Nhất Thể Song Hồn
Phong Hoả Chi Địa.
Tầng hầm toát lên vẻ u ám lạ thường, chui sâu vào trong từng cửa động. Từng tia lửa óng ánh hiền hoà màu đỏ nhạt phát ra từ mi trán của một thanh niên tuấn tú, mái tóc trường dài hơn vai một chút, từng sợi tơ nhỏ vươn ra trên đầu tạo thành một tia lửa sáng chói, bụi bẳm quét ngang phía trước.
Đi kèm với một thiếu nữ vẻ mặt ươn ngạnh ngạo nghễ ngày nào, giờ đây chỉ biết khép nép đứng sau uỷ khuất, nhưng cũng không phải vì vậy mà xem thường nàng. Từng nét hoa văn hình bông lan khắc lên đạo bào trắng muốt như ẩn như hiện. Trường kiếm chẻ dài sắc lẽm mà nghiêng xuống lưng, hồng nhan mỹ lệ chẳng vương bụi trần, thần sắc có phần phai mờ yếu ớt vì mất đi một phần ba lực lượng nồng cốt.
Khương Ly đi trước, dù chỉ là một phàm nhân. Hỗn Độn Chân Nguyên Giáp cũng đang mặc, nhưng bản thân không có thân pháp, cũng chẳng có vũ kĩ. Chỉ may mắn lần này sở hữu hai loại Tạ Hoả, Hoả Ly Ngục và Hoả Diễm nhất thời làm chậm đi bước chân của cả hai
Mỗi cú nhảy vọt trên không trung, dù chỉ dùng lực lượng từ nội phục. Cũng có thể bay vuốt mạnh mẽ như con châu chấu, một lực nhảy bay xa hơn vài chục dặm, khiến cho đất cằn lề cội vốn đã yên tĩnh, theo trọng lực nặng nề từ bước chân hắn mà chấn kinh tức giận không nguôi, rung rẫy muốn đối kháng lại lực đạo ấy.
Một thẳng đường đi, một ngày dặm đường sẽ ra ngoài hang động, hai người im lặng không nói một lời, Tần Mộng Chi vẫn là Tần Mộng Chi, tâm thế trước đó khá nặng nề vì một phần kinh ngạc. Nhưng mà bây giờ đã dịu bớt đi vài phần, len lén ti hí ánh mắt nhìn về phía nam nhân kia, thần hồn có một tia thích thú lại có một chút cam tâm, cảm giác cực kì quái lạ.
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến bên tai, chỉ thấy từ li tâm lãnh đạm được phát ra từ miệng Khương Ly đánh tan đi sự yên tĩnh vốn dĩ nãy giờ :” Nàng không phải là Tần Mộng Chi đúng chứ?”
Đáp lại lời nói nhẹ nhàng như nước trong thánh khiết, nàng đứng yên ngây người, lộ ra vẻ mặt cực kì bất ngờ trước lời nói này, nhưng sau một hồi cũng bình tâm lại. Hàm răng ngọc ngà khẽ cắn cắn vào môi để lộ ra từng làn dung nhan phấn ngọc lũ phũ quẹt lên sợi tơ mi tước, hai mắt liếc xuống quanh co thở ra “Huynh nói gì ta không hiểu?”
“Xem ra nàng vẫn chưa tin tưởng ta” Khương Ly thở dài thất vọng quay người lại đưa mắt nhìn thẳng về phía Tần Mộng Chi như soi thấu tận tâm can xương tuỷ khẽ nhếch môi : ” Ta rất ngại dính một lời nguyền, nhưng cũng không thể ở bên kẻ không hề tin tưởng mình” Nói xong lời nói lạnh lùng, cũng không đợi nàng trả lời, một thân một mình Khương Ly nhảy vọt đi trước, tâm tình khó chịu vô cùng
Rất ngại dính một lời nguyền? Ý của hắn rất đơn giản, từ ban đầu nhiệm vụ phụ tuyến phát lên (chương 2) từ sau khi hắn c·hết một lần ở hạ giới, thân xác và linh hồn không hiểu lý do đã thoát nhập vào đây. Không gian của Hắc Ám Tinh Thạch, chưa từng nghĩ là một may mắn nào cả, chưa kịp bình tĩnh được nội tâm. Hệ thống đã phát ra một nhiệm vụ phụ tuyến, phải, đó là nhiệm vụ bảo vệ Tường Mộng Chi, nhưng nếu bảo vệ không thành công. Dẫn tới thân thể nàng bạo phát mà c·hết thì Khương Ly hắn không những sẽ dính một lời nguyền nào đó mà hắn không biết, ngược lại cả đời này chỉ có thể làm phàm nhân. Vì hệ thống có nói, phần thưởng là có thể chọn nghề theo ý muốn.
