Sự đa nghi của Củ Hành
Triểu Phượng Cẩm
Đoạn hồi lâu, Viên Tịch Cửu sau khi hô pháp quyết khí thế ngút trời, từ nhánh Mộc Tuỷ hoá thành một viên kim cương cứng rắn, hung hãn chạy nhanh tới nhập vào Viên Thuận, Toả Mộc Trận Thiên được hét ra từ Viên Tịch Cửu hình thành một cái hộp vuông màu xanh lục, từ trên bốn phía cạnh vuông góc mọc ra đầy cỏ dại lưa thưa, chúng nó vờn quanh Viên Thuận mà xoa dịu v·ết t·hương. Linh khí xung quanh cũng dần vui vẻ lắng xuống, Hoả Diễm Chi Tinh cũng ngưng trọng không còn phá phách.
Vù vù!
Chỉ thấy Viên Thuận được bao quanh bởi một mãng linh khí nồng đậm dày đặc, đôi mắt như được hấp thu hết tất cả tinh hoa từ đất trời, ngoại thân thể lão già trung niên ấy thế mà trẻ hơn vài chục tuổi.
“Sở Nguyên Khí – Lục Tinh?! Ực.. cái này… – Củ Hành cách xa hàng dặm trố mắt nhìn quanh Viên Thuận, bần thần một hồi hàm răng cắn chặt ken két vì ghen ghét.
Hai con Lệ Quỷ vốn canh gác phía trước Phong Hoả Chi Địa, chỉ chờ thời cơ Khương Ly và Tần Mộng Chi đi ra mà diệt sát, đứng trước tình cảnh này. Củ Hành đột nhiên cảm nhận được c·ái c·hết gần kề, nếu thật sự để cho Viên Thuận phá không thăng tiến tu vi, hắn chỉ có con đường c·hết.
“Không được, Tuệ La, Nghiêm La g·iết hắn. Mau!! Mau lên” Từ trong cửa động hai con Lệ Quỷ nhận được một tín hiệu, trong vô thức chân cưỡi hắc ám tinh quang. Sương mù lấp ló mờ ảo sau đôi bàn chân, vụt mạnh về phía Viên Thuận cùng ba con Lệ Quỷ khác, hai trái hai phải tạo ra thế gọng kìm đối chiến với Viên Thuận, ra sức đập tan nát hình thế của hắn, con còn lại là một Hỗ trợ nên chỉ niệm phép từ xa chưởng khống.
Ầm Ầm !
Nghe tiếng quát tháo inh ỏi từ tên Củ Hành, hai người ló dạng từ xa, giờ đã ra tới bên ngoài, hắn không chịu được mà nắm chặt bàn tay muốn rỉ máu, ngay từ đầu hắn nào có biết trong hang động này có Phong Hoả Chi Địa? Hay là Huyết Châu gì đấy? Thật sự mà nói, đúng như lời Tần Mộng Chi nghĩ, hắn đúng cái kiểu thanh niên nghèo hiếu học thích giúp đỡ người khác. Thoạt đầu cũng bị tên yêu tinh này lừa gạt, biết bao nhiêu lần c·hết trên tay hắn là thế.
Đến khi một thân có kinh nghiệm một tí, nhưng một phàm nhân ngoài ba tất lưỡi ra thì còn có thể làm gì? Hắn chỉ có thể lực bất lòng tâm chờ c·hết.
Hắn càng không thể hiểu nỗi, tại sao mình lại có thể c·hết đi sống lại liên tục như thế, mạng người là cỏ rác hay sao?
Tuy rằng nói là hắn sẽ sống lại thật sự, nhưng cảm giác bị xé xác, ăn tươi nuốt sống. Từng cánh tay gãy đôi hay những lần hắn c·hết trong tức tưỡi vẫn còn hằn in sâu trong tâm trí hắn. Không thể nào quên được.
“Chỉ cần ngươi không nuốt Huyết Châu, trận này tất thắng. Ta có thể sẽ được ra ngoài” – Đôi mắt nghiêm nghị như nhìn kẻ thù truyền kiếp, hắn làm một cái động tác khuỵ xuống, móc ra hạt Huyết Châu, vuốt ve một hồi lâu, ánh mắt động lên ý niệm. Hắn nhếch môi cười ha hả, vội quay sang Tần Mộng Chi : “Nàng giữ lấy, trong khi ta g·iết hắn, bằng mọi giá có chuyện gì xảy ra nàng cũng không được động thủ”
“Được” - Tần Mộng Chi gật đầu đáp ứng, hai tay thu về Huyết Châu, thoả tim hồng hào khẽ cười. Nàng lén đưa mắt xoáy vào trong hành động của hắn, dung nhan an tĩnh mà lại có nét thuận hoà. Từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán cũng ngưng trọng, đôi mắt lại một lần nữa ngắm nhìn Khương Ly. Hắn không còn dữ tợn lạnh lùng như trước nữa, điều này làm nàng rất vui, chắc có lẽ trong thân tâm nàng đã tin tưởng Khương Ly rồi.
