Chương 1: Thanh Ngưu Trấn
"..."
"Vận mệnh đã tặng cho ngươi tam đại tiên thiên khí vận"
"Nhất Nặc Thiên Kim: Ngươi vô cùng may mắn bởi vì có được một tình yêu thanh mai trúc mã đến c·hết cũng không thay đổi. Các ngươi từng thề dù gặp trắc trở thế nào cũng sẽ không vứt bỏ nhau. Các ngươi cùng trải qua sinh tử, cùng hưởng thụ phú quý, mãi mãi luôn sánh bước cùng nhau tiến về phía trước."
"Võ Pháp Linh Đồng: Ngươi từ nhỏ đã thích múa đao nghịch thương, có khả năng lĩnh ngộ siêu việt với các loại v·ũ k·hí và công phu quyền cước, đồng thời đối thiên địa linh khí vô cùng thân thiết, càng thêm dễ dàng thông hiểu pháp quyết."
"Võ Thánh Chuyển Thế: Từ nhỏ ngươi đã có khí lực hơn người, lớn lên có thể khiêng đỉnh. Ngươi đối với chiến đấu có thiên phú cực cao, linh cảm của ngươi với nguy hiểm cực kì linh mẫn."
"..."
Uông Mãnh cảm thấy đầu ong ong, đau như búa bổ. Hai mắt hắn mở ra, đập vào mắt hắn là một pho tượng phật cao tám mét, toàn thân phủ đầy bụi bặm. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng sàn sạt, theo bản năng đứng bật dậy rồi nhìn về phía sau.
Thì ra vừa nãy hắn đang dựa lưng vào một cây cột mục nát, tiếng sàn sạt vừa nãy chính là do lũ giòi bọ bên trong tạo nên. Uông Mãnh đưa mắt nhìn xung quanh, đánh giá một hồi mới phát hiện hắn đang ở trong đại điện một ngôi miếu hoang đổ nát.
Đang từ từ đánh giá thì sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, lông mày hắn nhíu lại, đưa hai tay lên ôm đầu, biểu lộ nhìn như rất thống khổ. Lúc này trong đầu hắn đang có biến hóa kịch liệt, từng hình ảnh, từng mảnh ký ức như đang bị cưỡng ép nhét vào trong đầu hắn.
Uông Mãnh cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau đớn. Sự đau đớn khiến hắn gần như mất đi ý thức.
Sau khi tiếp nhận ký ức, Uông Mãnh tìm được chính bản thân hắn. Uông Mãnh hắn vốn là một trong những người chơi thử nghiệm võng du trò chơi Quỷ Cốc Bát Hoang, trò chơi đầu tiên trực tiếp kết nối đến não bộ của người chơi khiến người chơi cảm thấy như đang ở một tu tiên giới chân chính. Độ thực tế của Quỷ Cốc Bát Hoang đạt đến 99.99% điểm khác biệt duy nhất chính là người chơi có thể điều chỉnh mức độ đau đớn, thấp nhất chính là giảm xuống còn 10%.
Hắn cũng là người chơi thử nghiệm đệ nhất nhân, có chiến lực mạnh mẽ cùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất trong đám người chơi thử nghiệm. Sau một lần du hí quá sức, hắn thấy thế giới từ từ đảo ngược rồi cuối cùng là biến thành một vòng xoáy khẽ hấp đi linh hồn của hắn.
Ý thức hắn dần dần mơ hồ, cuối cùng là rơi vào hư vô. Trong hư vô mờ mịt, hắn nghe loáng thoáng một thanh âm nhưng không thể hiểu được ý nghĩa của thanh âm đó. Thứ duy nhất hắn hiểu chính là một đoạn ngắn trong lời nói của thanh âm kia. Sau khi thanh âm biến mất, ý thức của hắn cũng như chìm xuống đáy đại dương, không biết qua bao lâu sau hắn mới tỉnh lại.
Uông Mãnh lúc này đang ngồi bệt xuống đất, trên đầu, trước ngực cùng sau lưng chảy đầy mồ hôi, miệng từng ngụm từng ngụm thở dốc. Hắn đưa hai tay ra trước, lau một chút mồ hôi trên chán. Kiếp này hắn cũng có tên Uông Mãnh, phụ mẫu hắn vốn là dân nghèo, vì sợ thêm một miệng ăn làm gánh nặng trong gia đình tăng vọt nên đã đem hắn vứt vào sơn lâm, tiếp đó hắn được một vị thợ săn tại Thanh Ngưu Trấn nhận nuôi.
