Chương 3: Sợ hãi tử vong
Chương 3: Sợ hãi t·ử v·ong
Nhìn thấy từng cây đại thụ giống như đâm thẳng trời xanh An Lạc sợ hãi không thôi, thế giới cũ của hắn đi đâu tìm ra cây to như vậy chứ?
Không chỉ cỏ cây, động vật ở thế giới này cũng hết sức phong phú kích thước cũng thật to, trước đó hắn vậy mà nhìn thấy khủng long, nếu như không phải con khủng long kia là ăn cỏ nếu như con khủng long kia không để ý đến hắn thì có lẽ hắn giờ này hắn đã là trên đường đầu thai rồi.
Nhớ khi ấy con khủng long kia quét đuôi một cái đem hơn mười gốc đại thụ vụt đổ hắn sợ hồn vía đều kém chút bay mất, sau đó hắn chạy một hơi hơn 20km.
Khoan hãy nói cơ thể này thật là tốt dùng hắn chạy như vậy nhanh nhưng lại không hề có ít tẹo cảm giác mệt nào,nhưng bù lại lượng thức ăn cũng rất lớn hắn đã từng ăn hết nguyên một bộ nội tạng của một con heo.
Không biết vì cái gì nhưng bộ thân thể này rất thích ăn nội tạng, là bộ thân thể này mà không phải chính hắn.
Có thể là đặc thù yêu thích hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lang thang trong rừng hắn dựa vào ký ức của thợ săn trước đó mà bắt được rất nhiều các loại tiểu động vật đương nhiên những tiểu động vật này đều thành lương thực của hắn.
...
Theo ký ức thẳng đường mà đi, rốt cuộc sau hai ngày không ngừng nghỉ hắn đã tìm thấy đường về làng
Đường thấy rồi nhưng để về tới làng vẫn còn có một đoạn khoảng cách.
Biết sắp vê tới nhà An Lạc thở ra một hơi, hai ngày liên tục không ngừng nghỉ đi đường cũng khiến cơ thể hắn có chút không chịu nổi.
Mặc dù đi liên tục bất kể ngày đêm như vậy là rất nguy hiểm nhưng một kẻ ít có kinh nhiệm như hắn lang thang trong khu rừng này nghĩ thế nào đều thấy càng không an toàn một chút.
Mặc dù kiến thức của thợ săn vẫn còn đó nhưng kiến thức là một chuyện, bình thường sẽ không có quá lớn ảnh hưởng nhưng khi rơi vào tình huống nguy cấp mặt trái sẽ hiện ra hắn rất có thể sẽ vì đó c·hết đi, hắn cũng không cho rằng bản thân sẽ lần nữa sống lại.
Mặt mũi hắn lớn bao nhiêu hắn tự nhiên biết rõ.
..
Cách làng không còn xa hắn cũng không cần lại chạy vội nữa, chậm lại bước chân hắn từ trong túi đeo hông cầm ra một chút thức ăn.
Cái túi đeo hông này được làm từ da động vật phơi khô, rất chắc chắn tuy không gian không lớn nhưng dùng để đựng một ít thuốc chữa thương cùng một số đồ đạc cần thiết hiển nhiên là đủ.
Lấy ra một miếng thịt khô An Lạc dùng sức nhai sau đó nhuốt xuống, thịt khô có thời gian cất giữ lâu là thứ đồ thiết yếu của những chuyến đi xa.
Mặc dù hắn là thợ săn nhưng không phải lúc nào cũng có thể săn được động vật lại hoặc giống như trước đó cùng lão hổ quần nhau mấy ngày hắn cũng không thể kiếm được thịt tươi.
Tuy nhiên những tình cảnh đó là số ít, mà dù cho không săn được động vật hắn vẫn có thể ăn trái cây, mang theo thịt khô nhiều hơn vẫn chỉ là một loại phòng bị.
.....
An Lạc vừa đi vừa ăn, làm như vậy sẽ tiếp kiệm một chút thời gian nghỉ ngơi, chỉ là hắn không biết được có thứ đã theo đuôi hắn và chỉ đợi hắn lơ là không cảnh giác từ đó tạo cơ hội cho nó xuất thủ một kích g·iết c·hết.
...
Đây là một đầu lão hổ, cả người dài hơn 2m cao gần 1m.
Nó đã sinh ra linh tính từ lâu nhưng chưa ăn qua người thành ra cũng không có hồn nô. Mấy ngày trước đó bạn đời của nó ra ngoài đi săn nhưng chậm chạp không về khiến nó bản năng thấy bất an thế là nó ra ngoài tìm xem.
Đi theo dấu vết để lại nó tìm được bạn đời của nó nhưng làm nó không thể tiếp thu được là bạn đời của nó đã bị người g·iết c·hết càng không thể tha thứ là t·hi t·hể bạn đời nó còn bị phân giải đi chỉ còn thừa lại khung xương.
Nó khi ấy rất phẫn nộ nó thề phải đem h·ung t·hủ ăn mất, thế là nó đi theo mùi để lại tìm đến hung kiếm h·ung t·hủ.