“Kengg! Kengg!”
“Ha ha ha! Tế tế máu cho đại ca ta” – Viên thuận ánh lên một ánh mắt lẫm liệt, trừng mắt về phía Củ Hành, kiếm ý hình thành trong tâm thức tự do mà tung bay biến thành những m·ũi d·ao sắc nhọn, dùng cự lực đón đỡ từng đợt công kích của năm con Lệ Quỷ
Nói là hắn mạnh lên cũng không phải nói dối, nhưng cho dù là Sở Nguyên Khí Lục Tinh cũng sẽ khó có thể chống chọi lại năm con Lệ Quỷ trước mắt, vì cảnh giới của bọn chúng đều là Sở Nguyên Khí Ngũ Tinh, chênh lệch không có bao nhiêu
Đùng ! Đùng !
Lực đẩy từ Sát Kiếm gầm lên rùng rợn, xoay vòng giữa trận chém của những hung thần vô hồn mà tàn ác, dùng một động tác mà mắt thường có thể nhìn thấy. Sát Kiếm từng tia ý niệm kéo ngang giống một bức tường thành vững chắc rồi tụ lại thành từ đỉnh tâm. Một kiếm chấn thiên trảm xuống.
Đoàng !!! Đoàng !!!
GRÀOO!!
Chỉ thấy ba tên Lệ Quỷ ôm hận thét gào, thanh âm rung đ·ộng đ·ất trời. Không cam lòng mà ngã xuống, tan vào hư vô, hai con Lệ Quỷ đứng từ xa, dư âm dội lại. Sát thương không đáng kể, nhục thân hắc ám vẫn nguyên vẹn, nhưng từng làn da vốn đã mất đi vài lát, thoáng trong ánh mắt lòi ra tận xương sống, nhìn kinh dị vô cùng
Nhân cơ hội Viên Thuận không để ý, cũng vừa kịp dùng vuốt trảo hung tợn cắt tới.
Tuệ La Lệ Quỷ có thân to dài hơn bình thường tiếp cận trước hai bàn tay thô cằn, nhầy nhụa nước dãi ôm ghì chặt Viên Thuận, thở ra một luồng hơi ngột ngạt khó chịu phà vào hắn, chỉ nghe một cái xoẹt từ một thanh âm sắt nhọn xuyên qua người Viên Thuật. Nghiêm La Lệ Quỷ đứng sừng sững trước mặt, cầm trường thương một kích đâm xuyên ruột hai thân thể.
Lực xung kích như chấn động hai phương thế giới, từ mũi sắc nhọn ánh lên từng tia Hoả Diễm vờn quanh, càng gia tăng thêm uy lực kích này bội phần.
“Khực..khốn kiếp”
Từng giọt tiên huyết thấm đẫm trên người, lực chấn quá mạnh đã kéo lê thân hắn và Tuệ La Lệ Quỷ đụng tung hàng chục vách đá, lực đẩy xé gió như muốn thét gào xoẹt ngang trong ánh mắt.
Ầm ầm! Âm thanh run cầm cập từ nắm xương già, hắn khốn khổ tuyệt vọng, một tay ôm lấy ngọn giáo, tay còn lại niệm từng đạo Kiếm Ý, cùng công đối công với hai con Lệ Quỷ này. Tạo ra một kết ấn dày đặc trước màn chắn.
Đoàng!!
Một tiếng sét vang lên, cơn mưa hùng hồn kéo tới, từng làn sương thấm thoát cũng vơi dần. Chừa lối cho từng trận mưa xối xả, hắn trợn mắt nhìn lên trên trời. Âm sắc lay động.
"Truy Tung Kiếm Ý" - Cự kiếm ảm đạm dần dần hiển lên màu Hoàng Kim trong cơn mưa, nó dường như nắm bắt được ý niệm của chủ nhân.
ARHHHHH
Một nhát trảm xuống thân thể Tuệ La Lệ Quỷ khiến nhục thể nó hoá thành một vũng máu đen kịt. Còn chưa kịp nói gì, thân tử đạo tiêu.
Cự kiếm vẫn điên cuồng chém g·iết, làm đúng công việc của mình. Cầm chân thành công Nghiêm La.
Củ hành từ xa quan chiến, chỉ có thể hỗ trợ. Chút sức lực cuối cùng đã khô cạn nhanh chóng, quả thật Ngạ Quỷ Thôn Thiên là con bài lớn nhất tới giờ mà hắn từng thi triển, hắn mạnh không? mạnh! Nhưng chỉ là mạnh đối với đám người trước mắt kia. Chứ so với trong hàng đống Quỷ Tộc khác, hạng của hắn là thấp nhất. Chỉ là một Bán Thể con lai một chút với Quỷ Tộc Hình Nhân.
