Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Thí Thần

Chương 34: Giết




Chương 34: Giết

Tướng quân hơi run run thân đao, lập tức máu tươi trên thân đao bay đi, thân đao lần nữa sáng loáng.

Ngoảnh đầu về phía Chu Vương, tướng quân này bước nhanh đi tới.

Chỉ là chưa đi được mấy bước, tiếng trống trận lần nữa thay đổi.

Lần này đi lên là quân lính cầm thương.

Mỗi một người lính đi lên tay đều cầm một cây thương dài đến 5m.

Bước đi đồng bộ mà nhịp nhàng.

Tướng quân vừa rồi thấy đây cũng không kinh hoảng, bước chân cũng không chút nào chậm lại.

Hai bên thẳng tiến không lùi, khoảng cách càng ngày càng gần.

Ngay tại tướng quân đến gần phạm vi công kích lúc, quân lính nước Chu không ngần ngại đâm ra thương trong tay.

Tướng quân nước Ân đồng dạng vung đao lên chặt.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Một hàng mũi thương bị chặt đứt chỉnh tề tựa như sớm trước đó đã được sắp đặt.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm này, khi mà lực vung đao đã hết, những đầu mũi thương một lần nữa đâm ra.

Phập phập.....

Tướng nước Ân lập tức b·ị đ·âm như con nhím.

Sự xuất hiện của quân lính cầm thương lại một lần thay đổi chiến cuộc.

Lính Ân cầm đao chưa vung được mấy cái liền bị quân lính nước Chu dùng thương cực dài cho đ·âm c·hết.

Liền ngay cả chiến xa đều bị hoàn toàn phá hủy, đó cũng đủ thấy thương dài mang lại lợi thế như nào.

Trên chiến trường, 1 tấc dài 1 tấc lợi cũng không phải chỉ là nói hoa.

Nếu như cứ tiếp tục cái đà này, khả năng rất lớn quân Ân thua không nghi ngờ.



Đúng lúc này tiếng trống trận quân Ân bắt đầu thay đổi.

Một hàng kỵ binh lúc này giống như nhận được mệnh lệnh lập tức thúc ngựa tham chiến.

Hàng kỵ binh này so với những kỵ binh trước đó có chút khác biệt.

Cưỡi ngựa đều so với những người trước đó to khỏe hơn quá nhiều, giáp trụ cũng càng thêm kiên cố cùng nặng nề.

Đặc biệt nhất, mỗi người cầm đao đều giống như cầm một cái quạt cỡ lớn.

Đội kỵ binh vừa gia nhập chiến trường, cán cân lại một lần thay đổi.

Chỉ thấy đội kỵ binh này lao vào trước nhất, cũng không coi công kích của quân lính nước Chu ra gì.

Quân lính nước Chu dùng thương đâm vào trên thân thể của những người lính đội kỵ binh này cũng chỉ bắn ra một hàng tia nửa cùng với một đạo vết xước, ngoài ra không còn gì khác.

Ngược lại, kỵ binh nước mỗi lần Ân vung đao ra chém đều có một mảng lớn quân lính nước Chu b·ị c·hém bay, lại hoặc là đứt làm mấy đoạn.

Khuyết điểm của v·ũ k·hí quá dài chính là như vậy, chỉ cần bị cận thân chính là vướng víu.

Kỵ binh nước Ân thành một hàng thẳng tiến tới, mỗi một lần vung đao liền có vô số máu tươi cùng đầu người bay lên.

Quân lính nước Chu giống như gốc rạ, bị kỵ binh nước Ân vô tình thu gặt.

Tuy nhiên, cành xâm nhập vào sâu bên trong, quân lính nước Chu cũng càng ngày càng nhiều, rất nhanh thì người bị quân Chu g·iết c·hết.

Trước đó cũng đã nói, giáp trụ là không thể bảo vệ được 100 phần trăm các vị trí trên cơ thể.

Những giáp trụ của đội kỵ binh này cũng thế, nhưng mà để có thể t·ấn c·ông được vào điểm yếu vậy cũng không đơn giản.

Nếu như cứ tiếp tục tình trạng này, vậy đại quân của Chu Vương sợ là phải dùng rất nhiều mạng người mới có thể san bằng.

Tiếng trống trận nước Chu lần nữa thay đổi.

Những binh lính cầm thương dồn dập lui lại phía sau.

Kỵ binh nước Ân sợ có mai phục cũng không vội vàng t·ruy s·át mà vẫn giữ nguyên đội hình, bình tĩnh tiến lên.

Lúc này từ phía sau quân lính nước Chu đi ra một hàng lực sĩ.



Cả đám đều để hở người trên, trên tay còn vác theo một cái bao.

Những lực sĩ này chạy chạy sau đó dùng sức đem bao trong tay ném về phía kỵ binh nước Ân.

Kỵ binh nước Ân cảm thấy không tốt nhưng vẫn là dùng đao đem cái bao chém ra làm hai.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc......

