: "Chúng ta không hợp, chia tay thôi."
"Sao?" Tần Thanh tưởng mình nghe lầm.
"Anh không hợp với em, em cũng không hợp với anh, chúng ta không thể tiếp tục bên nhau được nữa." Tống Vũ Thành nói rõ ràng dứt khoát.
"Tại sao?" Tần Thanh hoảng sợ nhìn anh.
Tống Vũ Thành xoay người đối mặt với cô, dùng giọng ôn hòa nói: "Không làm người yêu thì chúng ta cũng có thể gặp mặt, cũng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. có thể nói chuyện, cũng có thể..."
Tần Thanh đột nhiên giơ hai tay ôm lấy cổ anh, đè thấp đầu dùng sức hôn môi anh.
Tống Vũ Thành cuống quít đẩy cô ra, lui về sau hai bước.
"Như vậy có thể không?" Tần Thanh kích động hỏi.
"Em hãy bình tĩnh một chút, hãy thừa nhận hiện tại chúng ta yêu nhau cũng không sâu đậm đến nỗi không thể sống thiếu nhau được. Anh không muốn lại sai lầm lần nữa." Tống Vũ Thành bình tĩnh nói giống như đã từng luyện tập qua rất nhiều lần.
"Sai lầm sao?" Tần Thanh cố nuốt nước mắt, lớn tiếng hỏi: "Sai lầm ở đâu?"
"Em đừng như vậy, nghe anh nói đã, dù không phải là người yêu, anh cũng sẽ chăm sóc em như thế, cũng quan tâm em như trước." Tống Vũ Thành cố gắng ổn định tâm tình của chính mình.
"Anh có yêu em không?" Tần Thanh mạnh miệng hỏi.
Tống Vũ Thành quay đầu nhìn sang một bên, giọng kiên quyết nói: "Không yêu."
"Anh..." Nước mắt Tần Thanh rơi xuống.
Giận dữ và xấu hổ đột ngột xâm chiếm tâm tư cô, ngoài tức giận vẫn là tuyệt vọng. Cô xoay người bước nhanh chạy về phía biển rộng, nước biển lạnh lẽo thấm ướt bàn chân nhỏ của cô, thấy vậy Tống Vũ Thành cũng chạy ở phía sau giữ cô lại.
"Em làm gì vậy? Em điên rồi sao?" Tống Vũ Thành quát.
"Đúng, em điên rồi. Anh trêu đùa em như vậy mà em điên rồi nên mới yêu anh." Tần Thanh cực lực giẫy giụa, nỗ lực hất tay của anh ra khỏi cánh tay mình.
Tống Vũ Thành dùng hết sức lực ôm cô vào lòng, ôm chặt cả người cô.
Nước biển từng đợt nối tiếp từng đợt đánh mạnh vào chân hai người, xa xa mặt biển thoáng nổi lên tầng sương mù, mảnh tối sâu thẳm bên trong phảng phất chất chứa sức mạnh kinh khủng như sắp sửa nuốt chửng tất cả những gì ngăn cản nó.
Tần Thanh bị ôm đến khó thở, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Tống Vũ Thành đang từ mất khống chế chợt trở nên tỉnh táo. Anh lôi cô đang vùng vẫy trong nước trở lại trong xe, mở điều hoà ấm áp ở mức tối đa.
Sắc mặt Tần Thanh tái xanh, môi trắng bệch ngồi một bên nhưng vẫn cố chấp ngồi đó trong bộ quần áo và đôi chân ướt sũng.
Xe vẫn chạy thẳng một đường, có mấy lần Tần Thanh lo lắng anh sẽ vượt đèn đỏ nhưng anh không làm vậy.
Xe mở cửa, Tần Thanh đứng dưới lầu, Tống Vũ Thành như muốn nói gì, muốn mở miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ dịu dàng nhìn cô.
"Em không sao." Sắc mặt Tần Thanh bình tĩnh, vừa trêu chọc lại vừa cay nghiệt nói: "Thất tình thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu. Em không dễ chết đến thế."
Cũng không chờ Tống Vũ Thành mở miệng nói chuyện, cô mạnh mẽ đẩy cửa xe và bước xuống, cũng không quay đầu lại nhìn anh lần nào và nhanh chóng chạy vào cầu thang.
Nghe được tiếng khởi động xe càng ngày càng xa, rốt cục Tần Thanh không còn chịu đựng được nữa, ngồi xổm xuống đất gào khóc ở bậc nghỉ ở cầu thang.
Cô khóc ước chừng rất lâu, có hộ gia đình nào đó đi từ trong thang máy ra, khi đi ngang qua cầu thang cũng hiếu kỳ đánh giá cô. Lại tình cờ có người bước đến hỏi thăm cô vài câu nhưng không được cô đáp lại. Mãi đến khi khóc thoải mái, cô mới bước lên lầu trở về nhà.