Không phải Tần Mộng Chi mà nàng đã nói trên trong từng ấy ngày kề vai sát cánh, hắn là một người trách thưởng phân minh. Nể tình nàng đã cứu hắn một lần, nên hắn đã không ra tay diệt khẩu, chứ không phải tên này không g·iết nữ nhi. Đó là điều sai hoàn toàn khi có ai đó nghĩ hắn như thế, bất quá nếu có thật sự g·iết một nữ nhân tàn ác nào đó hắn cũng không nỡ trực tiếp ra tay, cứ coi đây là một phần thánh thiện yếu đuối nhất trong tâm trí hắn đi.
Hắn không thể hiểu tại sao, vì cớ sự gì xảy ra. Cảm giác lần này như một cuộc chia li đầy đau thương vậy, dù chỉ là một câu nói bình thường với một nữ nhân mà hắn đã quen biết cũng không quá lâu, cũng không có tình cảm. Nhưng tại sao thoáng trong tim lai đau như thế?
Cảm nhận được con tim sắt đá sau bao lần trải qua muôn vàn ngậm đắng nuốt cay, ấy vậy mà tự nhiên từ tận cõi lòng hân hoan rỉ lên những vết nứt nhúa nhem trầm uất rách nát cứ thể lộ ra, nghĩ về nữ nhân này, một thoáng kí ức mơ hồ hiển hoá ra trong tiềm thức lại bỗng chốc tan đi như chưa có chuyện gì xảy ra!
“Xoẹt xoẹt” – Hắn nghe một âm thanh rách nát từ một vật gì đó b·ị c·hém xuống, vô thức liếc đầu ra nhìn từ xa thì thấy Tần Mộng Chi hai mắt rơi lã chã từng giọt lệ tay còn lại dùng toàn lực bấu vào trong ngực, khiến thân xác nữ thục ấy thế mà nhàu nát vặn vẹo, ánh lên từng vệt đỏ tấy.
Khí huyết từ thân ngực rách từng đoạn chảy ra ngoài, mỗi đòn gân tay bị cắt sâu vào trong da thịt chỉ vì cố nắm lấy ánh kiếm sắt nhọn hình chữ Mệnh đã ảm đạm phai mờ, dường như đang muốn trấn an một điều gì đó.
“Khônggg” Nàng vũng vẫy như một tội nhân điên loạn đang chờ xử tội. Xong lại thờ thẫn đáng yêu thuần khiến như một vị trích tiên giáng trần ôn nhu, rồi ôm đầu gào ghét giữa từng v·ết t·hương nhầy nhụa thấu trời, cố gắng đẩy ra từ trong thớ thịt nõn nà trần vô mị thế, sau đó lại cười đùa vui vẻ như một đứa con nít lên ba. Nhìn kì dị vô cùng
“Nàng bị sao thế này?” Thấy trước cảnh này, một nam nhân nào mà chẳng động lòng xót xa?
Hắn quay lại, đạp từ khoảng đất bay tới đón lấy thân thể như hoa tuyết ngọc dịu dàng đỡ xuống, điều kinh hoàng hơn trong một vài hơi thở sau đó. Chỉ thấy Tần Mộng Chi dịu dàng mắt đẫm lệ ướt, giơ đôi tay mãnh khãnh lên tính sờ vào má hắn, vừa chạm gần tới mặt thì ánh mắt nàng như ẩn lên từng tia sát ý thù hận, đôi môi nỉ non giờ đã bị hàm răng sắt bén cắn phập vào bên bờ môi, dường như muốn chống chọi nàng muốn nói điều gì đó.
“Ư.. sao tự nhiên ta lại… rơi nước mắt?” – Chẳng biết từ lúc nào, Khương Ly cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ tận đáy lòng, chứng kiến nhục thân trước mắt đau đớn, hắn bần thần xót xa khó hiểu, từ trong đôi mắt lạnh lùng của một con ác quỷ trước đó mà nàng đã tượng tượng đã rơi ra từng giọt ngọc xuyên
Hệ thống hắn đặt ra nhiệm vụ phải bảo vệ Tường Mộng Chi, nhưng thật ra nàng lại là Tần Mộng Chi? Vậy thì không phải là hai người khác nhau sao, bất quá từ khi hệ thống hiển hoá ra nhiệm vụ. Tần Mộng Chi cũng vừa đúng lúc xuất hiện. Không phải là quá trùng hợp đi?
