Chương 32:quét ngang
Ngày hôm đó Ân Vương mang theo hơn 5 triệu đại quân xuôi nam.
Đại quân trùng trùng điệp điệp mà đi kéo theo bụi mù khói đất.
Đứng trên tường thành, thái tử dõi mắt nhìn theo.
Ân Vương cầm quân, để lại thái tử giám quốc.
Không giống như đời trước Ân Vương hoang dâm vô độ, sinh con rất nhiều.
Hiện tại Ân Vương cực độ ham mê võ đạo, hắn cũng giúp kinh nghiệm từ cha hắn thế là đối với nữ sắc trở nên rất khắc chế, điều này cũng khiến cho hắn đã lớn tuổi nhưng cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai này.
Đối với đứa con này hắn cũng không mấy quan tâm, hắn đã là cấp độ giác tỉnh, khoảng cách đến cấp độ bất tử không xa.
Chỉ cần hắn đạt đến cấp độ bất tử vậy Nhà Ân dựa vào hắn sẽ đời đời không ngã, như vậy các đời Ân Vương về sau có ngu xuẩn đến mấy đều không đáng kể.
Những này đối với hắn bây giờ còn hơi có chút xa xôi, quan trọng bây giờ là.
"Đứa nào làm ra cái yên ngựa bằng sắt này? Một chút vải đệm đều không thêm vào. Hắn bị trĩ, ngồi xuống thật mẹ nó đau". Ân Vương vẻ mặt như táo bón, hắn thề lần này đánh trận xong liền đem đứa đúc giáp ra chém đầu.
Hắn bây giờ lại không thể vào trong xe giá nằm, bằng không quân lính phía sau cho rằng hắn không chịu được khổ như vậy ắt sẽ dao động quân tâm.
"Muốn vào trong xe giá nằm vậy chỉ có thể đợi đến ngày mai". Ân Vương âm thầm nghĩ.
....
3 tháng sau.
Biên giới Ân, Sở.
Đại quân Ân Vương xếp thành hàng, đối diện thành trì nước Sở.
Một tướng quân Ân quốc thúc ngựa đi lên một đoạn sau đó đối với đám người đứng trên tường thành quát.
"Đại Vương dẫn quân xuôi nam, đám chúng mày muốn sống thì bỏ v·ũ k·hí xuống sau đó mở rộng cửa thành nghênh đón....". Lời còn chưa dứt thì.
Phanh
Một mũi tên từ trên tường thành bắn nhanh mà xuống cũng bay thẳng tướng quân Ân quốc.
Tướng quân Ân quốc vội vàng nghiêng người chánh đi mũi tên cũng tiện tay đem mũi tên bắt lại.
Tướng quân này không lại nói gì nữa mà dùng ánh mắt oán độc nhìn người trên tường thành.
Hừ lạnh một tiếng, tướng quân này quay lại xe giá bên cạnh cũng khom mình nói.
"Đại Vương ". Nói xong im lặng đợi Ân Vương ra lệnh.
Ân Vương ngước mắt nhìn phía thành trì, sau đó một tay hơi nâng lên, ngón trỏ chỉ về phía cổng thành.
Nội khí hội tụ, sau đó từ đầu ngón tay bắn ra.
Oanh
Cổng thành, liên đới một đoạn cổng thành lập tức bị một chỉ này bắn nổ thành nát vụn, vị tướng quân đứng trên tường thành cũng bị dư ba bắn bay.
Lúc này, trên xe giá, Ân Vương lạnh lùng phun ra một chữ.
"Giết".
Sau đó ngập trời tiếng hô vang lên theo.
"Giếttttttttttttttt".
Gót ngựa tung hoành, chiến sự nổ ra, nghiêng về một bên đồ sát bắt đầu.
....
6 tháng sau, kinh thành nước Sở, Hoàng cung.
Nhìn hoàng cung nước Sở biến thành vô biên biển nửa, Ân Vương vẻ mặt không hề có chút b·iểu t·ình nào.
Hoàng Thành không phải hắn đốt, đốt là người nào hắn cũng có thể đoán được.
Ngoại trừ Sở Vương ra cũng sẽ không còn người nào khác.
Có lẽ Sở Vương cho rằng hắn m·ưu đ·ồ đã nâu, nhưng thực tế hắn đối với Sở quốc chẳng thèm để ý đến.
Trước đó sứ giả của nước Sở đã mấy lần đến cầu hòa nhưng đều bị hắn mang ra chém đầu.
Đại quân hắn xuôi nam đánh Văn Lang nhưng trước đó còn cần đi qua hai nước Sở,Chu.
Nếu như hắn không thể đem hai nước đánh thành tàn phế, vậy hai nước này sau đó chính là uy h·iếp.
Hắn cũng không sợ cái gì uy h·iếp, nhưng là hắn sẽ không để cho bất cứ cái uy h·iếp nào có cơ hội phát sinh, cách tốt nhất để làm việc đó chính là đem uy h·iếp bóp nát từ trong trứng nước.
Ân Vương không nói tiếng nào, những người xung quanh cũng cúi đầu im bặt, đúng lúc này.
"Báooo".
Một tên lính nhanh chân chạy đến, vừa tới nơi lập tức quỳ gối nói.
"Khởi bẩm Đại Vương, Sở Vương cùng toàn bộ quan viên đã chạy, hiện tại đang một đường hướng về phía tây".
Ân Vương nghe xong cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
"Xuôi nam". Ân Vương nhàn nhạt nói.
Một vị tướng quân ra khỏi hàng, cúi đầu nói.