Từ thuở xa xưa, con người trên mãnh đất này, đù là phàm nhân hay bất cứ chủng tộc, đều không phải là dạng tầm thường. Nhưng cội nguồn mà nói, Phàm Nhân là thấp hèn nhất, chỉ là hạt cát bụi mênh mông vô tận. Nhìn bằng kính hiển vi không thể thấy. Thực lực đứng đầu, cường giả vi tôn.
Quyền lực và sức mạnh là chủ yếu, nên tư chất của mỗi cá thể đều rất quan trọng.
Cảnh giới quỷ tộc cũng bắt đầu chia ra từ đây.
Quỷ Tộc chia thành bốn nhánh dị biến khác thường.
Đối với quỷ tộc cũng vậy, bốn nhánh điển hình trước mắt được chia thành Bán Thể Quỷ Tộc - Quỷ Tộc Hình Nhân - Quỷ Tộc Biến Dị và cuối cùng là Quỷ Tộc Thuỷ Tổ.
Tương tự ở dưới trần thế sẽ có Phàm Nhân – Bán Thánh Nhân – Thánh Nhân Nhất Thế và Thánh Nhân Thuỷ Tổ
Củ Hành là một Bán Thể Quỷ Tộc vừa sinh ra được 1000 năm, liền bị cha mẹ hắn nhốt vào Phong Hoả Chi Địa, hắn cũng không biết quá khứ của hắn là gì. Củ Hành từ nhỏ sinh ra chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, g·iết người và tế luyện Huyết Châu rồi nuốt vào luyện hoá để trở nên mạnh hơn mà thôi, hắn còn chã biết mình sinh ra bằng cách nào, quê hương ở đâu. Phải chăng bản thân đã hắn đ·ã c·hết? Linh hồn sinh ra bản thể hỗn nguyên luân hồi tiếp diễn ở trong Hắc Ám Tinh Thạch? Dựa vào số lần c·hết của Khương Ly, có thể nghĩ như vậy cũng đúng. Hoặc có thể là không đi?
"Vụt"
Thân ảnh tựa như vô hình trong thiên địa, cõi đất trời hình thành ra một cái lỗ chui từ chân không. Gọi đơn giản trong truyện tranh mà Khương Ly hay đọc là Dịch Chuyển Tức Thời, Hắn lã lướt bước vào tính trốn tới hang động thì gương mặt nhìn về phía một mõm đất trồi lên, ánh mắt Củ Hành nheo lại, lộ rõ ra từng tia sát khí đùng đùng.
"Con chuột này tính lựa thời cơ chạy thoát? Haha" - Chỉ thấy bộ dáng sợ sệt trên khuôn mặt Khương Ly đang hớt hãi lo lắng chạy bán sống bán c·hết về một hướng, trên thân thể đầy rẫy những v·ết m·áu.
Cũng phải, nói là trung tâm Hoả Diệm Sơn, dù trước đó vạn năm tên Củ Hành đã triệt tiêu không biết bao nhiêu cái cấm chế, nhưng không phải là không còn. Khương Ly hắn cũng không ngờ được tình huống này, lỡ đạp vào mấy cái trận pháp nhỏ cũng đủ khiến hắn thân tàn ma dại, còn lết xác chạy được là may lắm rồi.
Lấy phía trên cao từ khoảng trời Củ Hành đang đứng ngó xuống, âm thanh sột xoạt từ những bước chân Khương Ly cất tốc thoái lui, hắn đang chạy trốn. Bõ mặc luôn Tần Mộng Chi trơ trọi gần hang động Phong Hoả Chi Địa
"Không đúng? Tên này mưu mô xảo quyệt khó đoán, không thể nào chạy trốn như vậy được? Còn hiền thê của hắn thì sao? Chẳng lẽ hắn s·ợ c·hết đến nỗi không quan tâm tới ả?" Vừa đuổi theo Khương Ly, vẫn chầm chậm nghiền ngẫm suy nghĩ. Quả thật là vậy, từ lúc gặp Khương Ly tới giờ, hắn bị lừa không biết bao nhiêu lần nên trong lòng sinh ra hoài nghi về hành động lần này của Khương Ly cũng đúng không trách được. "Nhưng một phàm nhân thì có thể làm gì được ta?"
Nói đoạn, trong mắt Củ Hành tràn đấy ý vị thâm trường, một mặt tin rằng Khương Ly có mưu kế nào đó, hắn dù gì cũng là người đã lừa dối hàng tỷ người đi vào Phong Hoả Chi Địa, há có thể bị Khương Ly lừa thêm lần nữa sao?
Một ngọn lửa thoáng lên trong đầu Củ Hành như bóp chặt tâm hồn nhỏ nhoi đầy tội ác, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nhục thể gầy gò thoáng một cái run lẩy bẫy tràn ra từng hơi thở ngưng trọng nói "Hoả Ngục?"