Uông Thông khi còn trẻ, trong một lần đi săn hắn tình cờ gặp được Sơn Quân, một đầu lão hổ to lớn, so với lão hổ bình thường còn lớn gấp bội, sự uy mãnh bá khí của nó khiến những lão hổ xung quanh đều cúi đầu thần phục, là vương trong vương chân chính. Chỉ một ánh mắt của Sơn Quân cũng để lão hít thở không thông, toàn thân vô lực. Những ký ức, nỗi sợ hãi khi đó đến bây giờ vẫn không tiêu tán, vậy nên lão đặt tên hài tử hắn nhặt được là Uông Mãnh với hi vọng sau này hài tử lớn lên có thể giống như đầu Sơn Quân kia, lực bạt thiên địa, khí thôn sơn hà, vạn chúng thần phục.
Uông Thông tuy già nhưng do luyện võ nên thân thể khỏe mạnh, đi săn cũng có một tay bản sự, bữa ăn hàng ngày hầu như không cần phải lo đói, không cần lo thiếu thịt, thậm chí còn dư ra một ít Uông lão đều đem ra phường thị đổi lấy một chút ngũ cốc. Nhưng khi Uông Mãnh hơn chín tuổi một chút, Uông Thông thọ nguyên cũng đã cạn kiệt mà c·hết, Uông Mãnh còn vì thế mà đau lòng mất vài tuần.
Hôm trước ngũ cốc trong nhà vừa hết, Uông Mãnh hắn không có cái ăn, sáng hôm nay liền đánh liều vào rừng đi săn. Trước kia hắn theo Uông Thông học tập một chút kiến thức đi săn cùng cạm bẫy quả nhiên không uổng phí. Nhưng vận khí của hắn hiển nhiên không được, hắn vừa tạo xong cạm bẫy liền gặp trời mưa. Nếu như cứ thế chạy về Thanh Ngưu Trấn khẳng định nhiễm phong hàn, với gia cảnh một nghèo hai trắng của hắn nhiễm phong hàn chỉ có tuyệt lộ.
Cũng may trời không tuyệt đường người, Uông Mãnh nhanh chóng tìm được một ngôi miếu hoang. Sau khi cầu phật khấn tiên hắn liền tá túc một buổi sáng. Hắn vừa ngủ một cái ký ức kiếp trước cùng tiên thiên khí vận liền song song thức tỉnh.
Uông Mãnh liếc nhìn ra bên ngoài, hiện tại bên ngoài mưa đã tạnh, chỉ để lại trong không khí mùi hương thơm mát, gió rừng khẽ thổi Uông Mãnh liền cảm thấy toàn thân thư thái. Bàn tay hắn nắm chặt, cảm thụ lực đạo mạnh mẽ từ bàn tay mang đến.
Hiện tại Uông Mãnh có cảm giác một nắm đấm có thể đấm c·hết một đầu thủy ngưu.
"Tiên thiên khí vận Võ Thánh Chuyển Thế quả nhiên mạnh mẽ, không hổ danh là một trong ngũ đại tiên thiên khí vận Bát Hoang Giới. Kiếp trước nó nhưng là xếp vào ba vị trí đầu, chỉ đứng sau Nhân Tộc Thánh Thể cùng Quỷ Cốc Nội Môn."
Uông Mãnh có chút cảm thán nói. Tiếp đó, hắn không chần chừ mà đi theo lối cũ, tìm được vị trí đã đánh dấu, hắn nhanh chóng tìm được cạm bẫy hắn đặt trước khi trời mưa. Quả nhiên đại nạn không c·hết tất có hậu phúc, chỉ thấy hai đầu thỏ rừng đang bị treo ngược trên cây.
"Chiến lợi phẩm hôm nay không tệ."
Uông Mãnh cười nhẹ nhàng, nói. Hai đầu thỏ rừng khi thấy Uông Mãnh tiến đến lại bắt đầu giãy dụa nhưng không đợi chúng kịp phản ứng thì một nắm tay đập tới, hai đầu thỏ rừng cảm thấy đầu váng mắt hoa rồi trực tiếp ngất đi. Nếu như không phải hắn kìm hãm lực lượng thì hai đầu thỏ rừng này liền không chỉ bị ngất đi đơn giản như vậy. Uông Mãnh gỡ thú săn xuống, túm lấy bốn cái tai thỏ lên đường về trấn.