"Rõ, Đại Vương ". Nói xong liền nhìn về phía đại quân hét lên.
"Xuôi nam"..
Tiếng trống nổi lên, đại quân Ân Vương một lần nữa xuôi nam.
Lần này đi qua thành trì đều không cần phải tốn sức cống đánh như trước đó.
Mỗi đến một thành, tướng quân đóng giữa hoặc là mở cổng thành nghênh tiếp hoặc là thẳng thắn chạy mất.
Tuy nhiên mặc kệ là tình huống nào thì chịu khổ vẫn là dân chúng.
Chỉ cần đại quân Ân Vương đi đến đâu vậy nơi đó sẽ b·ị c·ướp hết toàn bộ lương thực.
Có thể tưởng tượng được, đại quân sau khi rời đi nơi đó sẽ phát ra cảnh tượng gì.
Có lẽ sẽ c·hết rất nhiều người đi, nhưng đây là con dân nước Sở, vậy để cho Sở Vương đau đầu đi.
Thời gian lại qua 1 tháng sau.
Biên giới Sở, Chu.
Khoảng cách 10km về phía bắc của thành trì nước Chu.
Đại quân Ân Vương cùng với đại quân Chu vương đối đầu.
Ân Vương ngồi trên xe giá, đầu hơi nghiêng cũng dùng một tay chống lấy, cả người đều phát ra cảm giác lười biếng.
Đối diện Chu Vương cưỡi ngựa, trên cũng mặc một bộ chiến giáp nặng nề, nhìn liền thấy uy vũ bất phàm.
Chu Vương nhìn về phía Ân Vương cao giọng nói.
"Ân Vương, ngươi đã tiến đánh Sở, không những không đem Sở Vương g·iết lại còn một đường tiến về đại Chu ta là có ý gì? ".
Ân Vương mở miệng nói ra.
"Bản Vương chỉ muốn xuôi nam tiến đánh Văn Lang, đánh các ngươi cũng chỉ vì các ngươi cản đường bản vương mà thôi".
Âm thanh từ trong miệng phát ra tựa như lôi đình nổ vang, tuy hờ hững nhưng lại bá đạo vô cùng.
Chu Vương có chút nhíu mày.
"Ân Vương, đã ngươi muốn xuôi nam tiến đánh Văn Lang vậy ta dọn đường để ngươi đi qua ngươi thấy thế nào ".
Chu Vương đây là đang làm ra nhượng bộ, đây là cái loại vứt hết mặt mũi nhượng bộ mà không phải bình thường nhượng bộ.
Xem văn thần võ tướng nước Chu phản ứng cũng là đủ biết.
"Đại Vương, không được ".
Đại Vương, thỉnh xin nghĩ lại"
"Đại Vương, như vậy không ổn".
"Đúng Đại Vương như vậy chỉ sợ bọn chúng được một tấc lại muốn tiến một thước"
"Mà lại, nếu như đại quân Ân Vương vào trong nước ta lập tức trở mặt vậy phải làm sao đây ".
"Đúng đúng, xinh đại Vương nghĩ lại".
"Xin Đại Vương nghĩ lại"
"Xin Đại Vương nghĩ lại".
"Xin đại Vương nghĩ lại ".
Cả đám nhao nhao, tranh nhau phát biểu, người một câu, ta một lời tựa như một cái chợ.
Chu Vương nhắm mắt nâng tay ra hiệu tất cả dừng lại.
Mấy giây sau, những âm thanh này lắng lại Chu Vương mới nhìn về phía Ân Vương.
Ân Vương nhếc miệng tươi cười nói.
"Được ".
Chu Vương yên lặng đợi Ân Vương nói tiếp.
Nhìn Chu Vương mặt không b·iểu t·ình Ân Vương oán thầm.
"Hồ ly ".
Ân Vương lúc này cưỡng ép xoay chuyển lời nói.
"Như vậy cũng được, chỉ là quân ta thiếu thốn lượng lớn lương thực, hi vọng Chu Vương có thể giúp đỡ một hai".
Chu Vương có chút cau mày nói.
"Cái này có thể, nhưng chúng ta mấy năm gần đây đều mất mùa nghiêm trọng lên chỉ có thể giúp đỡ Ân Vương 10 tấn gạo, hi vọng Ân Vương không cần chê ít".
Ân Vương gật gật đầu, hắn cũng không biết q·uân đ·ội của mình một ngày ăn hết bao nhiêu gạo, nói vậy chỉ là thăm dò mà thôi.
"Cần ấy gạo đủ rồi, nhưng mà quân ta còn thiếu một ít chiến mã". Nói đến đây Ân Vương dừng lại đợi Chu Vương gia giá.
Phía đối diện, Chu Vương cười nhạt một cái nói.
"Ân Vương, đừng tưởng đại Chu dễ bắt nạt, ngươi đã không muốn vậy đao binh nói chuyện đi".
Ân Vương nghe xong cũng không vì bản thân thăm dò không thành mà nổi giận, đối với hắn diệt đi đại Chu dễ như trở bàn tay, nhưng nếu như không đánh mà thắng hoặc lại giảm thiệt hại xuống thấp nhất thì càng tốt.
Chỉ là bây giờ thất bại rồi, có chút tiếc nuối.
"Chu Vương không đơn giản a". Ân Vương âm thầm khen.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại không b·iểu t·ình, hắn chỉ nhàn nhạt nói.
"Đánh".
Trống trận ầm ầm vang lên, đại quân hai bên chuẩn bị chính diện v·a c·hạm.