Mấy ngày qua, ngày nào Tần Thanh cũng không tắt điện thoại di động, hàng đêm ngủ trong nước mắt, có mấy lần đi trong thang máy, cô đều muốn chạy lên tới tầng cao nhất đi gặp người kia, muốn hỏi đến tột cùng là tại sao lại vậy? Cô nghĩ không ra, cô không thể lý giải được, cô không biết rốt cuộc là có chuyện gì khiến anh như thế? Anh nói anh không yêu cô, đây là sự thật mà cô khó có thể tiếp thu.
Mọi việc trong công ty vẫn diễn ra như thường ngày, một việc riêng tư của một nhân viên nhỏ như cô vốn không ai quan tâm đến.
Cuối tuần lại đến, Tần Thanh mặc quần áo tử tế nằm trên giường, cầm điện thoại di động nhìn lên trần nhà và chảy nước mắt. Cô cảm giác mình sắp điên lên rồi, hiện tại Tống Vũ Thành không thèm nghe điện thoại của cô, cũng không chịu trả lời tin nhắn của cô.
Đang trong lúc tuyệt vọng, điện thoại đột nhiên vang lên với bài hát dễ nghe.
Vào lúc này, bất kể là ai điện đến thì Tần Thanh vẫn cảm ơn người đó rất nhiều.
Nếu như trong lúc mình cảm thấy cô đơn bất lực, nếu như bởi vì thất tình mà cần một người làm bạn bên cạnh thì lúc này chỉ có người khác phái mới có thể đáp ứng được cô trong lúc này.
"Làm gì đấy?" Giọng nói vui vẻ của Lý Hạ ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi.
Tần Thanh lau nước mắt, ổn định tâm tình nói: "Có rảnh không? Hôm nay anh đến chỗ em có được không?"
Giọng nói của Lý Hạ có phần vui vẻ: "Được, không thành vấn đề."
Tần Thanh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Một giờ sau hẹn gặp anh tại quảng trường Thế Kỷ gần đài phun nước."
Tần Thanh rửa mặt thật sạch, nhìn lên gương và vỗ nhẹ gò má, ép buộc chính mình tỉnh táo lại. Sau đó cô trang điểm chút ít để trông khuôn mặt mình thêm rạng rỡ, cũng nhanh chóng bước ra ngoài, trong lòng tự nói thầm “Mình nhất định phải đi ra ngoài.”
Cô đến chỗ hẹn từ sớm, đứng nhìn đài phun nước hồi lâu. Cũng không lâu lắm, phía sau có người vỗ nhẹ bả vai cô, còn chưa kịp xoay người lại liền nhìn thấy một bàn tay đưa tới một ly trà sữa cho mình.
"Muốn đi đâu?" Lý Hạ hỏi.
Tần Thanh đáp: "Đi đâu cũng được."
"Bình thường vào cuối tuần, em thường đi đâu?"
"Em ở nhà xem ti vi." Tần Thanh âm u nói.
Lý Hạ mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, hai tay đút vào hai túi quần, thoải mái nói: "Được, vậy hôm nay em hãy để anh sắp xếp."
"Sao hôm nay anh rảnh rỗi thế?" Tần Thanh thuận miệng hỏi.
"Từ tuần sau anh bắt đầu nghỉ đông, thời gian này anh sẽ thường xuyên đến tìm em." Lý Hạ nói.
Tần Thanh bị anh dẫn tới một nơi nuôi sinh vật biển. Trong lòng biển cả, thế giới nước màu xanh lam vây quanh lấy cô, cọ tỏ vẻ mong ước tự nói: "Nếu có thể trở thành những sinh vật dưới nước này thì hay biết mấy."
Lý Hạ cười: "Hay chỗ nào?"
Tần Thanh miễn cưỡng cười: "Sẽ không còn khóc nữa."
Lý Hạ lấy tay chỉ vào một con cá mặt quỷ, hỏi: "Biết tại sao nó dẹp như thế không?"
Tần Thanh quả thật hiếu kỳ nói: "Tại sao?"
Lý Hạ nhẫn nhịn cười, nghiêm túc nói: "Nó bị nước đè. Nó nhìn em cũng thầm ước “nếu tôi không ở dưới nước thì cũng sẽ không chịu áp lực cao như vậy.”"
Tần Thanh thật sự không cười nổi nhưng cũng cố gắng cười cười: "Em cũng đồng ý trao đổi với nó."
Lý Hạ vẫn đứng bên cạnh tràn đầy phấn khởi giảng giải các loại cá biển.
Tần Thanh trông như đang nghe chăm chú, chốc lát lại như tình cờ phụ họa thêm đôi ba câu.
Ăn cơm trưa xong, Lý Hạ dẫn cô tới một hồ bơi, Tần Thanh phản đối: "Em không biết bơi."
"Vậy thì học thôi."
"Không có hứng thú."
"Không học thì làm sao biết không có hứng thú?"
Tần Thanh lúng túng nói: "Anh dạy em sao?"
Lý Hạ cười lắc đầu: "Anh muốn học lặn dưới nước, chờ bao nhiêudie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. lâu, ngày hôm nay vừa vặn có khóa."
"Sao lại muốn học lặn dưới nước?"