Bao bên trong vỡ ra tất cả đều là dầu,cũng đem tất cả kỵ binh nước Ân tưới ướt.

Dầu này là dầu ép ra từ một loại quả, đặc tính là dễ dàng bắt nửa cùng dễ cháy.

Một loạt mũi tên tẩm dầu từ đằng xa bay tới cũng kéo theo thật dài hỏa tuyến.

Bùng bùng bùng......

Nửa lập tức cháy lên, cũng đem kỵ binh nước Ân đốt thành cái đuốc.

Đám ngựa gặp nửa cháy lập tức hoảng sợ chạy loạn.

Lúc này đám binh lính cầm thương dài lần nữa tiến đến, cũng mượn lợi thế chiều dài của thương đem đám ngựa khống chế từ xa.

Quân lính nước Ân phía sau thấy vậy lập tức lao lên ý đồ cứu trợ nhưng mà lại bị một đám binh lính nước Chu tạo thành tường khiên ngăn lại.

Trong lúc nhất thời vậy mà quân Ân lại không cách nào phá vỡ hàng tường khiên này.

Cũng bởi vì vừa rồi đội kỵ binh kia tiến vào quá xâu mới tạo thành cục diện như vậy.

Lúc này đám kỵ binh bị nửa đốt cho cháy bỏng lại không thể nào điều khiển được ngựa, thế là trong lúc nguy cấp có người bỏ ngựa chạy loạn, ý đồ tìm cách thoát vây, cũng có người điên cuồng công kích nhằm đục một cái lỗ hổng thoát đi.

Chỉ là, theo thời gian dần qua những phản kháng này lại có chút mệt mỏi vô vị.

Trên chiến trường bắt đầu xuất hiện mùi thịt nướng, ban đầu còn là thơm, nhưng rất nhanh mùi thơm bắt đầu biến thành cháy khét.

...

Ngồi tại xa giá phía xa xa, Ân Vương thấy cảnh này vẻ mặt vẫn là hờ hững như vậy, chỉ là trên miệng nhàn nhạt ra lệnh.

"Toàn quân xuất kích".



Tiếng trống trận quân Ân bắt đầu thay đổi tiết tấu.

Toàn bộ quân lính nước Ân nghe được tiếng trống trận này lập tức thúc ngựa lao nhanh.

Đại quân nước Ân tựa như sói đói đứt cương, điên cuồng lao về phía đại quân nước Chu.

Thăm dò nhau kết thúc, đại chiến chính thức mở ra.

"Giết........."

Lần này tiến lên lại không giống như trước đó chỉ là thăm dò.

Quân lính nước Ân đi trước nhất vẫn là một đám người tay cầm phác đao.

Có chút khác biệt là những người này đã không còn cưỡi ngựa tiến lên, mà là chạy bộ rồi.

Mặc dù chạy bộ lại mang theo nặng nề giáp trụ nhưng tốc độ lại không chút nào chậm.

Mỗi một người dưới chân đều như sinh gió, nhẹ nhàng điểm một cái đều có thể tiến lên một đoạn rất dài.

Những người này tựa như cào cào châu chấu, rất nhanh thì va vào quân lính nước Chu.

Vừa vào tới nơi đao trong tay những người này bắt đầu điên cuồng quay tròn, tựa như cánh quạt gió, tàn ảnh trùng điệp.

Những nơi đi qua quân lính nước Chu tựa như thịt bị bỏ vào trong máy xay sinh tố, nháy mắt biến thành thịt nát cũng bắn tung tóe khắp nơi.

Lần này bên phía nước Chu lại không còn thay đổi tiếng trống trận nữa, thay vì đó một tiếng kèn trầm trầm mà nặng nề nhứ núi lới vang lên.

Từ phía sau, quân lính nước Chu đẩy lên một loạt bè gỗ.

Những bè gỗ này là từ kim cương thiết mộc ghép nối với nhau mà thành, tất cả có 3,4 chục tấm.

Kim cương thiết mộc là một loại cây có độ cứng và độ nặng rất cao, so với một số kim loại còn cứng hơn.

Tuy là như vậy nhưng loại gỗ này cần thời gian để trưởng thành cũng rất lâu, nếu như tuổi đời không đủ vậy độ cứng cũng sẽ không lớn, nhưng nếu như đủ tuổi đời vậy nó có thể cứng cáp tựa như kim cương.

Vấn đề lại tới, nếu như đủ tuổi đời vậy loại cây này cao ít nhất cũng phải 4 đến 50m.

Như vậy khai thác là rất khó chứ đừng nói đến chế tác làm vật gì.

Nhìn những bè gỗ của nước Chu hiển nhiên tuổi đời đã dư giả, cũng không phải là loại cây non nớt gì.

Bên trên bè gỗ này đều có một người, hoặc ngồi hoặc đứng, thần sắc cũng không giống nhau, có ngưng trọng, có nhẹ nhõm, có bình tĩnh thong dong cũng có lo lắng.