Chương 7: Không có gì khác biệt
Chương 7: Không có gì khác biệt
"Vừa rồi ta dùng hỏi gì đáp lấy cùng hắn đáp lời, mấy người các ngươi chắc hẳn cũng nghe được rồi chứ"?
"Năng lực hỏi gì đáp lấy của thầy đồ thật là tốt dùng a, có thể hỏi ra bất cứ thứ gì mình muốn, nếu như ta cũng có là tốt rồi''. Thầy lang nói với giọng rất hâm mộ.
Thầy đồ liếc mắt nhìn một cái sau đó đậu đen rau muống một câu
"Thầy lang có năng lực nhìn xuyên thấu còn chưa đủ biến thái hay sao? Mỗi lần gặp thầy lang là ta luôn có cảm giác không mặc gì như vậy".
Thầy lang vuốt râu cười haha nói:
" phải như vậy mới biết được bệnh nhân bị bệnh gì nha chứ nhiều khi hỏi miệng cũng rất khó biết người ta mắc phải bệnh gì".
Thầy đồ cười cười nói:
" muốn có giống ta năng lực thì đi dạy học vài năm là có thể cần gì ở đó nói chuyện không đứng đắn đây".
Thầy lang nghe xong, hai tay đang vuốt râu hơi dừng vội nói:
"Ta bằng này tuổi rồi còn có thể làm gì không đứng đắn'? Vừa nói còn vô ý đảo mắt qua bà đồng còn đang đứng bên cạnh.
Bà đồng đang ôm tay nghe hai người om sòm bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, giống như không mặc gì đứng trước mặt người đời nhưng cảm giá đó cũng chỉ thoáng qua.
Thầy lang thấy mình bị phát hiện nhưng bà đồng cũng không nói thêm gì thế là hiểu ý cười một cái.
Râu trên mép thầy đồ hơi run rẩy một chút, nhìn hai người ăn ý như vậy sao thầy lại không biết mình nhiều lời thế là thầy hừ một tiếng vốn còn định nói gì nhưng lúc này đội trưởng không nhịn được rồi thế là đội trưởng vội vàng chen ngang.
"Khục. Vừa rồi những lời An Lạc nói ta nghe được chỉ là không biết thật giả, mà lại có thể cứu lại được sao"?
Bà đồng đứng bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu xác định nói " là thật, vừa rồi ta có nhìn qua những gì nhóc con này trải qua cùng với những gì nó nói không khác mấy".
Thầy lang nói theo " ta cũng đã kiểm tra cơ thể của nó xong, trong người nó quả thật có một con quỷ vật nếu như không sai hẳn là một con hắc thủy phệ tâm " thầy lang không nhanh không chậm nói ra.
Vuốt vuốt râu mấy lần như đang suy nghĩ điều gì, một vài hơi thở sau thầy lang nói tiếp " chỉ là ta cũng không biết vì sao con phệ tâm quỷ này sau khi ăn hết nội tạng xong lại không chọn lựa rời đi mà lại lưu lại sau đó cùng nhóc con này dung hợp lại thành một" nói đến đây thầy lang nhìn về phía bà đồng sau đó giống như hỏi thăm nói ra "hẳn là trong lúc đó xảy ra điều gì đi"?
Bà đồng đợi một lúc thấy thầy lang không có ý định nói tiếp mới nhẹ gật đầu rồi lên tiếng "quả thật là có, sau khi nhóc con này bị phệ tâm quỷ ăn hết không lâu thì một tia sét bổ trúng ".
Thầy đồ nghi ngờ nói "chẳng lẽ tia sét kia giúp nhóc con này cùng con phệ tâm quỷ dung hợp lại với nhau "?
Đứng một bên đội trưởng yên lặng hồi lâu chưa nói bỗng nhiên lên tiếng " đợi một chút, nếu như hắn bị phệ tâm quỷ ăn hết nội tạng vậy tại sao giờ này hắn vẫn còn sống? Chẳng lẽ cùng phệ tâm quỷ dung hợp lại khiến hắn không cần nội tạng vẫn có thể sống tiếp được "?
Thầy lang nghe xong lắc đầu nói "ta nghĩ phệ tâm quỷ đã thay thế nội tạng của nhóc con này rồi, lại hoặc là mọc ra cái mới cũng khó nói dù sao thì phệ tâm quỷ cũng là một trong những loài quỷ có khả năng khôi phục mạnh nhất, không phải sao".
Mấy người nghe xong đồng thời gật đầu tán đồng, thì ngay cả An Lạc đang nằm dưới đất cũng nhẹ nhàng thở một hơi, "không phải c·hết thì cái gì đều tốt" An Lạc nghĩ nghĩ .