Thanh Ngưu Trấn so với một trấn bình thường thì còn lớn hơn một ít, tuy nói là trấn nhưng vẫn có vài người không có hiểu biết vẫn gọi Thanh Ngưu Trấn là Thanh Ngưu Thành. Con đường chủ đạo của Thanh Ngưu Trấn chạy dọc theo hướng Đông, Tây. Mà khách điếm ở đây thì cũng chỉ có đúng một cái là Thanh Ngưu Khách Điếm nằm tận cuối phía Tây của Thanh Ngưu Trấn. Tửu lâu lớn nhất trong trấn chính là Xuân Hương Tửu Lâu.
Từ bé Uông Mãnh đã nghe Uông THông nói Xuân Hương Tửu Lâu sau lưng chỗ dựa là một môn phái nổi danh trên giang hồ, trước kia từng có hai tên lưu manh tới quấy phá Xuân Hương Tửu Lâu, không lâu sau đó đầu của bọn chúng được treo trước Thanh Ngưu Trấn đại môn ba ngày ba đêm, từ đó liền không có ai dám gây sự trước cửa Xuân Hương Tửu Lâu. Chỉ tiếc là Uông lão cũng không quan tâm đến chuyện giang hồ, cũng không biết thế lực đằng sau Xuân Hương Tửu Lâu là gì.
Trên đường trở về, Uông Mãnh tiện tay hái một chút hương liệu. Tại thế giới cổ đại này gia vị là một thứ vô cùng đắt đỏ, chỉ có giới quý tộc mới có thể hưởng dụng, còn dân thường như bọn hắn có thể được ăn muối đã là một điều cực kỳ xa xỉ. Nhưng Uông Mãnh hắn đã thức tỉnh ký ức của kiếp trước, kiếp trước hắn từng tham gia huấn luyện sinh tồn dã ngoại cùng trực tiếp tham gia rừng rậm tồn vong bảy ngày bảy đêm, đa số hương liệu nấu ăn hắn đều quen thuộc, không những vậy hắn cũng là chủ bếp của đoàn đội, tài nấu nướng không phải bàn cãi.
Chỉ cần có muối cùng một chút hương liệu thì món thịt thỏ phổ thông cũng sẽ biến trân phẩm. Hiện tại hắn có hai con, một con dùng để ăn, con còn lại trực tiếp mang ra Xuân Hương Tửu Lâu đem bán, đổi lấy một ít bạc.
Uông Mãnh theo đường cũ trở về, rất nhanh liền quay trở lại Thanh Ngưu Trấn. Hắn xách theo hai đầu thỏ trực tiếp đi đến Xuân Hương Tửu Lâu. Một tên tiểu nhị đứng ở ngoài cửa thấy Uông Mãnh liền lên tiếng chào hỏi:
"Là tiểu Mãnh a, đến đây bán thú săn phải không, chưởng quỹ ở bên trong, ngươi tự đi vào a."
Hiển nhiên tên tiểu nhị này đã thấy hai đầu thỏ béo trên tay Uông Mãnh. Uông Mãnh cũng gật đầu coi như chào hỏi.
"Ngươi tốt Chu ca, ta đến đây đúng là để bán thú săn, nếu không có chuyện gì ta liền vào trong."
"Tốt, tốt, ngươi đi đi."
Tiểu nhị họ Chu cười nhẹ, nói.
Uông Mãnh cũng không nhiều lời, trực tiếp cất bước tiến vào Xuân Hương Tửu Lâu. Chưởng quỹ của Xuân Hương Tửu Lâu là một lão béo họ Hàn, tính cách thân thiện, làm ăn công chính, rất được lòng mọi người trong trấn. Uông Mãnh tiến vào, thấy Hàn chưởng quỹ đang chăm chú sử dụng bàn tính, không biết hắn đến liền lên tiếng trước:
"Hàn chưởng quỹ, ngươi tốt a, hôm nay ta đi săn thừa một con thỏ, đang có ý định đổi lấy chút muối ăn, một đầu thỏ này của ta đổi được bao nhiêu?"
Hàn chưởng quỹ nghe được liền ngẩng đầu, cười một cái nói:
"A, thì ra là tiểu Mãnh a, ta với Uông lão là hảo hữu, ngươi không ngại liền gọi ta một tiếng Hàn thúc a. Nhà ngươi hết muối rồi? Như vậy đi, thịt thỏ ta không cần, cũng đưa cho ngươi một túi muối, xem giao tình giữa ta và Uông lão cũng không xa lạ gì, coi như thay hắn chăm sóc một chút hài tử a."
