Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng

Chương 9




Chưa đến nửa giờ đồng hồ, hầu hết người trong tàu đều mất kiểm soát, đồng thời liên lạc với các tàu khác đều bị ngắt kết nối. Một vài người và tổ chức thấy vậy liền khởi động những con tàu chạy nạn, mang người, đồ đạc thiết bị và những dị năng giả.

Bọn họ trốn thoát hết rồi, trên tàu chỉ còn những kẻ bị điều khiển như xác sống đi lang thang trên hành lang. Từ trong xác những thứ ánh sáng chui khỏi cơ thể tụ hợp hết ở trên tay của 00.0.

Cô nhóc nhàn nhã tận hưởng, cơ thể như được thanh lọc vô số lần, lại có cảm giác sảng khoải tột độ. Lúc đó cô nhìn qua phía Phàm, đứa trẻ nằm trên giường bệnh tưởng chừng như trở thành một cái thực vật, ai đứa trẻ này vẫn bình thường, nhưng việc đó cũng chỉ đảm bảo cho 00.0 thỏa mãn cái thú vui tao nhã mà thôi.

Phàm lúc này mi mắt có chút lay động, từ từ hiện ra là khung cảnh máu tươi đầy tường, xác thịt rải rác đầy đất. Quá sợ hãi Phàm vội vàng bật khỏi cái con người kế bên, một cô nhóc với một nụ cười hiền hậu mà đầy bí hiểm kia.

- Này Phàm, em làm sao thế ? Chị làm em sợ à, không sao đâu lại đây chị thương.

Lời nói 00.0 nói ra tạo thành một cái sóng truyền tới Phàm, liên tục như vòng lặp vô tận trong đầu nó. Phàm bị một phen sợ hãi liền chạy tới cánh cửa, đáng tiếc lại không thể mở.

00.0 bước xuống giường, khuôn mặt tươi tỉnh như không có gì xảy ra, sau lưng sát khí tỏa lạnh lùng đến đáng sợ.

- Em sợ những thứ này sao ? Chị tưởng lúc em còn ở dưới cái hành tinh kia em đã từng thấy rồi cơ mà.

Nghe câu đó, Phàm chợt nhớ ra cái lần đầu thoát khỏi lò thiêu, khiến nó càng cảm thấy buồn nôn.

00.0 bước tới càng gần, sắc mặt Phàm tím mét, liên tục đập cửa nhưng chắc chắn sẽ không có gì xảy ra. Bỗng cánh cửa ấy thật sự đã mở, như mở ra một tia hi vọng cho đứa trẻ Phàm, nó chạy vội vã ra bên ngoài.

Đối với 00.0, nó như là một trò chơi, và cô nhóc chính là thợ săn, Phàm chính là con mồi.

Phàm chạy khắp nơi, người gặp đều như quái vật, từ hốc mắt đẫm máu chảy xuống, cổ như gãy xuống gập một góc về sau. Tay thì một mất một còn, rõ là tay mất đang bị chèn ở trong miệng.

Bắt gặp Phàm, con quái vật hình người liền đuổi theo, giật mạnh cái khiến da cổ bỗng rách ra, vung cái đầu đầy máu đập mạnh xuống đất nát bét cả não.

Xương đầu lẫn máu bắn tung tóe về phía Phàm, đứa nhóc sợ hãi chạy ngược lại thì xuất hiênm trước mặt nó là 00.0 đang mỉm cười bước tới. Một tay cầm lấy một nhúm tóc lủng lẳng vài cái đầu, một tay là cây kiếm sắt như từ thời trung cổ vẫn còn nhuốm đầy máu.

Phàm càng thêm hãi chạy dẫm lên thi thể đang cố đứng dậy kia, phóng một mạch như bay. 00.0 nhìn thấy vẻ mặt đó, trên khuôn mặt hiện rõ sự sung sướng tột độ, cơ thể run lên sung sướng như vừa có dòng điện chạy qua. (Biến thái vê lờ =_=)

Phàm chạy đến đâu, 00.0 cũng đuổi đến đó, cuộc chơi như vô tận, không cách nào kết thúc.

Phàm trốn chui trốn lủi trong một phòng ngủ tối tăm, chui xuống dưới dưới gầm giường để trốn.

Ấy vậy mà 00.0 vẫn đuổi theo, cứ như đánh hơi được Phàm đang ở đây vậy. Đứa trẻ lập tức nín thở, tim đập nhanh như động cơ, thấy 00.0 đi lại gần giường mà sợ muốn rớt tim ra ngoài.

Cuối cùng thì 00.0 vẫn đi tìm chỗ khác, điều đó khiến Phàm như tìm thấy cơ hội sống sót chạy ra. Chui khỏi gầm giường, bỗng trên đầu nó như có giọt nước rơi xuống liền ngẩng đầu lên.

Trước mắt nó 00.0 ánh mắt như dạ quang nhìn chằm chằm vào Phàm, giọt nước lại là máu tươi dính trên bộ đồ chảy xuống.

Phàm một phen dọa đến phát khiếp la toáng chạy trong hoảng loạn, bước ra tới cửa lại bị một đàn quái vật chặn lại. 00.0 lại gần, đè đứa trẻ kia xuống, nhìn cơ thể Phàm cứ như miếng thịt thơm ngon trước mắt.

Liền lấy con dao gọt trái cây cắm trên người một con quái vật hình người kia, vuốt qua vuốt lại lưỡi dao trên áo. 00.0 cất lên lời ca đầy rùng rợn với một giọng ca tươi tắn :

- Nào ta cùng tập gọt trái cây ~ Đầu tiên lột bỏ lớp vỏ ~

Cây dao như mờ ảo, tạo nên từng đường sắc bén trên quần áo Phàm, rạch vài đường liền bị xé toạc.

- Cắt làm nhiều miếng ~

Con dao đâm thẳng vào cổ tay Phàm khiến nó gào thét trong đau đớn, tay chân đều như mất lực không thể cử động, cứ thế lưỡi dao cắt xoẹt đến vai rồi ngừng.

Phàm như muốn khóc cạn nước mắt, đến nỗi mắt như đẫm máu miệng như rách ra vẫn không thể thấu hết cơn đau này. Từ tay tới chân 00.0 đều không chừa lại cái nào, vui vẻ cắt đến tận sương tủy, phá nát tâm trí Phàm.

- Tiếp đến là bỏ hạt ~ (Công đoạn này chính là moi nội tạng)

Vừa hát dứt lời, bỗng bên ngoài có tiếng súng, một vụ nổ lớn phát ra phía khoang gần đó, một đám người từ thuyền khác tràn vào để cứu trợ.

00.0 thấy tình hình không ổn liền cho đám quái kia ngắn cản, bản thân chọn một chỗ có một lớp kính ngăn, liền tự nó vỡ ra để 00.0 nhảy ra ngoài.

- Chúng ta sẽ còn gặp lại, không lâu đâu ~ Ta sẽ làm tiếp phần còn dang dở...phư phư...

Phàm nằm la liệt dưới đất, nghe câu này khiến nó tim càng đập nhanh, máu trào ra đến nỗi bản thân nó cũng như máy cạn dầu.

Sau vụ đó, cả tàu số người cứu được : 1.