Lúc này thầy đồ nghìn về phía An Lạc vội vàng nói "đã không việc gì vậy mau thả nó ra đi".
Đội trưởng gật đầu sau đó đầu ngón tay hơi động, hai cây cờ cắm trên người An Lạc run run sau đó tự hành rút ra bay trở lại trên lưng cùng hai cây khác cắm cùng một chỗ.
Hai người lính kia cũng vội vàng chạy đến đem thương rút ra rồi đỡ An Lạc ngồi dậy lúc này trên miệng mới vội vàng nói xin lỗi linh tinh các thứ, chỉ là An Lạc nào có sức đi để ý hai người này.
Vừa rồi hai cây cờ của đội trưởng đột nhiên rút ra khiến hắn đau kêu không thành tiếng, lại đến phiên hai người này càng là thô kệch, rút ra càng là dùng sức càng là không nói lời nào khiến hắn không kịp phòng bị thế là cơn đau như muốn hắn ngất đi.
Đúng lúc này thầy lang chạy đến lấy ra gói thuốc, vốn định bôi lên v·ết t·hương nhưng thần kỳ là v·ết t·hương lúc này từ từ khép lại, một lúc sau thì khỏi hẳn.
Nhìn thấy một màn này mấy người ở đây đều rất kinh ngạc. Thầy lang nhìn gói thuốc trên tay sau đó lại nhìn An Lạc.
An Lạc giờ khắc này đang đau nhưng há miệng lại không phát ra tiếng, nhìn đến đây thầy lang tiện tay đem gói thuốc đổ cả vào miệng An Lạc.
Thuốc bột vào miệng lập tức tan ra, thời gian không đến ba hơi thở về sao cảm giác đau đớn giống như thủy triều rút đi.
Thay đổi nhanh chóng làm An Lạc không kịp phản ứng thế là hắn ngây ra ở đó.
Thầy lang nhìn thấy vậy cũng chỉ là vỗ vỗ vai hắn trong miệng thì nói an ủi "nhóc con, không sao rồi. Mau về nhà đi".
An Lạc giờ mới kịp phản ứng thế là vội vàng cảm ơn sau đó lấy từ trong túi đeo hông ra hai cái răng nanh hổ rồi đưa cho thầy lang.
"Cảm ơn thầy lang vừa rồi cho thuốc, chỗ này của con có hai cái răng nanh hổ là mấy hôm trước đi săn có được hi vọng thầy nhận lấy coi như tiền thuốc men ".
Nói xong phối hợp đưa đến trước mặt thầy lang, chỉ là thầy lang cũng không có nhận mà khoát tay từ chối nói hai chữ "không cần " sau đó quay người rời đi.
Thấy thầy lang không có ý định nhận lấy An Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại sau đó đối với mấy người xung quanh nói ra cảm ơn, những người khác cũng gật đầu khách sáo một phen.
...
An Lạc về đến nhà cũng đã là đầu giờ chiều, nhà hắn ở xâu trong một cái góc nhỏ, nói là nhà nhưng thực tế là một túp lều càng đúng hơn một chút.
Vách tường là dùng cây nứa ghép lại sau đó dùng đất đắp lên, còn mái nhà lại là dùng rơm rạ bện thành.
Bởi vì là hắn tự tay làm cùng với vật liệu cũng chẳng ra làm sao thế nên cứ mỗi khi trời mưa là trong nhà lại dột, nếu như mưa to có khi vách tường cũng sẽ rơi xuống vài khối.
An Lạc cũng không phải người không biết đủ, đối với hắn thì có nhà để ở cũng đã một việc may mắn rồi. So với việc bán mình làm thần bộc thì chịu một chút khổ lại có làm sao?
Về đến nhà hắn đẩy cửa đi vào, trong nhà cũng chỉ có một cái giường chải đầy rơm rạ cùng với một cái bàn bằng gỗ cũ kĩ không chịu nổi.
An Lạc nhìn đây thở dài không thôi "sao lại so với kiếp trước còn thê thảm hơn thế này "?.
Đi đến bàn trước hắn ngồi xuống rót cho mình một bát nước sau đó mấy hơi uống sạch.
Hiện tại hắn cảm thấy có chút mê man không biết làm sao.
Bởi vì c·hết đi mà tới cái thế giới xa lạ này, ngoài hai bàn tay ra không có bất cứ thứ gì, để mà so với kiếp trước thì.....
"Ây, hình như không có gì khác biệt nha. Không cần gửi tiền về cho cô nhi viện áp lực còn ít đi nữa. Không biết các em thế nào " hắn không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Lại một lúc qua đi hắn cảm giác toàn thân mỏi mệt thế là ngáp một cái sau đó trèo lên giường nhắm mắt ngủ mất.