Uông Mãnh liền biết Hàn chưởng quỹ đây là đối tốt với hắn. Hiện tại hắn một nghèo hai trắng, trên thân không có một chút gì, nhận ân tình nặng như vậy trong lòng hắn vô cùng cảm kích.
"Như vậy thì không được a, dù ta biết muối ăn đắt đỏ, một con thỏ của ta đổi không được bao nhiêu nhưng cũng không thể lấy không của Hàn thúc ngươi như vậy. Hay là thế này đi, ngươi xem con thỏ này của ta là đồ ta hiếu kính cho Hàn thúc a."
"Ha ha ha, tốt, tốt, vậy lễ vật này Hàn thúc ta liền nhận. Hiện tại ngươi còn nhỏ như vậy đi săn cũng quá là nguy hiểm đi, đúng lúc Xuân Hương Tửu Lâu của ta đang thiếu người, nếu ngươi không chê ta liền sắp xếp cho ngươi một cái công việc, như thế nào a?"
Hàn chưởng quỹ cười to một tiếng. Hắn cũng thấy thích tiểu tử thông minh lanh lợi này rồi. Tiểu tử này lại khiến hắn nhớ đến hắn có một đứa cháu sang tháng liền tròn bảy tuổi, hiện tại cũng là lúc nên chuẩn bị lễ vật rồi a.
"Tốt a, vậy cho ta chút thời gian, ta trở về thu thập đồ đạc một chút liền bắt đầu đến làm việc, cảm tạ Hàn thúc thúc."
Uông Mãnh nghe vậy liền đồng ý. Hiện tại mới chín tuổi hắn rời trấn đi săn đúng là một kiện sự tình vô cùng nguy hiểm, huống chi thợ săn đi săn cũng hôm được hôm không, nếu như đi săn không được hắn lại phải chịu đói. Hiện tại trợ giúp Xuân Hương Tửu Lâu, hàng tháng kiếm chút tiền đồ ăn cũng đủ không bị c·hết đói.
"Không cần vội, ngươi cứ trở về chuẩn bị a, sáng sớm ngày mai đến tửu lâu là được rồi."
Hàn chưởng quỹ khoát tay cười nói.
"Vậy thì đa tạ Hàn thúc, ta hiện tại liền trở về."
"Tốt, ngươi đi a."
Uông Mãnh rời khỏi Xuân Hương Tửu Lâu với một gói muối cùng một đầu thỏ béo trên tay. Hắn chào hỏi với tiểu nhị họ Chu một cái liền đi thẳng về nhà. Nhà của hắn là một gian nhà nhỏ gần đại môn phía Đông của Thanh Ngưu Trấn, trước kia gian nhà nhỏ như vậy có hắn và Uông Thông cùng ở hiện lên vẻ ấm áp, hiện nay Uông Thông đã mất, một mình hắn có chút lẻ loi.
Uông Mãnh mang thỏ xuống bếp, thuần thục làm sạch, tiếp đó xếp củi, châm lửa, đun nước, thả hương liệu, khuấy đều cho hương vị hòa trộn với nhau, cho thịt thỏ vào nồi canh, đợi lúc ăn rắc thêm chút muối. Sau một lúc, một bát canh thịt thỏ thơm ngon được múc ra.
Mùi thơm của Song Quế Thảo hòa quyện với mùi hương đặc biệt của Phục Thần xông thẳng lên đầu khiến người ta mê mẩn. Vị chua chua của Hướng Thiên Thảo hòa quyện với vị cay nhẹ nhàng của Xích Tinh Thảo và vị mặn nồng của muối ăn tạo ra một vị ngon bùng nổ. Miếng thịt xốp mềm thấm vị canh lan tỏa đến từng ngõ ngách trong miệng, dù cho đã nuốt xuống nhưng dư vị vẫn còn đọng lại khiến người ta say đắm.
Tuy vậy nhưng có một khuyết điểm duy nhất, đó là muối ăn. Muối ăn cổ xưa không được trong suốt tinh khiết mà mang theo một chút vẩn đục, ăn vào sẽ có vị hơi đắng và chát. Nếu có thể khắc phục đươc nhược điểm này thì món canh thịt thỏ hắn nấu ra sẽ trở nên hoàn mỹ.
Cách tinh chế muối ăn hắn cũng biết sơ qua, nhưng mọi thứ phải để ngày mai, còn bây giờ hắn vừa thưởng thức xong thiên hương mỹ vị, cần phải ngủ một cái lấy tinh thần mai còn dậy sớm a.