“Chẳng lẽ?” – Bằng một ý niệm thoáng động trong thần thức, hắn điên loạn tổng kết lại tất cả những sự việc trước đây, từ lúc gặp mặt cho tới lúc c·hết, triệu hồi đến Hắc Ám Tinh Thạch, lại gặp Củ Hành, nhưng dừng ngay lúc lời Củ Hành phát ra lời đầu tiên khi gặp nàng, hắn đã có nói một câu |Ở trong Phong Hoả Chi Địa cũng có tài nguyên cho linh hồn|
“Song Hồn Nhất Thể?” Khương Ly trợn hai mắt khó tin đến hoảng loạn nhìn về Tần Mộng Chi
Song Hồn Nhất Thể, như hai mà một. Người có Song Hồn Nhất Thể tồn tại hai linh hồn trong một thân xác, chẳng trách lần đầu gặp mặt Khương Ly, hắn có cảm giác gần gũi hiếm thấy. Nhưng sau khi tái gặp mặt ở Hắc Ám Tinh Thạch, hắn lại cảm nhận được một tí gì đó xa cách? Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là tại sao hắn lại rơi lệ khi chứng kiến nàng đau đớn như thế chứ?
Không ai ở đây có thể giải đáp nghi vấn trong lòng của Khương Ly, từ trong túi quần hắn lấy ra một lọ thuỷ tinh hình tứ giác có bốn góc cạnh phẳng mềm, bên trong đựng những giọt nước tinh khiết màu tía lam, hắn bật nấp. Khớp từng động tác đưa lên khoé môi Tần Mộng Chi để nàng từng ngụm từng ngụm nuốt vào
Chỉ thấy tâm hồn hỗn loạn cũng đã dịu đi hẳn, từ trong bụng, Ngọc Thuỷ vốn đã vỡ nát thành những mãnh vỡ loảng xoảng, nhờ có từng giọt Thuỷ Lam truyền tới, từng mãnh từng mãnh bỗng nhiên khép kín lại thành một. Hình thành ra một miếng Thuỷ Tinh trong suốt tồn tại trong Ngọc Thuỷ dưới bụng, thần sắc khí chất mỹ lệ theo đó cũng dần hồi phục
“Xin lỗi huynh, vì một lý do nào đó. Khô..” Nàng chỉ vừa hồi phục, vội buông ra vài lời yếu ớt từ khoé môi thì đã bị Khương Ly che miệng lại “Được rồi, nàng nghỉ ngơi. Ai cũng có bí mật cả” Nói xong từ khoả bàn tay vốn cố ý để cho nàng nhìn thấy, từ cánh tay phải thứ hai Khương Ly mọc ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Tần Mộng Chi, lại từ phiến vải dắt ngang hông Khương Ly, hắn tháo ra trước mặt nàng, cười cười gãi mũi đưa ra trước mắt.
Trước phiến vải xám tro, dần dần đã xanh lục. Từng nốt từng nốt đạo văn hiện thị lên từng khoản khắc, chỉ thấy, phiến vải này câu thông từng ý niệm từ Khương Ly, phát ra hàng loạt đạo trần phất phơi tung bay nhiễu lệ. Khắc từng chữ, từng chữ ký tự latin kì lạ mà chỉ có Khương Ly hiểu, hắn cũng muốn để cho nàng đoán già đoán non nên cũng không vội giải thích đây là gì.
Chỉ thấy trên mãnh vải có ghi một dòng chữ mà chỉ có hắn hiểu
[Khương Ly : Đã c·hết 7 lần trong Hắc Ám Tinh Thạch]
[Nhiệm Vụ : Tiêu diệt Củ Hành]
Mọi việc dần dần sáng tỏ, Khương Ly trong mắt Tần Mộng Chi rõ ràng là một người rất thông minh, nhưng ít ai biết. Hắn thật ra cũng là một người bình thường như bao người khác, dám yêu dám hận mà thôi. Chỉ là bất quá, cái nhiệm vụ này quá khó. Đã khiến hắn c·hết đi sống lại ở đây 7 lần rồi, nên sự việc diễn ra trong đây hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, lần thứ 8 hắn tỉnh dậy ở Hác Ám Tinh Thạch, Hệ Thống mới thức giấc, sau đó là hàng loạt nhiệm vụ khác hiện ra trước mắt, mới khiến Khương Ly mệt mỏi tới như vậy, bởi vì Tần Mộng Chi đối diện không lạ không quen. Làm cho khí chất hắn vô cùng mất bình tĩnh mà thét gào không cam lòng
Hai người đều là những người cẩn thận khó dò, đột nhiện phát hiện ra đối phương vô cùng bí hiểm, cũng không đề phòng mà hãm hại nhau, ngược lại từ hành động đã kể ra hết tất cả. Không cần phải một lời nói giải thích, không cần phải dịu dàng kể lể sự tình.
Khương Ly cười trừ đỡ nàng đứng dậy, hai người bắt đầu đi ra ngoài hang động. Chạm tới một kết giới, vừa bước ra ngoài khõi hang động. Chỉ nghe những tiếng la oái từ phương xa, những tiếng khóc than thét hận tuông trào trong tâm trí hai người
Hắn nhìn về phía chính diện trung tâm, thấy hai lão đầu đang nằm co ro ỉ oi khóc thương tiếc hận, kế bên có ba con Lệ Quỷ, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đang cật lực đâm từng ngọn giáo vô tình lên người lão đầu đã già nua kia.