Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng

Chương 10




- Đứa trẻ này tỉnh rồi, may quá.

Trong một căn phòng lạ lẫm, đứa trẻ tên Phàm một lần nữa được cứu sống, trước mắt nó lúc này là ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào. Những vị tiến sĩ kia cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi trong đời họ chưa thấy thương tổn nào lớn tới vậy.

Đứa trẻ ấy được đưa tới phòng trẻ em, nhằm khiến nó quên đi cái kí ức không mấy tốt đẹp kia. Nhưng vết thương tâm lý không bao giờ có thể lành lại, bất kể có dùng tiên dược đi chăng nữa. (Sao không tẩy não nó đi là được mà)

Phàm mỗi ngày đều nhìn qua cửa sổ, như kẻ mất hồn vậy. Các tiến sĩ ở đó lại không yên tâm, vì đó có thể là biểu hiện của việc sắp thứ tỉnh thông qua việc trải qua những cảm xúc tiêu cực trong tâm trí.

Rồi từng ngày từng ngày trôi qua, Phàm đứa trẻ này vẫn không thức tỉnh, các tiến sĩ cũng an tâm phần nào, sau đó tìm một gia đình nhận nuôi nó. Lý do mà những người kia bảo vệ dù chỉ là một đứa trẻ, bởi trái đất đa phần đều là những con người thế hệ cuối, già đến khó tin.

Nếu 100% dân số tổng trong những phi thuyền này thì độ tuổi trên 40 phải chiếm tới 68% toàn bộ nam nữ. Mà thêm sự mất mát của 1 tàu chuyên chứa dị nhân thì quả thực mất mát càng thêm nhiều.

Bây giờ họ đáp xuống cái thứ trái đất kia, sợ rằng bên đó xuất hiện quái thú thì họ cũng khó mà an tâm. Suy nghĩ mọi người đều na ná nhau, nhưng chí hướng đều là muốn sống sót trong thảm cảnh, có lẽ phải ở trên tàu này lâu dài để tạo ra nguồn nhân lực trẻ mới dám khai phá địa cầu mới a.

Trải qua gần 1 tuần, cuối cùng thì họ cũng đã nhìn thấy bóng dáng địa cầu mới, sơ qua đã thấy bóng dáng những cánh rừng trải dài trên bề mặt. Nhưng lại chính vì sự hoang sơ này, càng khiến những vị tiến sĩ giáo sư đầy đặn kinh nghiệm và những người lính đặc công kia thêm sợ hãi.

Khi trái đất thuở sơ khai đã xuất hiện vô số những sinh vật siêu bá đạo không hề có lấy một sức mạnh nguyên tử hay dị năng lượng bên trong, ngược lại trái đất thứ hai này cây cỏ rợp cả 1 vùng đất, chắc chắn cái sự khủng bố đó đã trải dài hơn trăm triệu năm.

Đến lúc đáp rồi, các phi thuyền đã bắt đầu chạm tới lực hấp dẫn, liền đồng loạt cho tàu nghiêng theo chiều quay của trục, thành công đáp xuống được mặt đất, không có thuyền nào gặp sự cố.

Tất cả tàu chạm đất đáp vừa đẹp thành nguyên một hình bao quát một khu vực phía trong, chọn khu vực đó từ giờ xây thành nơi ở. Họ thông báo cho nhau quét rada xung quanh, may mắn bên trong khu vực bao quát chỉ có những con thú bình thường.

[Mọi người không cần ra ngoài vội, đội trinh sát sẽ đi đầu để thăm dò, mong mọi người đừng lo !]

Tiếng loa thông báo từ phòng cục bộ của mỗi thuyền, liền những lính đặc chủng giỏi nhất ra ngoài để do thám. Cùng lúc ấy đứa trẻ Phàm như bừng tỉnh, linh trí như được nâng cấp.

- Đây...đây là...

Mấy đứa trẻ khác lần đầu thấy Phàm nói, cũng hiếu kì chạy tới, Phàm lúc này cảm nhận được linh khí dồi dào ở bên ngoài, vội tìm cách trốn ra. Kì lạ thay, những năng lực trong trí nhớ của nó đều không thể hoạt động, cứ như trong cơ thể hoàn toàn biến mất đi.

Cuối cùng nhờ phương thức di chuyển tinh vi, Phàm đi loạng quạng va vào một giáo sư liền trộm được chiếc thẻ di chuyển, nén không hiểu bằng cách nào thẻ lại quẹt được qua, mở cánh cửa mà ra ngoài.

Mất được một lúc cuối cùng Phàm mới ra "hẳn" bên ngoài, hít được những luồng khí trong lành, tự trong đầu nó nghĩ thứ dễ chịu đó là :

"Linh khí !"

Lúc đấy bỗng có một người lính đặc chủng bị đánh bay ra ngoài bởi "một con lợn rừng" to lớn. Mắt Phàm như sáng lên, con lợn rừng to lớn đã tu luyện 300 năm, linh khí lại tập trung hết bên trong thịt dồi dào khó cưỡng.

Bất chợt nó cảm nhận cơ thể không đủ linh lực hóa thành, không biết hoá thành cái gì nhưng lại khiến nó bất giác nhắm mắt, nói trong vô thức :

- Âm dương bát đồ long mạnh tỏa, quỷ khiếu ma chuyển, thập thập vạn sinh linh ?

Phàm ngạc nhiên nhìn vào cơ thể, một dòng kim tự trải trên cơ thể, vạch áo ra trên ngực một chữ PHÀM. Nó đang loay hoay một lúc, bỗng linh khí xung quanh hơn trăm mẫu đổ dồn về thành một đợt long khuyển cuốn bay đứa trẻ lên.

Con lợn rừng thấy cảnh tượng ấy sợ đến rúm người, mấy người lính đặc công thấy thế cũng ngạc nhiên, cái long khuyển này cũng quá bá đạo đi, như là cảnh thập long tụ hợp, giằng xé nhất huyết long đi.

Con huyết long trên trời kia lại là hóa thân bên ngoài của Phàm, lấy cái thứ máu tạp nham kết thành long, hấp thu lấy thập long khuyển kia. Đứa trẻ Phàm mới tỉnh đã ngậm đầy mồm hành, bị những thứ linh khí kia giằng xé lấy cơ thế mà ngất xỉu tiếp.

Bỗng cơn long khuyển dừng lại, đưa thân xác trần trụi của Phàm rơi xuống thẳng chỗ con lợn rừng. Do không thể hấp thu hết nên những linh khí thừa bao bọc lấy Phàm, rơi xuống chỗ con lợn rừng "UỲNH !" một cái khiến nó chết thảm.

Tất cả người lính vội vàng chạy tới xem tình hình, tiện thể định cho con lợn rừng lên dĩa, ai ngờ con lợn rừng nằm bẹp dí bắn hết nội tạng máu mủ ra ngoài, thịt bị nghiền tới nhão nhoét....