"Khi đi công tác ở Sanya liền đặc biệt cảm thấy hứng thú, tương lai anh muốn có thể lặn dưới nước ở mỗi địa phương một lần." Lý Hạ ước mơ, nói: "Anh muốn đi nhất chính là vịnh đá ngầm ở Australia."
Tần Thanh gật đầu, thấp giọng tự nói: "Anh nên theo đuổi ước mơ mới đúng."
Cô cố ý lựa chọn quần áo thật đẹp trong cửa hàng đồ bơi, thật lòng nghe nhân viên bán hàng kiên trì chào hàng các loại phương thức giảng bài về bơi lội. Cuối cùng không chút do dự trả tiền học phí.
Tần Thanh vốn muốn nam huấn luyện viên dạy cho mình nhưng cuối cùng vẫn thay đổi chủ ý. Cô chọn một cô gái xấp xỉ tuổi mình làm huấn luyện viên, cô ấy trước đây là huấn luyện viên ở tỉnh.
Tần Thanh không rõ cách giảng giải, lúc đầu học cũng không dám buông tay. Sau đó, đơn giản liều mạng, tay không ngừng quạt nước, thậm chí bị sặc nước cũng không ít.
Sau khi học xong, cô gặp Lý Hạ ngoài cửa, tóc Tần Thanh vẫn còn ướt nhẹp, Lý Hạ dịu dàng nói: "Sao không lau khô tóc? Như vậy rất dễ bị cảm mạo."
Tần Thanh không quan tâm chỉ đứng cười ngây ngô.
Lý Hạ lấy ra từ trong túi chiếc khăn mặt, ấn lên đầu cô, hỏi: "Cảm giác thế nào? Có bị sặc nước không? Có thoải mái không?"
Tần Thanh vừa vò tóc vừa đáp: "Rất tốt, còn sống sót, thật là cái giá quá đắt. Anh học lặn dưới nước, khảng định là khó khăn gấp mấy lần em học bơi."
"Bất kỳ ham muốn nào đều phải bỏ tiền."
"Vậy chính là nói, muốn vui sướng cũng cần có tiền để hưởng thụ."
"Có thể dùng tiền mua được vui sướng nhưng còn phải tuỳ tình hình."
Tần Thanh âm thầm thở dài.
Cô thầm nghĩ lúc cô càng cảm thấy thống khổ thì càng phải đối xử tử tế với chính mình.
Một tuần lễ sau, buổi tối Tần Thanh tăng ca, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.
Mệt mỏi đến nỗi nằm vật vờ trên giường, động cũng không muốn động. Khi cô sắp ngủ thiếp đi thì điện thoại trong tay vang lên khiến Tần Thanh bò dậy, nhìn trên màn hình điện thoại, chính là Tống Vũ Thành. Tần Thanh kích động suýt nữa khóc lên, một tay vỗ ngực, một tay nhận nghe điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói xa lạ của ai đó: "Tần Thanh sao?" Đó là một giọng phát âm Trung văn đến khó chịu.
Tần Thanh do dự nói: "Tôi là….."
Đối phương như thở nhẹ một hơi: "Tôi là Đan Ni Nhĩ, chào cô." Cũng không chờ Tần Thanh nói tiếp, đối phương vội vã tiếp tục nói: "Bây giờ cô có thể đến đây một lát không? Tống đang cần cô chăm sóc, cô đến nhanh đi."
Tần Thanh chưa kịp tiêu hóa câu nói của người kia, vội vàng hỏi: "Anh ấy làm sao?"
Dường như người kia cũng không muốn nhiều lời, chỉ đáp: "Cô đến thì biết, tôi nhắn tin địa chỉ cho cô biết, cô đến nhanh đi." Đan Ni Nhĩ đã chuyển sang dùng tiếng Anh.
Tần Thanh cũng không kịp chờ đợi tin nhắn đến, cô vội vã ra cửa, trên đường nhận được tin nhắn, trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng.
Đứng trước cửa khách sạn, Tần Thanh bất giác do dự. Lúc cô đang không biết mình nên tiến tới hay lùi bước thì điện thoại lại vang lên, còn chưa kịp nghe thì cửa liền mở ra. Đan Ni Nhĩ cầm điện thoại di động của Tống Vũ Thành đứng ngay cửa, nhìn thấy Tần Thanh liền tắt máy.
Đan Ni Nhĩ thở dài: "Rốt cuộc cũng đợi được cô." Nói xong liền xoay người đi vào trong.
Tần Thanh cũng theo vào, cố ý mở cửa rộng ra.
Phòng khách trên bàn bày rất nhiều vỏ chai rượu, trên giường lớn bên trong phòng ngủ Tống Vũ Thành đang nằm đó. Anh mặc áo trắng trông như ngủ rất say.
Cửa sổ trong phòng đều được mở toang.
Tần Thanh chạy vội tới bên cạnh giường, la lên: "Anh ấy làm sao vậy?"
Đan Ni Nhĩ ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Đương nhiên là do uống rượu nhiều rồi."
"Tại sao lại uống say tới như vậy?"
Đan Ni Nhĩ nhìn như đánh giá Tần Thanh: "Tôi còn muốn hỏi cô đấy."
Tần Thanh nghẹn lời.