Tên h·ung t·hủ này cũng rất gian xảo, bạn đầu luẩn quẩn một vòng lớn ý đồ làm nó mất phương hướng sau đó thẳng một mạch chạy trốn cho rằng như vậy sẽ lừa được thông minh như nó? Nhưng không nó đã sớm phát hiện ra ý đồ và cũng quấn theo phía sau, nó không cần thiết vội vã g·iết c·hết tên kia, mặc dù thù hận khiến nó phẫn nộ nhưng như vậy cũng sẽ không làm nó mất đi đầu óc.
Tên kia có thể g·iết c·hết bạn đời của nó cũng sẽ rất mạnh nhưng nó không cho rằng mình sẽ thua, nó cũng không yếu nhưng nếu cứ thế đi lên đối cứng lại không phải ý hay, lén lút đi theo đợi con mồi mất cảnh giác sau đó cho một kích chí mạng mới là hổ đạo.
Đây là kỹ năng săn mồi mà săn mồi đối với nó đã thành bản năng.
Quả nhiên thời cơ đã đến, trước mắt tên nhân loại kia đã chạy chậm lại chứng tỏ thể lực không đủ nhìn tên kia xuất gia đồ ăn càng làm cho nó xác thực ý nghĩ.
Thế là nó tăng nhanh bước chân tiếp cận mục tiêu, khoảng cách càng ngày càng gần từ 10m đến 6m lại đến 5m nhưng thủy chung tên kia không có phát hiện ra nó, nội tâm nó vui mừng quá, thế là nó không tự chủ được đem cái đuôi cong lên.
Nó đè người xuống thấp sau đó tụ lực vào bốn chân chuẩn bị nhảy lên vồ lấy con mồi, cái đuôi phía sau bắt đầu không tự chủ được ngoe nguẩy.
....
An Lạc đang đi bỗng nhiên toàn thân không được tự nhiên, giác quan thợ săn đang liên tục phát ra cảnh báo cảnh tỉnh hắn.
Trên người da gà tràn lan, lông tơ cũng bắt đầu dựng đứng.
An Lạc dừng lại bước chân cảnh giác nhìn quanh nhưng giác quan phát ra càng thêm kịch liệt.
"Là từ phía sau" hắn vừa suất hiện ý nghĩ cũng làm ra động tác quay người.
Đập vào mặt hắn là một con hổ to lớn đang nhào đến, thời gian gấp gáp để An Lạc không kịp làm ra phản ứng.
Lão hổ nhào vào An Lạc sau dùng hai chân trước đè lên hai vai khiến hắn ngã ngửa xuống đất.
To lớn thân thể giống như một tòa núi nhỏ ép hắn không cách nào động đậy.
Giờ khắc này An lạc hoảng hốt vô cùng, thân trên hắn bị đè ép không cách nào di chuyển chỉ có phía dưới hai chân là có thể vô lực giãy giụa.
An Lạc chỉ có thể vô lực thét lên nhưng mà cũng không có ai cứu hắn.
Lúc này lão hổ há to miệng mạnh mẽ cắn về phía cổ An Lạc.
Trong lúc tính mạng nguy cấp bản năng thợ săn lại lần nữa phát động cũng so với trước đó càng mạnh hơn, đồng tử cực độ thu nhỏ lại mọi thứ trong mắt hắn cũng trở nên chậm chạp.
Điều này cho thấy kỹ năng "bản năng thợ săn " của hắn đã lên cấp cũng đồng thời kích hoạt một kỹ năng khác "ánh mắt sắc bén ".
Lúc này cơ thể An LẠc lúc này bắt đầu làm ra phản ứng,hắn lệch đầu về một bên từ đó khiến đầu hắn không bị cắn đứt.
Lão hổ thấy nhát cắn thất bại sau lập tức cắn nhát tiếp theo, lần này nó cắn vị trí là yết hầu.
Lần này An Lạc lại không thể tránh chỉ có thể trơ mắt nhìn to lớn miệng máu từ từ hạ xuống.
Không có gì bất ngờ xảy ra hắn bị cắn trúng, hàm răng giống như mũi tên sắc bén có thể dễ dàng đem da thịt hắn xuyên thủng.
Máu tươi theo đó chảy ra cũng bị lão hổ dùng sức hút vào trong bụng.
Trong miệng An Lạc phát ra từng tiếng rên rỉ nhẹ nhẹ, đồng tử trong hai mắt cũng bình thường trở lại thậm chí sinh cơ trong đó cũng dần dần biến mất.
Theo thời gia chuyển rời tròng mắt cũng mất đi tiêu cự.
Lúc này ý thức hắn đã tiêu tán không sai biệt lắm, chỉ còn lại một chút xíu.
Cũng vào thời điểm này hắn biết được lần này c·hết là sẽ thật sự c·hết đi.
Hắn cảm giác có chút không cam tâm a.
Vừa sống lại không bao lâu đã phải c·hết đi, cho hi vọng lại tước đi hi vọng là ý gì? Trêu đùa hắn sao?